Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 81-85




Chương 81: Dạ Trạch Hạo muốn hẹn hò.


Tô Lạc Lạc đã đi ra đến ban công, giọng cô đa khôi phục bình thường:


– Tiểu Hinh đang ngủ không muốn cô bé thức giấc, sao vậy?


– Giờ tôi muốn cô dẫn bọn trẻ ra ngoài, tôi muốn đưa chúng về nhà.


Long Dạ Tước ra lệnh cho cô.


– Không được, Tiểu Hinh vừa mới ngủ.


Tô Lạc Lạc cảm thấy phải cho con gái ngủ một giấc.


– Tô Lạc Lạc, tôi đã nhịn cô đủ lâu, cô muốn gặp Dạ Trạch Hạo tôi mặc kệ cô nhưng không được đưa con tôi đến nhà anh ta.


Giọng Long Dạ Tước đã giận không thể che dấu.


Tô Lạc Lạc cả giận nói:


– Rốt cuộc anh sao vậy, Tiểu Sâm và Tiểu Hinh chơi ở đây rất vui vẻ, anh để chúng chơi ở đây một chút thì sao?


Đầu dây bên kia trầm mặc, nhưng xuyên qua điện thoại, Tô Lạc Lạc biết cô nói đã khiến người đàn ông này tức giận.


– Được, cho tôi nửa tiếng, tôi sẽ dẫn bọn trẻ về, để Tiểu Hinh ngủ một lát đã.


Tô Lạc Lạc đành phải thỏa hiệp.


Năm giây sau đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi:


– Đúng năm giờ nếu cô không dẫn bọn trẻ về thì sau này cô không cần trở về.


– Anh…


Tô Lạc Lạc muốn cãi lại một câu nhưng bên kia đã treo điện thoại.


Tô Lạc Lạc cảm thấy không biết phải nói gì. Long Dạ Tước không nên so đo như vậy không phải sao? Nhưng Tô Lạc Lạc cũng không để con gái ngủ lâu quá, nếu không buổi tối cô bé sẽ không ngủ được.


Cô xuống tầng xem có phải con trai đang chơi với Dạ Trạch Hạo không thì thấy trên sô pha trong phòng khách một cậu nhóc đang ngủ trong lòng Dạ Trạch Hạo, món đồ chơi trên tay cậu đang được Dạ Trạch Hạo nhẹ nhàng gỡ ra.


Tô Lạc Lạc không khỏi ngạc nhiên, con trai cô cũng đang ngủ?


Dạ Trạch Hạo đem cậu bé đặt ở sô pha, một người đàn ông bình thường lạnh lùng như vậy nhưng đối với đứa trẻ lại rất ôn nhu. Tô Lạc Lạc đứng ở cầu thang không khỏi cảm động.


Khi người khác đối với con mình tốt, trong lòng cô rất cảm kích.


Dạ Trạch Hạo quay đầu lại thấy vẻ mặt thất thần của cô, anh ta cười:


– Sao vậy?


– Không có gì, vừa rồi Long Dạ Tước gọi điện thoại đến báo tôi đưa bọn trẻ về trước 5 giờ.


Tô Lạc Lạc có chút bất đắc dĩ nói.


– Đừng để ý đến anh ta, để bọn trẻ ăn cơm tối xong hãy về.


Dạ Trạch Hạo khẽ nói.


– Tôi cũng không hiểu sao Long Dạ Tước lại không thích tôi đưa bọn trẻ đến nhà anh? Đều là đi chơi, thật sự không biết anh ấy nghĩ gì.


Nguyên nhân Tô Lạc Lạc không hiểu nhưng Dạ Trạch Hạo lại hiểu rõ. Long Dạ Tước thực sự để ý bọn trẻ? Hay là để ý cô đến nhà anh ta?


– Từ giờ cô ra ngoài phải cẩn thận một chút, đối với bên ngoài cô chính là bạn gái của tôi.


Dạ Trạch Hạo nhắc nhở cô.


Nói đến chuyện này Tô Lạc Lạc lập tức trừng mắt nhìn anh ta:


– Đều tại anh, tôi không muốn nổi tiếng như vậy.


– Nếu không chúng ta diễn giả thành thật có được không? Cô làm bạn gái của tôi đi.


Dạ Trạch Hạo cười thành thật nói.


Tô Lạc Lạc kinh ngạc nhìn anh:


– Tôi không cần.


– Vì sao không cần?


Dạ Trạch Hạo tò mò híp mắt hỏi.


– Không cần chính là không cần, không vì cái gì cả.


Tô Lạc Lạc bĩu mỗi. Cô thật sự không có tự tin với đàn ông, cô tình nguyện sống cuộc sống độc thân.


Dạ Trạch Hạo nhìn cô không biết nói gì:


– Nhưng đối với bên ngoài cô đa là bạn gái của tôi.


– Dạ Trạch Hạo coi như tôi cầu anh được không? Anh nhanh chóng tìm một nữ minh tinh làm sáng tỏ đi, để di dời ánh mắt của công chúng.


Tô Lạc Lạc khẩn cầu nhìn anh ta.


– Không, tôi thích có tin đồn với cô.


Dạ Trạch Hạo cười rộ lên, hàm răng trắng sáng đặc biệt chói măt, Tô Lạc Lạc sửng sốt vài giây sau đó di rời ánh mắt.


4 giờ 40, Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa nhỏ còn ngủ, cảm thấy hơi đau đầu. Long Dạ Tước yêu cầu cô phải đưa bọn trẻ về nhà trước 5 giờ, nhưng hiện giờ cô dẫn chúng đi như thế nào.


– Dạ Trạch Hạo, anh có thể lái xe đưa tôi về không?


Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo hỏi.


– Không thể.


Dạ Trạch Hạo nói xong lười biếng ngồi xuống sô pha, mắt nhìn cậu nhóc đang ngủ trên sô pha, giống như lúc này anh ta rất thỏa mãn.


Tô Lạc Lạc cầm di động nhìn thời gian từng phút trôi đi có một cảm giác khiến cho người ta không thể thở nổi. Cô thật sự chán ghét cảm giác bị khống chế tự do như này.


– Được rồi, ngồi xuống đây chờ bọn nhỏ tỉnh ngủ rồi đi cũng chưa muộn, chẳng lẽ Long Dạ Tước có thể ăn thịt cô?


Dạ Trạch Hạo an uỉ.


– Anh đừng nói chuyện không đâu, Long Dạ Tước đã thật sự tức giận.


Tô Lạc Lạc thở dài một hơi, cô thật sự cũng đồng ý với Dạ Trạch Hạo, đúng vậy bọn trẻ đang ngủ, đây là chuyện quan trọng, anh chắc không thể băt cô đánh thức bọn trẻ đi.


– Anh ta tức giận. Nhưng cô sông cuộc sống của cô, không phải đã nói không can thiệp cuộc sống riêng của nhau sao?


Dạ Trạch Hạo nhướng mày, nói xong anh ta không khỏi nheo mắt tò mò hỏi:


– Tô Lạc Lạc, cô thành thật nói cho tôi biết, năm đó sao cô lại sinh con cho anh ta, trước kia cô và anh đã từng hẹn hò?


Đây là điều cấm kỵ của Tô Lạc Lạc, cô cũng không muốn nhắc tơi với bất kỳ ai. Mặc dù là Dạ Trạch Hạo, cô cũng tuyệt đối sẽ không nói chuyện năm đó.


– Đừng nói với tôi những chuyện này.


– Vậy chúng ta nói về vấn đề khác, cô và Tô Vũ Phỉ có quan hệ gì?


– Không có quan hệ gì.


– Nói dối, các cô đều họ Tô, hai người là chị em phải không? Có lẽ là chị em cùng cha khác mẹ, tôi đoán có đúng không?


Dạ Trạch Hạo nhướng mày đắc ý.


– Anh đoán đúng rồi, tôi sẽ không thưởng cho anh.


