Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 178: Sa Thải Cả Một Bộ Phận






Tô Lạc Lạc và Phương Phương photo tài liệu xong, đã thấy có mười mấy người đứng đầy trong căn phòng này, trên mặt ai cũng hiện vẻ hoảng sợ.

Tô Lạc Lạc và Phương Phương giật nảy mình, có hai người đàn ông trung niên mặc âu phục, giày da đứng trước mặt họ.

Khuôn mặt của hai người đàn ông đều cực kỳ uy nghiêm, biểu cảm gương mặt lộ rõ phong thái tinh anh.
Người đứng trước hai người đàn ông trung niên là giám đốc của phòng kế hoạch, những quản lý bộ phận cao tầng ngày thường vẫn luôn khí phách hăng hái, nhưng hiện giờ sắc mặt người nào cũng là hoảng sợ và bất an.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tô Lạc Lạc và Phương Phương ôm tài liệu đứng ở một bên, chỉ thấy người đàn ông trung niên vừa rồi đã nói một tràng, giờ lạnh lùng nhìn một đám người đứng ở đây: “Kể từ giờ trở đi, sa thải toàn bộ người trong phòng kế hoạch.

Các người thu dọn đồ của mình đi, chiều nay lập tức rời khỏi công ty.”
“Xin hỏi giám đốc Cao, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Có phải bộ phận của chúng tôi phạm sai lầm gì không?”
“Nói tóm lại là những người trong danh sách đều phải rời khỏi công ty trước năm giờ chiều nay.”
Giám đốc bộ phận và mười mấy cấp dưới của ông ta đều không tin được vào quyết định này.


Chuyện này đúng là sét đánh giữa trời quang, đánh cho tất cả bọn họ đều ngốc ra.

Một công việc tốt như thế mà nói mất là mất được sao? Hơn nữa còn bị sa thải?
Sau khi hai vị giám đốc kia rời đi, người của những phòng khác đều chạy đến xem náo nhiệt, ầm ĩ không thôi.

Chuyện này là tiền lệ đầu tiên trong lịch sử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Thôi xong, khó khăn lắm mới tìm được công việc như vậy, giờ lại mất rồi.” Phương Phương ôm tài liệu đã được photo xong, đứng một bên buồn bã thở dài.
Tô Lạc Lạc phản ứng cũng hơi chậm chạp, đúng lúc này, có mấy người phụ nữ của phòng kế hoạch tức hộc máu: “Có ý gì! Chúng tôi đã làm sai chuyện gì? Tại sao lại sa thải toàn bộ bộ phận chúng tôi?”
“Liệu có phải bộ phận chúng ta đắc tội với vị lãnh đạo nào không?”
“Ai đắc tội thì đi mà tính sổ với người đó! Liên quan gì đến chúng ta cơ chứ!”
Tô Lạc Lạc vừa mới ngồi xuống, đầu óc ong ong.

Trời ạ! Chẳng lẽ đây chính là cách thức xử lý của Long Dạ Tước? Sa thải toàn bộ nhân viên trong phòng kế hoạch sao?
Lúc này Phương Phương cũng đang thu dọn bàn làm việc, một nữ viên chức có quan hệ khá tốt với cô ấy nói: “Ôi, cô dọn bàn làm gì? Trong danh sách sa thải không có cô đâu!”
“A! Không có tên tôi trong danh sách sao?” Phương Phương kinh ngạc trợn to mắt.
Nữ viên chức kia lập tức nhìn Phương Phương đầy hâm mộ: “Cô với nhân viên mới kia không có trong danh sách bị sa thải, nhưng chúng tôi chẳng biết tại sao lại bị sa thải, đúng là xui xẻo.”
Tô Lạc Lạc không khỏi chột dạ ngồi trong phòng, nhìn những nhân viên phòng kế hoạch đang mặt ủ mày chau, cô khẽ cắn môi.

Cô thật sự không ngờ phương thức xử lý của Long Dạ Tước lại là cách này.
Bốn giờ rưỡi, điện thoại của Tô Lạc Lạc đổ chuông, cô cầm lên thì thấy Long Dạ Tước gọi đến.
Tô Lạc Lạc vội vàng cầm lấy điện thoại chạy ra một góc yên tĩnh nghe máy: “Alo.”
“Đến giờ đón con rồi, xuống gara tìm anh đi.”
“Được! Em xuống ngay.” Tô Lạc Lạc quay về bàn, nói với Phương Phương một câu rồi cầm lấy túi xách của mình, vội vàng đi xuống lầu.
Tô Lạc Lạc ngại không dám nhìn những nhân viên đã bị sa thải kia, bởi vì cô có liên quan đến việc bọn họ bị sa thải.
Tới gara, Tô Lạc Lạc nhanh chóng ngồi vào chiếc xe Rolls-Royce mà Long Dạ Tước vẫn thường hay đi, phía sau có lắp đặt hai cái ghế dựa an toàn cho hai đứa bé.


