Người Cầm Quyền

Chương 675: Bới móc




Thục Giang Xuân nằm đối diện với cửa sau của công viên Thái Đăng, trước cửa là một bãi đỗ xe lớn, giờ phút này có rất nhiều xe đang đỗ.

Hai nam thanh niên trẻ mặc áo xanh đứng phục vụ ở cửa, nhiệt tình chào hỏi khách đi qua

Hàn Đông xuống xe, lấy ra chìa khóa chiếc Santana đưa cho Vương Song nói:

- Cậu lái xe về trước đi, sau đó tới khách sạn Sa Loan lái một chiếc Santana lại đây, là biển số xe của thành phố Tân Châu…

- Vâng, bí thư Hàn

Vương Song cầm chìa khóa nói, sau đó lái xe trở về.

Ba người Hàn Đông tiến vào đại sảnh Thục Giang Xuân, liền có nhân viên đang mặc sườn xám tiến lên hỏi, Đàm Bá Duệ nói ra phòng đã đặt, cô ta liền dẫn ba người đi lên lầu.

Đàm Bá Duệ cười nói:

- Thục Giang Xuân làm ăn tốt lắm, nếu không đặt trước, căn bản cũng không có phòng.

Nhân viên dẫn đường phía trước cười nói:

- Vị này đúng là rất hiểu Thục Giang Xuân chúng tôi, năm nay nhà hàng chúng tôi đã mở ba chi nhánh rồi, ông chủ nói, năm nay còn muốn mở thành năm chi nhánh, đến lúc đó mở cả ở Tứ Xuyên nữa

Hàn Đông cười nói:

- Không tồi à, hình thức chuỗi nhà hàng có thể tạo thành một thương hiệu, không chỉ ở Vinh Châu, còn có thể mở ở Tây Xuyên cũng được.

Trong gian phòng đầu cầu thang tầng hai, một người trung niên dáng cao tay cầm một ly rượu vang, mặt ửng đỏ, nhìn qua đã biết là người uống rượu, nghe được lời của Hàn Đông nói, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

Nhưng khi nhìn thấy La Lập Thanh đứng ở bên tay phải Hàn Đông, liền hơi sửng sốt, bước nhanh về phía trước, hơi khom người, nở nụ cười nói:

- Chủ tịch thành phố La, ngài đích thân tới dùng cơm ạ

La Lập Thanh cười ha hả nói:

- Lão Vạn, anh nói gì vậy, tôi không đích thân ăn cơm, còn phải để người khác ăn hộ à

- Ha ha, chủ tịch thành phố La trăm công ngàn việc, đến dùng cơm ở cửa hàng nhỏ là niềm vinh hạnh cho chúng tôi

Người dáng cao cười nói, nhìn dáng vẻ anh ta, có vẻ thân với La Lập Thanh, tuy rằng cung kính khách sáo, nhưng có thể nói chuyện với giọng điệu đùa giỡn, như vậy không phải là quan hệ bình thường rồi.

La Lập Thanh nói:

- Tôi chưa là lãnh đạo gì, đúng rồi, lão Vạn, đợi tý qua kính hai chén rượu.

- Nên thế, đợi lát nữa tôi sẽ qua kính ba vị lãnh đạo.

Người dáng cao cúi đầu khom lưng nói, anh ta thấy Hàn Đông tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại đi giữa ba người, mà La Lập Thanh và một người khác thậm chí còn hơi rớt lại phía sau một bước

Nhìn tư thế như vậy, đương nhiên Hàn Đông cũng có thể là lãnh đạo, hơn nữa chỉ e lai lịch cũng không tầm thường.

Đi vào phòng, ba người ngồi xuống, La Lập Thanh nói:

- Vừa rồi là ông chủ Thục Giang Xuân tên là Vạn Đức Tài, làm người khá ngay thẳng, cũng có khát vọng.

Hàn Đông nói:

- Thành phố Vinh Châu có càng nhiều doanh nghiệp như vậy cũng là chuyện tốt, chúng ta cần ủng hộ bọn họ nhiều hơn. Ngành thực phẩm và nước giải khát cũng đầy hứa hẹn. Về phương diện này, Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố cần phải hỗ trợ nhiều hơn.

Đàm Bá Duệ cười nói:

- Thục Giang Xuân cũng mới phát triển trong hai năm qua, tôi thấy có thể làm một chuyên đề về nhóm doanh nhân Vinh Châu để phát lên truyền hình, thứ nhất có thể tuyên truyền mở rộng, thứ hai có thể giới thiệu công khai các chính sách của nhà nước, thúc đẩy nhiều doanh nhân hơn.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Cách này không tồi, tuy nhiên lúc trước ở cửa, hình như tôi nhìn thấy không ít xe công vụ à?

