Người Cầm Quyền

Chương 781: Không thể cản trở




Cúp điện thoại, Hàn Đông lập tức gọi điện cho Cao Minh Chân, nói:

- Chủ nhiệm Cao, anh đến văn phòng của tôi một chuyến.

Lần này đi điều tra nghiên cứu tỉnh Việt Đông là Hàn Đông dẫn đội, nhưng Cao Minh Chân cũng đã ra sức rất nhiều, có vài chuyện Hàn Đông cũng cần phải trao đổi với Cao Minh Chân một chút để đạt được ý kiến nhất trí.

Kỳ thực thì năng lực làm việc của Cao Minh Chân cũng không tệ lắm, hơn nữa còn làm việc ở phòng kiể soát rất nhiều năm, tình hình các mặt cũng rất quen thuộc.

Lần này là thủ tướng Dương Dân Sinh gọi đích danh Hàn Đông đi báo cáo tình hình, cho nên Hàn Đông cần phải cư xử thận trọng.

Tuy rằng Hàn Đông bản thân có bối cảnh, cho dù là Dương Dân Sinh ở trước mặt Hàn lão thái gia cũng phải cung kính khách sáo, nhưng Hàn Đông tuyệt không vì thế mà có nửa phần buông thả.

- Xem ra lần này tập trung vào vấn đề đất đai của nông dân là lựa chọn đúng, chí ít trong chốc lát liền thu hút sự chú ý của vị thủ tướng chính trực này.

Trong ký ức của Hàn Đông, Dương Dân Sinh chỉ làm ở vị trí thủ tướng một kỳ, nhưng lại quan tâm dân sinh và tác phong cứng rắn mạnh mẽ, để lại ấn tượng sâu sắc ở chính đàn của Trung Hoa

Tuy rằng kiếp trước, Hàn Đông là kẻ ăn chơi trác táng nhưng đối với Dương Dân Sinh cũng có phần bội phục.

Mà hiện tại, Hàn Đông có cơ hội giống Dương Dân Sinh, vì đất nước này, vì dân tộc mà nỗ lực phấn đấu.

Mặc dù cấp bậc của Hàn Đông và Dương Dân Sinh còn cách rất xa, nhưng Hàn Đông tin tưởng bản thân trong tương lai khẳng định sẽ có cơ hội đứng ngang hàng với ông ấy mà nỗ lực.

Rất nhanh Cao Minh Chân đã đến, đợi y ngồi xuống, Hàn Đông nói:

- Vừa rồi Trưởng ban thư ký Nghê thông báo cho tôi, thủ tướng Dương muốn nghe báo cáo tình hình tôi đi tỉnh Việt Đông lần này, tôi gọi anh đến bàn bạc một chút.

Cao Minh Chân khi nghe nói Dương Dân Sinh muốn nghe Hàn Đông báo cáp việc này, trong lòng vô cùng kích động, tuy nói là mọi người công tác ở trong văn phòng nội các Chính phủ, nhưng có thể có cơ hội gặp mặt thủ tướng không hề nhiều, mặt khác thủ tướng đích thân quan tâm đến công tác của phòng kiểm soát, điều này cho thấy công tác ở tỉnh Việt Đông của phòng kiểm soát khiến cho Dương Dân Sinh rất hài lòng.

“Tuy phần lớn công lao là của Hàn Đông nhưng lần này mình cũng bỏ ra không ít công sức, đi theo cũng có lợi.”

Cao Minh Chân trong lòng hưng phấn nghĩ.

Y cũng không hy vọng Dương Dân Sinh biết đến tên mình, nhưng chỉ cần Dương Dân Sinh hài lòng đối với công tác của phòng kiểm soát, vậy thì y cũng có thể thơm lây.

Trong lúc hai người tiến hành tỉ mỉ trao đổi tình hình đi tỉnh Việt Đông lần này, có vài chuyện Hàn Đông nhất thời không nghĩ đến, khi Cao Minh Chân nhắc nhở mới nghĩ đến.

Tục ngữ nói ba thợ thuộc da thối hơn một Gia Cát Lượng, Hàn Đông và Cao Minh Chân hai người cùng nhau thảo luận so với Hàn Đông một mình ở đó suy nghĩ tốt hơn nhiều.

Hai người cùng thảo luận khoảng nửa giờ, Hàn Đông cảm thấy bản thân đối với công tác điều tra lần này càng thêm rõ ràng.

- Hiện tại tôi bắt đầu làm một bản đề cương, đến lúc đó dựa theo đề cương mà báo cáo.

Hàn Đông cười nói, sau đó làm ra một bản đề cương tương đối tỉ mỉ, rồi đem đến văn phòng của Nghê Tuấn Khả cho y xem qua, đồng thời nói qua một lần nội dung mình sẽ báo cáo.

- Đại cương báo cáo của anh, tổng thể là được rồi, nhưng trong quá trình báo cáo, cần phải nhấn mạnh các vấn đề gặp phải và biện pháp giải quyết sau khi trưng thu đất đai nông dân. Đây có thể là điểm mà thủ tướng Dương coi trọng, kỳ thực cũng là mục đích chủ yếu mà lần này các anh đi tỉnh Việt Đông điều tra nghiên cứu.

