Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 164: Vẫn Không Yên Tâm






“Vậy mẹ em thì sao? Cũng không đến tìm ông ta?”
“Mẹ của tôi là một người rất hiền lành, từ trước tới giờ bà đều không tìm đến ông ta yêu cầu cái gì cả.

Mà mỗi tháng trợ lí của ông ta sẽ chuyển vào thẻ của bà một phần phí phụ dưỡng, rất ít, cũng chỉ là một hai triệu thôi! Mẹ tôi một mình nuôi tôi, không có cách nào làm việc.

Lúc ấy, chúng tôi sống rất nghèo khổ, nhưng cũng rất vui vẻ.” Tô Lạc Lạc nghĩ đến cuộc sống khi mình còn nhỏ, trừ việc không có ba ra, mẹ cô đem tất cả tình yêu đều dành cho cô.
Hốc mắt Dạ Trạch Hạo ươn ướt , anh tò mò hỏi: “Vậy tại sao em lại sinh con cho Long Dạ Tước? Cuộc sống của em cùng với người như anh ta, căn bản không có khả năng giao nhau.”
“Đúng thế! Đây cũng là nhờ phước của người ba ruột vô tình không có nhân tình của tôi, ông ta bắt tôi phải thay Tô Vũ Phỉ tặng đêm đầu tiên cho Long Dạ Tước, vì thế, ngay tại lúc tôi còn hồ đồ ngu ngốc, mang thai con của anh ta.

Có điều tôi không hề hối hận vì đã sinh bọn nhỏ ra một chút nào cả.” Lời nói cuối cùng của Tô Lạc lạc vậy mà lại có nét cười thỏa mãn.
Dạ Trạch Hạo tức giận đến nắm chặt nắm đấm: “Tại sao ông ta có thể đối xử với em như vậy? Người nhà họ Tô thật sự rất rất đáng ghét.


Vậy mẹ em thì sao?”
“Mẹ của tôi vào đêm tôi ở cùng Long Dạ Tước đã qua đời rồi.

Tôi biết bà ấy bệnh rất nghiêm trọng, có khoản tiền kia cũng không chắc đã trị khỏi được bệnh.

Nhưng tôi không muốn từ bỏ, cuối cùng khoản tiền kia thành tiền nuôi con của tôi.

Năm đó tôi cũng rất hận bọn họ, nhưng bây giờ, sinh con ra rồi, chúng lại như thiên thần vậy, tẩy sạch lòng hận thù của tôi.

Tôi không muốn hận nhiều người như vậy, thật sự quá mệt mỏi, tôi chỉ muốn ở bên cạnh con của mình, nhìn chúng khỏe mạnh trưởng thành.” Tô Lạc Lạc nói tới đây, nhìn vào đôi mắt của Dạ Trạch Hạo vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, cô cong môi nở nụ cười: “Hiện tại tôi đang sống rất vui vẻ, đã sớm quăng mấy chuyện này ra sau đầu rồi.”
Dạ Trạch Hạo đột nhiên nắm chặt lấy tay cô: “Lạc Lạc, em có đồng ý ở bên anh không? Anh bảo đảm, cả đời này đều sẽ tốt với em, sẽ không để em phải khổ sở, bị tổn thương nữa.”
Tô Lạc Lạc sững sờ vài giây, cảm nhận được hơi ấm cùng sức mạnh từ lòng bàn tay của anh truyền tới, cô biết, anh nói ra những lời này, có lẽ cũng chỉ là thương hại cho số phận của cô mà thôi!
“Dạ Trạch Hạo, cảm ơn anh, nhưng tôi không cần đâu.

Sau khi chứng kiến cuộc đời của mẹ tôi, tôi không muốn kết hôn nữa.

Tôi tin tưởng anh không phải loại người giống như ba tôi, chỉ là tôi mong muốn được sống một mình.” Tô Lạc Lạc nói xong, rút tay ra.
Tô Lạc Lạc quay lại nhìn anh: “Vậy còn anh? Anh biết ba anh đang ở đâu sao? Anh có định đi tìm ông ta không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo lập tức cứng lại, anh suy nghĩ một chút, gật gù: “Tôi biết ông ta là ai, nhưng tôi không biết có nên đi tìm ông ta hay không, bởi vì ông ta căn bản không biết đến sự tồn tại của tôi.”
Tô Lạc Lạc mở to mắt: “Anh biết ông ta là ai?”
“Đương nhiên!” Dạ Trạch Hạo tự giễu một tiếng: “Bây giờ ông ta quyền cao chức trọng, gia đình hạnh phúc, anh không chắc sự xuất hiện của anh sẽ khiến ông ta kinh hãi ra sao.

Có lẽ ông ta căn bản cũng coi thường không thèm đếm xỉa gì tới anh.”