- Đúng vậy ạ, tuy rằng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có quy định riêng, nhưng trên thực tế, nhiều người vẫn coi quy định này như gió thoảng bên tai, hiện tượng dùng xe công vào việc riêng vô cùng nghiêm trọng

La Lập Thanh nói:

- Ngoài ra, trong vấn đề này, trước kia cũng không ai điều tra, làm cho việc này có phần hơi bị lạm dụng.

Hàn Đông nói:

- Việc này thực tế là do quan niệm, xem ra đối với rất nhiều người, đồ của nhà nước, ngu sao mà không dùng, mà làm lãnh đạo bậc một, lại không kiêng nể gì, thậm chí coi xe như tài sản tư nhân, nếu muốn ngăn chặn việc này, chủ yếu nhất là tăng cường các chính sách và quy định thực hiện công việc mới được.

Đàm Bá Duệ cũng nói:

- Đúng vậy, với tình hình này cần phải phanh lại ngay, nhiều xe công vụ đỗ ở đây như vậy, dân chúng lại nghĩ nhân viên chính phủ cả ngày đều chỉ vui chơi giải trí, tiêu phí tiền của công. Mặt khác ở một vài chỗ ăn chơi cũng thường xuyên nhìn thấy xe công vụ, việc này quả thực là bôi đen hình tượng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

Hàn Đông nói:

- Đúng rồi, lão Đàm, anh có hiểu Bì Trí Ba người này?

Trước đây ở văn phòng Hàn Đông, Đàm Bá Duệ trước mặt Hàn Đông đã biểu dương Bì Trí Ba

- Vâng, nói thế nào đây, Bì Trí Ba là một cán bộ rất có cá tính, trước kia đã từng làm Phó chủ tịch quận, làm rất tốt, sau bởi vì vài vấn đề, bị điều đến văn phòng Thành ủy, làm ở vị trí Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, tính tình anh ta rất khôn khéo, cũng rất bình tĩnh.

Hàn Đông gật đầu, xem ra Đàm Bá Duệ vẫn là rất coi trọng Bì Trí Ba, nói như vậy, để hắn làm xong việc của mình, có lẽ có thể dùng anh ta một chút.

Hiện tại Hàn Đông mới đến, phải nắm thế cục càng sớm càng tốt, như vậy cần sử dụng rất nhiều người.

Ba người ngồi trò chuyện, rượu và thức ăn cũng bưng lên rồi, thịt bò luộc, vịt nóng, cá hấp, thịt hấp gừng non, thơm ngon, tuyệt hảo

Hàn Đông thưởng thức một chút

Cũng không thể không tán thưởng một câu:

- Khó trách nơi này kinh doanh tốt như vậy, hương vị quả thật rất ngon

Đợi cho lúc Vạn Đức Tài tới mời rượu, La Lập Thanh giới thiệu Hàn Đông, vừa nghe người thanh niên này không ngờ là Bí thư Thành ủy, Vạn Đức Tài lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười bất ngờ, xoay người tiến lên bắt tay Hàn Đông, nói:

- Bí thư Hàn tới Thục Giang Xuân, khiến Thục Giang Xuân vẻ vang

Hàn Đông nói:

- Ông chủ Vạn khách sáo rồi, tôi tối nay chính là một thực khách, vừa rồi nếm một chút, quả thật rất ngon, hy vọng các anh có thể tiếp tục giữ vững

Đàm Bá Duệ nói:

- Ông chủ Vạn, vừa rồi bí thư Hàn còn nói, Thành ủy phải tăng cường hỗ trợ các doanh nhân, đến lúc đó ban tuyên giáo sẽ tổ chức một phim chuyên đề, giới thiệu các doanh nhân của Vinh Châu, anh có thể phối hợp một chút.

- Cảm ơn bí thư Hàn quan tâm, Trưởng ban Đàm, xin yên tâm, cần tôi phối hợp như thế nào, tôi tuyệt sẽ không nói hai lời.

Vạn Đức Tài vỗ ngực nói.

Anh ta kính rượu một vòng, sau đó cáo từ đi ra ngoài.

“Bí thư Thành ủy này quá trẻ tuổi, thoạt nhìn chưa tới ba mươi tuổi, thế này là thế nào?”

Vạn Đức Tài trở lại phòng làm việc của mình, trong lòng kinh ngạc, nghĩ đây là lần đầu Hàn Đông đến Thục Giang Xuân ăn cơm, liền cảm thấy có phải mình nên tỏ vẻ một chút, cũng không thể chỉ chúc rượu là xong.

Mở ngăn kéo, anh ta lấy ra một bình rượu Mao Đài, lẩm bẩm:

“Không thả con tép sao bắt được tôm, nhưng cũng không thể quá vội vã, cứ tặng một chai Mao Đài ba mươi năm trước đi, xem chiều hướng thế nào rồi tính tiếp.”