Tô Lạc Lạc ngồi xuống bên cạnh chuyên tâm chờ bọn trẻ tỉnh ngủ.


– Được rồi, hỏi một vấn đề cuối cùng, giờ cô ở cùng nhà với Long Dạ Tước hai người có thể…


Dạ Trạch Hạo dùng ánh mắt cô tự hiểu nhìn chằm chằm cô.


Tô Lạc Lạc lập tức cả người nổi da gà, cô cả giận nói:


– Anh hồ đoán cái gì? tôi và anh ta sao có thể? cả đời này tôi cũng sẽ không dính vào người đàn ông mà Tô Vũ Phỉ chạm qua.


Dạ Trạch Hạo vừa nghe trong lòng cực kỳ vui sướng, anh ta chờ chính là những lời nói này.


– Vậy nhỡ Long Dạ Tước biến thái dùng sức mạnh với cô thì sao?


Dạ Trạch Hạo cười hỏi.


– Tôi sẽ tình nguyện cắn lưỡi tự sát.


Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, đôi mắt sáng như sao của cô cũng tràn đầy sự kiên định.


Dạ Trạch Hạo nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô, Tô Lạc Lạc cũng không phải là cô gái đặc biệt kinh diễm nhưng cơ thể cô trong sách, đầy sức sống khiến người khác chú ý.


5 giờ hơn.


Di động của Tô Lạc Lạc vang lên.


Cô cầm lên thấy không phải là Long Dạ Tước thì còn ai.


Cô vội cầm ra ngoài cửa nghe.


A lô


– 5 giờ bọn trẻ đâu?


– Thật không đúng lúc, Tiểu Sâm cũng đang ngủ tôi một người không thể dẫn hai đứa bé đang ngủ về.


Tô Lạc Lạc giải thích.


Chỉ nghe đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười lạnh


– Đừng tìm cớ tôi đến đón bọn trẻ.


– Bọn chúng thật sự đang ngủ.


Tô Lạc Lạc nhìn thấy điện thoại bị cúp máy thật sự không biết nói gì.


Chương 82: Anh cảnh cáo.


Cô đứng trong vườn chờ, chưa đến ba phút đã vang lên tiếng xe, ngay sau đó là tiếng chuông cửa.


Tô Lạc Lạc vội đi ra mở cửa. Long Dạ Tước bước nhanh lên, lạnh lùng nhìn cô một cái, đi vào trong biệt thự tìm con mình.


Dạ Trạch Hạo tất nhiên biết ngoài cửa có khách cả người đều toát ra hơi thở lạnh băng, anh ta đứng dậy chắn ở cửa, lười biếng cảnh cáo nói:


– Anh Long, đây là cậu đang xâm phạm riêng tư, tôi có thể tố cáo anh.


Long Dạ Tước coi như không nghe thấy, nhìn con trai đang ngủ trên sô pha quay đầu hỏi Tô Lạc Lạc:


– Tiểu Hinh đâu?


– Cô bé ngủ ở phòng khách trên tầng.


– Bế nó xuống, chúng ta về.


Tô Lạc Lạc thấy không thể dẫn bọn trẻ đi nên đành lên tầng bế Tiểu Hinh còn đang ngủ mơ mơ màng màng xuống dưới.


Long Dạ Tước bế Tiểu Sâm sau đó nhìn Tô Lạc Lạc bế Tiểu Hinh cất bước đi ra cửa.


Dạ Trạch Hạo lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi, Tô Lạc Lạc bế con gái ngồi lên xe, bên cạnh Tô Tiểu Sâm vẫn tiếp tục ngủ. Long Dạ Tước khởi động xe, đi về phía biệt thự của anh.


Chỉ hai ba phút.


Xe dừng lại Long Dạ Tước bế Tiểu Sâu, Tô Lạc Lạc thấy con gái đang ngủ cũng chỉ đành ôm cô lên tầng.


Sắp xếp hai đứa nhỏ xong Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Vừa mới chuẩn bị về phòng đã bị một cánh tay ngăn lại cô sợ tới mức vội quay đầu, sắc mặt âm trầm của Long Dạ Tước hiện ra.