Nghê Tuấn Khả kết hợp tình hình y hiểu được cùng Hàn Đông trao đổi cẩn thận.

Tuy là Hàn Đông đi báo cáo nhưng y là Phó trưởng ban thư ký được phân công quản lý phòng kiểm soát, tự nhiên không hy vọng Hàn Đông báo cáo thất bại.

Hàn Đông từ chỗ của Nghê Tuấn Khả lại có được một số tin tức mới, sau khi về văn phòng, đã sắp đến giờ tan ca.

Bởi vì buổi chiều phải đi báo cáo, cho nên Hàn Đông không hề nghĩ trưa, mà sau khi dùng cơm thì về văn phòng tiếp tục chỉnh lý đề cương báo cáo.

Để báo cáo được tốt hơn, trên cơ sở đề cương chi tiết, Hàn Đông lại viết ra một số điều khoản quan trọng cần thiết.

Xét đến Dương Dân Sinh là một thủ tướng rất thực tế, cho nên Hàn Đông cố tình trong lúc kiến nghị kết hợp với ký ức trong đầu viết ra vài điều đều là khá có tính khả thi.

Hai giờ bốn mươi phút chiều, Hàn Đông đến văn phòng của Nghê Tuấn Khả, sau đó Nghê Tuấn Khả lại dẫn Hàn Đông đến văn phòng của Trưởng ban thư ký Trần Cung Hành.

- Trưởng ban thư ký, đây là đồng chí Hàn Đông, chiều nay thủ tướng Dương muốn nghe anh ta báo cáo tình hình điều tra nghiên cứu ở tỉnh Việt Đông.

Nghê Tuấn Khả khách khí giới thiệu.

Tuy rằng nghe ra Phó trưởng ban thư ký như y cùng Trưởng ban thư ký Trần Cung Hành chỉ kém nửa cấp, nhưng trên thực tế giữa hai người có khác biệt không nhỏ.

Trần Cung Hành là Ủy viên Quốc hội kiêm nhiệm Trưởng ban thư ký, tương đương cán bộ cấp quốc gia, mà Nghê Tuấn Khả chỉ là một cán bộ cấp Thứ trưởng, khác biệt giữa hai người đúng một cấp lớn.

- Chào Trưởng ban thư ký.

Hàn Đông không kiêu ngạo cũng không xua nịnh nói.

- Ừ, đồng chí Hàn Đông đợi một lát.

Trần Cung Hành khẽ gật đầu, lập tức lại cúi đầu viết lên quyển sổ nhỏ.

Bất luận là Ủy viên Quốc hội hay Trưởng ban thư ký của văn phòng nội các Chính phủ, hai thân phận này, đều cần tham gia hội nghị thường vụ, và có quyền lên tiếng, cho nên trước cuộc họp, Trần Cung Hành khẳng định cần làm một vài sự chuẩn bị tương ứng.

Nghê Tuấn Khả dẫn Hàn Đông đến đây liền quay về.

Mà Hàn Đông cũng không ngồi, chỉ im lặng đứng đó.

Lúc nãy Trần Cung Hành chỉ là kêu hắn chờ một lát chứ không nói để hắn ngồi, cho nên hắn cũng không tự mình quyết định ngồi xuống.

Tuy nói đây là một chi tiết rất nhỏ, nhưng có một vài cán bộ thích thông qua những chi tiết nhỏ này tìm hiểu và quan sát một cán bộ.

Hàn Đông cũng không muốn mất điểm về mặt này

Lúc Trần Cung Hành viết gì đó, kỳ thực có dùng ánh mắt lén quan sát Hàn Đông.

Đối với cái tên Hàn Đông này, Trần Cung Hành vẫn là rất quen thuộc, thậm chí có chút cảm giác như sấm bên tai

“Hàn Đông này tuy còn trẻ, nhưng cũng đã làm ra không ít tiếng tăm, tuổi còn trẻ nhưng làm ra những việc có rất nhiều người cả đời cũng không làm được.”

Hiện tại thấy Hàn Đông đứng đó, không tỏ thái độ gì, mà trên người toát ra một luồng khí, cảm giác như một ngọn núi, Trần Cung Hành trong lòng âm thầm thở dài, nghĩ thầm kỳ thực không giống với danh tiếng.

Sau khi viết xong, Trần Cung Hành đứng dậy, vẻ mặt tươi cười nói:

- Đồng chí Hàn Đông, theo tôi qua đây.

- Dạ được, Trưởng ban thư ký.

Hàn Đông đáp, sau đó đi theo Trần Cung Hành đi tới phòng họp.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Trần Cung Hành không đi thang máy, mà dẫn Hàn Đông đi thang bộ.

Trên đường đi gặp các nhân viên công tác, mọi người như bị điểm huyệt, đứng tại chỗ, sau đó cung kính chào hỏi.

Đồng thời, mọi người đối với người đi sau Trần Cung Hành là Hàn Đông cảm thấy rất nghi ngờ, không biết người thanh niên này làm gì, trông hắn không có bộ dạng kiêu ngạo cũng như xua nịnh, hình như là không bị khí chất của Trần Cung Hành trấn áp.