Sau khi ngồi xuống và đóng cửa lại, Tô Lạc Lạc che ngực thở hổn hển.
Long Dạ Tước khởi động xe, từ từ đi ra khỏi vị trí đậu xe.

Khi đến giữa gara, hòa vào dòng xe cộ, Tô Lạc Lạc mới quay đầu sang nhìn anh: “Tại sao anh lại sa thải cả phòng kế hoạch vậy?”
“Anh cho người đi điều tra camera giám sát trong phòng của các em, phát hiện hiệu suất làm việc của phòng này cực kỳ kém.

Việc anh sa thải bọn họ hoàn toàn không liên quan gì đến em, em đừng tự dằn vặt.” Long Dạ Tước quay đầu sang nhìn cô một cái, trong giọng nói lộ ra ý an ủi.
Tô Lạc Lạc cắn môi, buồn bực, vẫn cảm thấy hơi băn khoăn.
“Tô Lạc Lạc, không được trầm mặt như vậy.” Long Dạ Tước híp mắt ra lệnh.

Anh biết người phụ nữ này vẫn còn tự dằn vặt trong lòng.
Đúng là anh làm như vậy để công việc sau này của cô ít đi, nhưng đồng thời cũng là vì nhân viên của phòng kế hoạch làm việc quá kém, anh muốn đổi một đám người khác.
“Vậy sao anh lại sa thải nhiều người như vậy? Làm thế thì phòng kế hoạch của anh biết phải vận hành kiểu gì?”
“Ngày mai sẽ có một đám nhân viên mới đến thay thế bọn họ, nhân viên mới làm việc nhanh, mà em cũng sẽ không bị bọn họ làm khó dễ, bởi vì em cũng được tính là nhân viên cũ.” Long Dạ Tước nói xong, cười rộ lên.
Nhưng Tô Lạc Lạc thì dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn xì một tiếng, che miệng cười rộ lên.
Chuyện cười này có hơi nhạt.
Tới nhà trẻ, quả nhiên trên cửa đã dán thông báo thời gian nghỉ hè, chỉ còn một tuần nữa các bé sẽ được nghỉ.

Các bé đều cực kỳ vui vẻ, vừa lên xe đã chờ mong ngày được nghỉ.
“Daddy, mommy, nghỉ hè rồi ba mẹ sẽ đưa chúng con đi đâu chơi ạ?” Tô Tiểu Hinh tò mò nhìn về phía daddy, mommy của mình đang ngồi ở phía trước.
Tô Lạc Lạc cười, quay đầu lại nhìn hai bảo bối của mình: “Vậy các con muốn đi đâu chơi?”
“Con muốn đi biển để được bơi lội.” Tô Tiểu Sâm lớn tiếng nói.
“Con cũng muốn đi biển.”
“Được! Chờ các con được nghỉ hè, daddy sẽ dẫn các con ra nước ngoài chơi, tìm một cái đảo chỉ có nhà chúng ta chơi thôi.”
“Yeah! Daddy, chúng con muốn đi chơi lắm rồi.”

Tô Lạc Lạc nhìn góc nghiêng đẹp nao lòng của Long Dạ Tước, cô không dám tưởng tượng đến chuyện bao cả một hòn đảo như thế này, tuy nhiên, cô và hai con cũng rất mong chờ.
“Đêm nay các con ngủ ở nhà ông bà nội, nhân tiện thăm cụ của các con nhé.

Tối cuối tuần daddy sẽ đón các con về.”
“Daddy và mommy không đi cùng sao?” Tô Tiểu Hinh lại tò mò hỏi.
Tô Tiểu Sâm lập tức nhìn về phía em gái mình: “Tiểu Hinh, lại đây, anh nói cho em biết một bí mật.”
Tô Tiểu Hinh không biết anh trai muốn nói cái gì, tò mò nên nhanh chóng thò lại.

Chỉ thấy Tô Tiểu Sâm ghé sát vào tai cô bé, không biết đã nói gì mà chỉ thấy Tô Tiểu Hinh che miệng cười rộ lên: “Vâng!”
“Rốt cuộc các con đang thì thầm cái gì đó? Mau nói cho mommy.”
“Đây là bí mật, không nói cho mommy biết được.

Mommy yên tâm đi, con và em sẽ ngoan ngoãn chơi ở nhà ông bà nội.” Tô Tiểu Sâm trưng vẻ mặt nghiêm túc lên, nói.
Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa trẻ cười tinh nghịch như hai con quỷ nhỏ, biết hai đứa đang có mưu đồ bí mật gì đó.

Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Tô Lạc Lạc đoán không ra, nhưng không có nghĩa người đàn ông nào đó không đoán ra được.

Anh chỉ liếc hai đứa con nhà mình qua kính chiếu hậu một chút, đã biết ngay nguyên nhân khiến hai đứa trẻ này ngoan như vậy.
Chẳng phải là hai đứa đang tạo cơ hội cho anh và mommy hai đứa ở cùng nhau sao?
Sau này có hai bảo bối hoạt bát này trợ giúp, Long Dạ Tước cảm thấy chuyện bắt được người phụ nữ này chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi..