Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 314: Rời khỏi anh




Tống Cầm đến thăm ban, bởi bà ăn mặc không hề tầm thường nên nhân viên công tác rất nhiệt tình chào hỏi bà, dù sao thì nhân viên đều là người có mắt nhìn, loại phu nhân này thực sự không thể mạo phạm.

Nói không chừng bà chính là mẹ của ông chủ lớn nào đó, hoặc là bản thân bà rất có tiền.

“Tôi tìm cô Lâm Thiển Hạ của các cậu, có thể phiền cô ấy đến đây không?” Tống Cầm hỏi nhân viên công tác.

“Ngài tìm chị Thiển Hạ của chúng tôi à! Được, tôi lập tức đi thông báo cho cô ấy, hiện tại cô ấy hẳn đang quay phim.”

“Được, vậy tôi sẽ kiên nhẫn đợi ở đây.” Tống Cầm đã chuẩn bị kỹ càng, hôm nay bà ta nhất định phải gặp Lâm Thiển Hạ.

Lâm Thiển Hạ vừa mới kết thúc một cảnh quay, trợ lý đưa nước cho cô. Cô uống một ngụm, đạo diễn để cô nghỉ ngơi một lúc.

“Chị Thiển Hạ, có người tìm chị này.” Nhân viên công tác thừa dịp này đến nói chuyện với cô.

Lâm Thiển Hạ nao nao: “Ai vậy?”

“Một vị phu nhân vô cùng quý phái, bà ấy chỉ đích danh muốn tìm chị.”

Lâm Thiển Hạ không nhận được điện thoại của ai, cô ấy nói với trợ lý Tiểu Nguyệt của mình: “Tôi qua đó xem trước.”

Tiểu Nguyệt đi cùng cô đến phòng tiếp khách, Lâm Thiển Hạ đi vào, nhìn thấy một phu nhân vô cùng quý phái đang ngồi bên trong.

“Chào bà, xin hỏi bà tìm tôi sao?” Lâm Thiển Hạ lễ phép hỏi.

Tống Cầm ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Lâm Thiển Hạ. Sau khi trang điểm, cô ấy nhìn cũng rất xinh đẹp, người thật còn đẹp hơn trên báo, chẳng trách con trai bà sẽ mê muội cô nàng!

“Cô Lâm, mời ngồi! Tôi muốn trò chuyện với cô.” Tống Cầm nói với cô.

Lâm Thiển Hạ ngồi xuống, vẫn rất nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi bà là ai vậy?”

“Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Tống Cầm, con trai của tôi là Quyền Quân Lâm.” Tống Cầm giới thiệu.

Lâm Thiển Hạ không khỏi giật mình, vị phu nhân trước mắt này thật là mẹ của Quyền Quân Lâm sao? Trong lòng cô không khỏi căng thẳng: “Cháu chào bác.”

Tống Cầm cười cười, ánh mắt vẫn luôn đánh giá cô. Bề ngoài của Lâm Thiển Hạ thì khỏi cần phải soi mói, chỉ là, thân phận của cô ấy lại là vấn đề lớn.

Phải biết rằng làm diễn viên, khi quay phim sẽ phải diễn cùng rất nhiều nam diễn viên, khó tránh khỏi sẽ quay một vài cảnh thân mật, như hôn môi gì đó, bà không chấp nhận được.

Bà cũng không muốn con dâu của mình sau này sẽ là loại người xuất đầu lộ diện. Dù sao, ở trong vòng của các bà, nếu truyền ra loại chuyện này thì cực kỳ mất mặt.

“Bác tìm cháu có chuyện gì không?” Lâm Thiển Hạ bị nhìn đến bất an, đối với mục đích đến đây của vị phu nhân này cô không có bất kỳ đầu mối nào.

“Tôi tới đây! Tìm cô là có chuyện, trước đó, ở trên báo, tôi thấy truyền ra scandal giữa cô và con trai tôi, lúc đó tôi mới biết được hóa ra cô và con trai tôi có chút quan hệ.” Tống Cầm vừa nói vừa uống một hớp trà: “Cô Lâm, tôi đến chỉ vì một việc, hy vọng sau này cô sẽ không dây dưa với con trai tôi nữa.”

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ hơi nóng lên, cô chớp chớp mắt: “Bác à, lời này của bác là có ý gì?”

“Ý của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Mặc dù tôi không biết cô và con trai tôi đã tiến triển đến bước nào rồi, nhưng mà, nhà họ Quyền chúng tôi sẽ không chấp nhận một cô con dâu làm diễn viên, cô hiểu chưa?”

Lần này Lâm Thiển Hạ đã nghe rõ, mặc dù bây giờ cô và Quyền Quân Lâm còn chưa đạt đến quan hệ tình nhân, nhưng lời nói của vị phu nhân này vẫn đâm đau cô.

“Bác à, bác hiểu lầm rồi, cháu và anh Quyền không phải là loại quan hệ mà bác đang nghĩ đến đâu, chúng cháu… chúng cháu chỉ là bạn bè.” Lâm Thiển Hạ giải thích.

Thế nhưng Tống Cầm vẫn không tin tưởng, bà nói với Lâm Thiển Hạ: “Cô và con trai tôi có phải đang ở cùng một khu nhà không?”