– Anh làm gì? Buông tôi ra.


– Tô Lạc Lạc tôi cảnh cáo cô, về sau cô đến gặp tình nhân của cô cô dám đem theo con tôi đi cô thật sự phải cút khỏi nơi này.


Ánh mắt Long Dạ Tước như kiếm đâm thủng cô.


Tim Tô Lạc Lạc đập thình thịch, có vẻ hôm nay cô đã khiến anh thật sự tức giận.


Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh không sợ hãi:


– Anh Long, tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng.


– Tôi và cô không ó gì hay để nói, nhưng có chuyện tôi phải cảnh cáo cô, sau này khăn mặt của cô và bọn trẻ phải tách ra.


Long Dạ Tước lạnh lùng nói.


Tô Lạc Lạc chưa kịp phản ứng:


– Vì sao?


– Bởi vì tôi không nghĩ cô ở ngoài nhiễm bệnh gì lây bệnh lên người bọn trẻ.


Tô Lạc Lạc đỏ mặt, người đàn ông này nghi ngờ sinh hoạt cá nhân của cô không đàng hoàng sao? Cô tức giận đến nắm chặt tay:


– Anh mới có bệnh, bệnh thần kinh.


Đôi mắt Long Dạ Tước lóe lên lờ mờ, môi mím chặt. Bên ngoài cửa sổ bóng tối đã bao trùm, lúc này bóng tối bao trùm lấy anh khiến cho cả người anh tản ra hơi thở lạnh lùng khủng khiếp.


Long Dạ Tước nhíu mày, bốn phía im lặng khiến cho lý trí của anh trở lại.


Vừa rồi sự tức giận bừng bừng rôt cuộc từ đâu mà đến.


Vì sao gặp chuyện của cô gái này anh sẽ tức giận, lo lắng. Rõ ràng chuyện của cô không liên quan đến anh, nếu không phải hai người có hai đứa con ràng buộc, căn bản anh sẽ không liếc mắt nhìn cô một cái.


Long Dạ Tước thở dài một hơi, có chút buồn bã vì việc mình không thể khống chế được tâm trạng.


Thân hình cao lớn đứng im trong chốc lát, Long Dạ Tước đẩy cửa phòng bọn trẻ đi vào.


Một cuối tuần có chút tồi tệ đã trôi qua như vậy. Sáng sớm, gọi hai đứa nhỏ dậy đưa đến trường xong Tô Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm.


Cô liếc nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh:


– Chiều nay khi đến đón bọn trẻ thì gọi điện thoại cho tôi.


Nói xong di động của cô vang lên, cô nhìn thấy là Dạ Trạch Hạo:


– A lô.


– Ở đâu?


– Ở cửa trường học của bọn trẻ.


– Nhìn bên trái cô, xe thể thao màu đen, nhanh đến đây.


Dạ Trạch Hạo nói xong cúp điện thoại.


Tô Lạc Lạc nhìn chiếc xe thể thao lạnh lùng đậu bên kia đường, cô mím môi, đi nhanh sang đó, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh.


Long Dạ Tước nhìn theo cô, thấy Tô Lạc Lạc vội vàng gặp bại trai, đáy mắt lạnh như băng, cô gái này quả nhiên hẹn hò với Dạ Trạch Hạo?


Tô Lạc Lạc kéo cửa phụ ngồi vào xe thể thao, cô kinh ngạc hỏi:


– Anh đến đây lúc nào?


– Vừa xong.


Dt đương nhiên không nói với cô bảy rưỡi anh ta đã chờ ở đây. Anh ta biết cô sẽ đưa bọn trẻ đến trường, anh ta chờ ở đây tiện đón cô.


– Hôm nay chúng ta có việc gì sao?


– Tôi có một hoạt động vào buổi trưa, trước tiên giúp tôi làm bữa sáng rồi nói sau.


Nói xong Dạ Trạch Hạo nhấn ga, xe thể thao màu đen rời đi.