Phải biết rằng, Trần Cung Hành là một Ủy viên Quốc hội, là một lãnh đạo cấp quốc gia, nhân viên trong phòng làm việc nhìn thấy y, người nào không phải một mực cung kính.

Hàn Đông cũng không có gì, đừng nói là cấp Phó Quốc, cấp chính Quốc Hàn Đông cũng gặp rồi, khi hắn kết hôn, vài lãnh đạo cấp Quốc gia đều tặng quà, viết thư chúc mừng. Cho nên, bất kể là trường hợp nào, là ai, đều không thể gây cho hắn áp lực quá lớn.

Từ điểm này mà nói, là con cháu của gia tộc cách mạng, so với người bình thường mà nói, trong quan trường quả thực tồn tại ưu thế rất lớn.

Trong phòng họp, một vài người đã ngồi ở đó, chắc là người của các Bộ và ủy ban trung ương có liên quan.

Mọi người nhìn thấy Trần Cung Hành dẫn vào một thanh niên trẻ tuổi như thế, đều có chút nghi ngờ.

Hàn Đông mìm cười, ngồi xuống ghế bên ngoài, sau đó mở bút ký ra đặt trước mặt.

Ngay sau đó Phó thủ tướng Trần Tất Vỹ - xếp thứ ba cũng vào phòng họp.

Hai người ngồi ở vị trí giữa, vừa hút thuốc, vừa bàn bạc, đồng thời còn thỉnh thoảng hỏi một chút những người ngồi ở ngoài mấy câu.

Thủ tướng Dương Dân Sinh và Phó Thủ tướng Lý Hỷ Võ vừa nói chuyện, vừa bước vào.

Hai vị này đều là Ủy viên thường vụ trung ương, là hai cánh tay của nội các Chính phủ, ở trong thể chế chính trị của nước Trung Hoa, chiếm vị trí vô cùng quan trọng.

Dương Dân Sinh ngồi xuống ghế chủ trì, nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng ở Hàn Đông vài giây, sau đó quay đầu lại nói:

- Bây giờ chúng ta họp, trước tiên mời đồng chí Hàn Đông giới thiệu một chút tình hình về vấn đề điều tra nghiên cứu việc trưng thu đất đai của nông dân ở tỉnh Việt Đông của phòng kiểm soát.

Hàn Đông sửng sốt, hắn làm sao cũng không ngờ, Dương Dân Sinh vừa bắt đầu đã trực tiếp kêu mình báo cáo tình hình, hắn vốn tưởng rằng chí ít phải đợi mọi người thảo luận xong các nghị trình quan trọng mới nói. Dù sao thì cùng lắm cũng là vài vị lãnh đạo nói trước về tính quan trọng của việc trưng thu đất đai vân vân.

“Xem ra Dương Dân Sinh là một Thủ tướng nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, may là mình chuẩn bị tương đối cẩn thận, nếu không bất ngờ tới, thật là trở tay không kịp.”

Hàn Đông hiểu, điều này không phải là một khảo nghiệm của Dương Dân Sinh đối với mình sao.

Đứng dậy, cúi chào, nét mặt Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Kính thưa Thủ tướng Dương, Phó Thủ tướng Lý, Phó Thủ tướng Trần, Phó Thủ tướng Tô, các vị lãnh đạo, rất vinh hạnh đứng đây, giới thiệu một chút về tình hình công tác của phòng Kiểm soát với các vị lãnh đạo…

Giọng của Hàn Đông to, âm sắc no đủ, cho dù không dùng micro, ở trong phòng họp rộng lớn này, mọi người cũng vẫn nghe rõ ràng.

Chỉ có đơn giản như vậy, Hàn Đông đã để lại ấn tượng tốt cho đại bộ phận người ngồi ở đây.

Điều này cũng là theo đuổi của Hàn Đông, dù sao trong công tác của hắn là lần đầu xuất hiện trước các vị lãnh đạo quan trọng.

Dương Dân Sinh cầm bút trong tay, thỉnh thoảng gật đầu, xem ra vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của Hàn Đông.

Đương nhiên, trong những người đang ngồi đây, có một người vô cùng không hài lòng, chính là Phó Thủ tướng Tô Trọng Vy.

Bởi vì nội dung báo cáo hôm nay của Hàn Đông, là từ địa bàn của Tô gia mà ra, Tô gia bởi vậy mà chịu tổn thất rất lớn.

Mặt khác, trong lòng Tô Trọng Vy có chút lo lắng là hành động lần này của Hàn Đông, vừa lúc nhận được sự đồng tình của một vài vị lãnh đạo cấp cao chủ yếu của trung ương, nếu họ mượn cơ hội lần này, tiến hành bốn phía điều chỉnh tỉnh Việt Đông, vậy tổn thất của Tô gia sẽ trầm trọng hơn rồi.

Mà Hàn Đông là người thuận theo ý tưởng của lãnh đạo chủ yếu của trung ương, con đường phía trước càng thêm vững vàng, căn bản không thể nào cản trở.