Lâm Thiển Hạ gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Con trai tôi ở đó nhất định là vì để gần cô thêm một chút! Cho nên, giữa hai người là quan hệ như thế nào, hiện tại tôi không có hứng thú tìm hiểu rõ hơn. Tôi chỉ muốn cô làm một việc, đó là rời khỏi con trai tôi, hai người không cần phải gặp mặt nhau nữa.”

Tống Cầm hết sức cố gắng không làm tổn thương người khác, dù sao bà cũng không có ý thương tổn Lâm Thiển Hạ.

Lâm Thiển Hạ nhìn vị phu nhân này, cô rũ mắt xuống, nội tâm cô phức tạp mà đấu tranh. Cô không biết nên làm thế nào để nói cho vị phu nhân này biết rằng cô và Quyền Quân Lâm thực sự còn chưa đến một bước mà bà tưởng tượng kia.

“Bác, cháu và anh Quyền chỉ là bạn bè.”

“Được rồi. Tôi nói là, tôi mặc kệ quan hệ của hai người như thế nào, cho dù là quan hệ bạn bè cũng được. Cô Lâm, tôi cũng không phải là cố ý tranh cãi với cô, tôi chỉ có mỗi một đứa con trai này, tôi hy vọng nó có thể tìm được người xứng với nó.” Tống Cầm cũng không ngại nói rõ hơn nữa.

Lâm Thiển Hạ nghe hiểu, cũng rõ ràng. Cô cố nén một chút đau khổ trong lòng, gật gật đầu: “Được, cháu nghe bác, cháu sẽ không chủ động liên lạc với anh Quyền nữa.”

Tống Cầm thấy cô biết điều như vậy, cảm thấy nói đến mức này rồi mà nói thêm gì nữa thì sẽ tổn thương người khác.

“Được rồi, vậy tôi không làm phiền cô nữa.” Tống Cầm nói xong liền xách túi rời đi.

Mà trong phòng nghỉ, chỉ còn lại có một mình Lâm Thiển Hạ. Cô ấy thở dài một tiếng, bây giờ mới hiểu rõ gia tộc của Quyền Quân Lâm cần anh tìm dạng phụ nữ kiểu gì.

Trái tim cô có chút buồn đau vô cớ.

Sân gôn, Tiểu Liên đã trở thành nhân viên chính thức ở nơi này, mặc đồng phục làm việc, cũng không khiến người khác hoài nghi về thân phận của cô ta.

Trên tay Tiểu Liên cầm một chuỗi chìa khoá, mà trên chìa khóa, một món phụ kiện của cô ta có góc nhọn sắc bén. Một lúc nữa, cô ta chỉ cần dùng góc nhọn này bất thình lình làm bị thương mu bàn tay của Quyền Quân Lâm, rồi dùng khăn giấy đã chuẩn bị sẵn thay anh ta lau đi vết máu, lại nói xin lỗi, Quyền Quân Lâm cũng không đến mức sẽ làm gì cô ta.

Tiểu Liên đánh bạo, đi đến chỗ Quyền Quân Lâm. Giờ phút này, Quyền Quân Lâm đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng của anh ta trong phòng trà.

Tiểu Liên ngồi ở gần đó chờ bọn họ rời đi, vừa vặn ở phía bên này hành lang. Chốc nữa, Quyền Quân Lâm sẽ đi qua bên người cô ta, đúng lúc đó cô ta có thể thực hiện kế hoạch.

Tất cả đều đã lên kế hoạch ổn thỏa, Quyền Quân Lâm và khách hàng của anh ta chuẩn bị đi ra sân bóng, hai người trước sau đứng dậy khỏi vị trí của mình.

Quyền Quân Lâm đi ở phía sau, ngay thời điểm anh đi đến gần, Tiểu Liên vội vàng đứng lên, cô ta ngắm chuẩn cánh tay đang rũ xuống của Quyền Quân Lâm, lập tức cầm chìa khóa xoẹt qua.

Quyền Quân Lâm liền giơ tay lên nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên mu bàn tay mình bị vạch ra một vết máu.

Mà lúc này, Tiểu Liên nhanh tay lẹ mắt cầm khăn giấy, vừa vội vàng xin lỗi vừa lau mu bàn tay thay anh ta: “Thật xin lỗi, xin lỗi anh, là lỗi của tôi, tôi không chú ý nên đã quẹt bị thương anh.”

Quyền Quân Lâm liếc mắt nhìn, ánh mắt lạnh đi mấy phần: “Được rồi, lần sau cô chú ý hơn đi.”

“Tôi nhất định sẽ chú ý. Là vật nhọn ở trên chìa khóa của tôi, tôi chắc chắn sẽ lấy thứ này xuống. Thật xin lỗi, tôi đang vội đi bàn giao, thực sự rất xin lỗi.”

Lúc Quyền Quân Lâm và khách hàng rời đi, Tiểu Liên nắm thật chặt tờ giấy thấm máu của Quyền Quân Lâm trong tay rồi nhanh chóng ra khỏi cổng, chuẩn bị giao cái này cho Sở Trạch Hiên.