Ở một người khác trong một chiếc xe sang trọng có một người đàn ông đen mặt.Sau đó xe cũng phóng đi như một mũi tên hướng về tòa nhà nổi bật giữa trung tâm thành phố.


Buổi sáng chị Mai theo lệ thường tổ chức cuộc họp buổi sáng với sự có mặt của toàn bộ nhân viên công ty trong phòng họp. Cuộc họp thảo luận về tất cả các tin tức liên quan đến Dạ Trạch Hạo.


Còn nam diễn viên chính lúc này đang ngồi trên ghế, đeo tai nghe chơi trò chơi.


Tô Lạc Lạc thiếu chút nữa bật cười. Nhưng thấy chị Mai vẻ mặt nghiêm túc cô cũng giả bộ đang lắng nghe.


– Buổi hoạt động chiều nay, chúng ta cử tám vệ sĩ đi theo, tôi Tô Lạc Lạc còn hai trợ lý đi cùng nưa.


Tô Lạc Lạc vừa nghe cô cũng phải đi vội vàng lắc đầu nói:


– Không được, chị Mai tôi không thể đi. Hiện giờ tin đồn giữa tôi à anh ta còn bay đầy trời. Tôi đi chắc chắn sẽ thêm nhiều chuyện, ngoài là chuyên viên trang điểm cho anh ấy căn bản không có quan hệ gì. Vả lại, tôi cũng không muốn có quan hệ gì với anh ấy.


Nghe Tô Lạc Lạc nói mấy cô gái đều mở to mắt nhìn cô, Tô Lạc Lạc nói thật sao?


– Lạc Lạc, lần này cô đúng là nổi tiếng, nhưng cô phải suy nghĩ đến tình cảnh và lập trường của cậu Dạ. Chúng ta cũng không muốn người ngoài gán cho cậu Dạ biệt danh trăng hoa, chúng tôi quyết định cam chịu hai người đang hẹn hò.


Tô Lạc Lạc lập tức nghẹn họng nhìn trân trối:


– A!


– Lạc Lạc, cô không biết vì chuyện này cậu Dạ đã thêm nổi tiếng.


Chị Mai cũng cười đứng lên,


– Cho nên, chúng tôi cũng không giải thích tin đồn này, mặc bọn họ viết. Chỉ cần không đề cập đến điểm đen, chúng ta có thể làm bộ không phát hiện. Lạc Lạc tạm thời cô làm bạn gái tin đồn của cậu Dạ đi.


– Tôi… chị Mai, tôi không thể.


Tô Lạc Lạc muốn khóc, cô không muốn trở thành tâm điểm trong giới giải trí. Sau này cô sẽ sống như thế nào.


– Được rồi, chúng ta kết thúc cuộc họp đi.


Nói xong chị Mai nhìn người đàn ông đang chơi trò chơi bên cạnh hỏi:


– Cậu Dạ, cậu có bổ sung gì không?


Dạ Trạch Hạo gỡ tai nghe uống nhìn mọi người:


– Tô Lạc Lạc ở lại những người khác đều đi đi.


Chương 83: Cùng anh ta tham gia tiệc tối.


Lập tức phòng họp chỉ còn lại Chị Mai Dạ Trạch Hạo và Tô Lạc Lạc.


Dạ Trạch Hạo đóng trò chơi, ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Lạc:


– Vừa rồi chị Mai nói cô đa nghe được, để tạo hình tượng cho tôi, cô cũng chỉ có thể hi sinh một chút làm bạn gái của tôi.


– Vậy sau này tôi làm sao bây giờ?


Tô Lạc Lạc cắn môi, có chút lo lắng.


– Yên tâm đi, chúng tôi sẽ tạo đường rút lui hoàn mỹ cho cô, hiện giờ cô không cần phải lo lắng.


Chị Mai trấn an.


– Đúng rồi, đêm nay có một buổi tiệc quan trọng cậu phải tham gia, tôi nghĩ bạn gái của cậu để Tô Lạc Lạc đảm nhiệm đi.


– Tôi?