“Xem ra La Lập Thanh quan hệ không tồi với bí thư Hàn, vậy sau này nên qua lại với La Lập Thanh nhiều hơn, không cần nói gì khác, ít nhất Thục Giang Xuân cũng bớt đi được nhiều phiền toái”

Chủ ý đã quyết, Vạn Đức Tài liền cầm bình rượu Mao Đài, gõ cửa phòng mấy người Hàn Đông.

- Ba vị lãnh đạo, hôm nay bí thư Hàn lần đầu đến Thục Giang Xuân dùng cơm, tôi cũng không có gì khác, chỉ có một bình rượu kính bí thư Hàn.

Vạn Đức Tài cười nói

Hàn Đông nói:

- Ông chủ Vạn quá khách sáo rồi.

Vạn Đức Tài nói:

- Chỉ là một bình rượu mà thôi, chỉ là hàng tiêu dùng, bí thư Hàn không cần để tâm.

Thấy Hàn Đông không từ chối, anh ta liền mở rượu ra, rót đầy ba chén, sau đó ôm quyền nói:

- Ba vị lãnh đạo từ từ dùng, tôi sẽ không quấy rầy nữa.

Chờ anh ta rời đi, La Lập Thanh cười nói:

- Người này cũng biết chừng mực đấy, tuy rằng tương đối quen thân với tôi, nhưng cũng không giống người muốn tặng này đưa kia, anh ta ở trong này gặp nhiều khách quan trọng, lần đầu đều là tặng một chai rượu.

Hàn Đông cười nói:

- Uống rượu của anh ta vào, phải vì anh ta phục vụ tốt. Trên thực tế, thành phố Vinh Châu có nhiều doanh nghiệp lớn nhỏ, đều ít nhiều có cống hiến, bất kể là thu nhập từ thuế, hay vấn đề nghề nghiệp, đều có tác dụng, chúng ta phải luôn nhớ trong lòng, khi làm việc phải luôn nhớ tới lợi ích hợp pháp của bọn họ.

Ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, Hàn Bá Duệ và La Lập Thanh đều muốn nói ra tình hình theo sự hiểu biết của mình, để Hàn Đông nắm được thế cục hiện tại của thành phố Vinh Châu.

Ngoài ủy viên thường vụ, Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Dương Lâm Sâm, Chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố Tưởng Quân Kỳ ở thành phố Vinh Châu đều có ảnh hưởng không nhỏ từ trên xuống dưới, điều này khiến Hàn Đông cảm thấy tình hình càng phức tạp.

Uống xong hai bình Mao Đài, Hàn Đông liền cảm thấy đầu óc hơi nặng một chút.

Mặc dù không ai kêu mọi người uống, nhưng ba người cũng đều hết sức rồi.

Hàn Đông uống ít hơn một chút, nhưng chí ít cũng phải sáu chén

Mà Đàm Bá Duệ và La Lập Thanh uống gần như nhau, tuy nhiên hai người tửu lượng rất tốt, đều không có say.

Từ trong phòng đi ra, mới xuống tới tầng dưới, liền thấy mấy người trẻ tuổi vây quanh Vạn Đức Tài, mà Vạn Đức Tài dường như đang giải thích cái gì đó

- Đồ ăn các ông không sạch sẽ, còn muốn nói gì?

Một tên nhóc đầu vàng vẻ mặt oán giận nói.

Vạn Đức Tài nói:

- Các vị, điều kiện vệ sinh Thục Giang Xuân đã qua kiểm nghiệm và nghiệm thu đầy đủ tư cách, trong thức ăn không thể có ruồi bọ. Không tin, các vị có thể đi hỏi khách ăn cơm, có ai ở Thục Giang Xuân phát hiện một con ruồi không.

- Hừ, chứng cứ vô cùng xác thực, đồ ăn còn đó, anh dù thế nào cũng không thể nói xạo

Một người đàn ông tóc dài gào lên nói.

Người vây quanh Vạn Đức Tài, vừa thấy chính là bộ dạng của lưu manh, cho dù người bên cạnh đứng xem, cũng hiểu được bọn người kia cố ý bới móc mà thôi.

Dù sao tình hình vệ sinh ở Thục Giang Xuân, tất cả mọi người đều thấy, ở thành phố Vinh Châu rất khó tìm được nhà hàng sạch sẽ như thế này.

Lúc này một âm thanh lạnh lùng nói:

- Trong thức ăn có ruồi bọ, còn không biết xấu hổ nói xạo, tôi thấy tiệm ăn như vậy, hẳn là có phòng ban nào bao che.

Hàn Đông quay đầu nhìn lại, không khỏi ngẩn người, người vừa mới nói, Hàn Đông biết, cậu ta là Ngô Hiểu Bảo con của Ngô Giải Toàn.

Mà bên cạnh Ngô Hiểu Bảo, một thanh niên hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt cười lạnh lùng.