Tô Lạc Lạc nghe anh nói, lập tức muốn an ủi anh, nhưng lại không biết phải nói cái gì.
“Vậy anh định làm gì?”
“Anh không biết, lúc trước anh luôn oán hận, bây giờ sau khi gặp em, hình như đối với cuộc sống anh lại có chút hi vọng cùng mong mỏi rồi.” Ánh mắt Dạ Trạch Hạo không hề lảng tránh mà nhìn thẳng vào cô, nói ra tình cảm của chính mình.
Tim Tô Lạc Lạc đập mạnh, cô hỏi lại anh có chút mỉa mai và buồn cười: “Anh thích tôi?”
Dạ Trạch Hạo gật đầu: “Ừ, thích, em là người đầu tiên mà anh thích.”
Tô Lạc Lạc không kìm được mà cươi: “Nhưng tôi còn có con nha!”
“Anh không để ý, hai đứa nhóc của em anh cũng rất thích chúng, anh muốn chăm sóc chúng, làm ba dượng của chúng.” Trong mắt Dạ Trạch Hạo thật sự không có chút ghét bỏ nào, trái lại còn lộ ra một tia thích thú.
Tô Lạc Lạc nhất thời nhìn anh, không biết phải nói gì.
“Tôi không rời xa bọn nhỏ được, mà Long Dạ Tước cũng tuyệt đối không cho phép tôi đưa bọn nhỏ đi, vì vậy, Dạ Trạch Hạo, cảm ơn anh đã thích tôi.

Nhưng anh vẫn là nên để mắt tới những cô gái khác đi!”
“Vậy em đã từng nghĩ qua sau này Long Dạ Tước sẽ lấy người khác chưa? Nhỡ đâu anh ta tìm cho bọn nhỏ một người mẹ kế, em còn có thể ở lại trong nhà anh ta sao?” Dạ Trạch Hạo phân tích chuyện tương lai cho Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc thật sự vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy, cô lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Nếu như anh ta cầu hôn em, em sẽ lấy anh ta sao?” Ánh mắt Dạ Trạch Hạo kiên định nhìn cô.
Tô Lạc Lạc ngây người, những chuyện này cô đều không hề nghĩ tới, vậy mà Dạ Trạch Hạo lại hỏi sắc bén như vậy, cô tiếp tục lắc đầu một cái.
“Là em không biết, hay là sẽ không nghĩ vậy? Đêm ấy năm năm trước anh ta để lại ảnh hưởng cho em tốt sao?” Dạ Trạch Hạo thậm chí có chút ghen tuông, anh có thể không để ý Tô Lạc Lạc bây giờ không còn trong trắng nữa, nhưng anh là lo lắng cô đối với Long Dạ Tước niệm tình cũ.
Dù sao bất kể là vóc người hay tướng mạo, có vẻ Long Dạ Tước so với anh lại càng trội hơn, mê hoặc hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc thay đổi: “Năm năm trước, đêm ấy đối với tôi mà nói, chính là một cơn ác mộng.”
Dạ Trạch Hạo ngơ ra: “Nếu đã như thế, em còn có thể chấp nhận anh ta sao?”
“Đương nhiên không thể!” Lúc này Tô Lạc Lạc vô cùng kiên định.
Dạ Trạch Hạo thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, anh vẫn còn cơ hội.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Lạc Lạc đổ chuông, cô mau chóng lấy từ trong túi ra xem, vẫn là Long Dạ Tước gọi.
“Alo!” Cô lạnh lùng nghe máy.
“Trong nhà hình như không còn đồ ăn nữa rồi, anh tới đón em, một lát nữa đón bọn trẻ rồi đi siêu thị mua đồ.” Lúc này giọng của Long Dạ Tước không còn tức giận như vừa nãy nữa, đã bình tĩnh đi rất nhiều.

Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút, hình như là hết đồ ăn thật.

Cô cắn môi nói: “Được, anh tới đi!”
“Em ở đâu?”
“Em ở nhà Dạ Trạch Hạo, anh ấy bị thương, em ở đây chăm sóc anh ấy.” Tô Lạc Lạc trực tiếp nói cho anh biết.
Long Dạ Tước trầm mặc vài giây: “Được, nửa tiếng nữa anh tới.”
Tô Lạc Lạc cúp máy, nhíu mày, nghĩ đến lúc nãy anh ta trút giận lên người cô, cô cũng có chút tức giận.
Mà ở trong phòng làm việc tập đoàn Long thị, sau khi để điện thoại xuống, Long Dạ Tước thở ra một hơi.

Rõ ràng là anh rất tức giận khi cô chạy đến nhà Dạ Trạch Hạo, nhưng lúc nãy khi làm việc, trong đầu anh toàn là hình bóng cô, làm cho anh không có cách nào tập trung làm việc được.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn là tìm một cái cớ, muốn đưa cô ra khỏi nhà của Dạ Trạch Hạo.
Không ngờ rằng, cô đúng là rất thành thật.

Dạ Trạch Hạo bị thương? Rất nghiêm trọng? Người phụ nữ này thật biết cách chăm sóc người khác.

Hơn nữa dáng vẻ cô lúc chăm sóc người khác lại khiến nam nhân động tâm.
Chết tiệt! Anh nhất định phải nhanh lên một chút, lôi cô từ trong nhà Dạ Trạch Hạo ra đưa về nhà.

Nói xong, Long Dạ Tước mau chóng cầm chìa khóa xe bước nhanh ra khỏi phòng làm việc..