Tô Lạc Lạc lập tức dùng tay chỉ vào mình, sau đó lắc đầu:


– Không được, tôi không có kinh nghiệm tham gia buổi tiệc.


Dạ Trạch Hạo cười:


– Yên tâm, tôi sẽ dạy cô.


– Không, anh tìm một nữ minh tinh khác đi, tôi thật sự không đi được.


Tô Lạc Lạc cũng không phải khiêm tốn, mà cô thật sự lo lắng lằm anh ta mất mặt.


Chị Mai nhìn cô nói:


– Lạc Lạc, phải là cô. Mặc dù chúng ta đều biết tin đồn là giả, nhưng bên ngoài chúng tôi vẫn coi như thừa nhận hai người hẹn hò. Như vậy, để tạo ra chuyện tình của cậu Dạ, xin cô phối hợp một chút.


Tô Lạc Lạc cười khổ. Cô chỉ là chuyên viên trang điểm và tạo hình của anh ta, hiện giờ công việc của cô là gì vậy?


Phải chăm sóc ba bữa cơm của anh ta, còn đảm nhiệm vai trò bạn gái của anh ta, còn phải cùng anh ta tham gia bữa tiệc xã giao. Quả nhiên lương cao cũng không dễ lấy.


Buổi chiều, Dạ Trạch Hạo tham gia làm người đại diện cho một thương hiệu quốc tế. Từ khi anh ta tham gia đến khi rời đi chỉ khoảng mười phút, thù lao của anh cũng là tám con số.


Tô Lạc Lạc chờ anh ta trong xe, thấy một đống Fan điên cuồng đuổi theo anh ra, hét to tên anh ta quả thực là một đám đông, tám vệ sĩ cố hết sức mới ngăn lại được.


Tô Lạc Lạc cuối cùng đã biết ảnh hưởng của Dạ Trạch Hạo trong lòng Fan. Trước khi Dạ Trạch Hạo lên xe, vẫy tay với mọi người, còn tặng một cái hôn gió.


Tô Lạc Lạc nhìn qua cửa kính xe, thấy một đám các cô gái gần như té xỉu, thét chói tai, hô to ông xã.


Dạ Trạch Hạo ngồi vào xe thở phào một hơi, trợ lý lập tức đưa nước cho anh, lại lấy khăn xoa xoa mồ hôi trên trán cho anh ta, hầu hạ rất chu đáo.


Dạ Trạch Hạo uống một ngụm nước, quay đầu nhìn Tô Lạc Lạc:


– Thấy không? Những cô gái muốn gả cho tôi có thể xếp vòng quanh trái đất mấy vòng.


Tô Lạc Lạc gật đầu:


– Thấy.


– Cho nên, cô không nghĩ gần quan được ban lộc?


Đôi mắt mê người của Dạ Trạch Hạo nhìn cô chăm chú.


Tô Lạc Lạc nhịn không được xì một tiếng cười:


– Anh đang quảng cáo để bán mình?


Dạ Trạch Hạo thấy cô thờ ơ còn cười, hơi nhíu mày, nằm xuống chỗ ngồi ngủ.


Ngoài cửa sổ xe, dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ một đám Fan vẫn không ngừng đuổi theo. Tô Lạc Lạc nhìn thấy một đám Fan nữ đông nghìn nghịt, không thể hiểu nổi.


Trở lại công ty đã là hơn ba giờ chiều. Tô Lạc Lạc nghĩ buổi tối phải tham gia tiệc tối với Dạ Trạch Hạo vậy chuyện đón hai đứa trẻ tất nhiên là do Long Dạ Tước đón.


Cô gọi điện thoại cho anh.


– A lô.


Một giọng nói lạnh như băng vang lên.


– À… chiều nay tôi không kịp về, anh có thể đi đón bọn trẻ không? Buổi tối tôi sẽ về sớm.


Tô Lạc Lạc nói giọng lấy lòng.


– Cùng đi.


– Tôi thật sự không đi được.


Tô Lạc Lạc cũng đã từ chối, nhưng Dạ Trạch Hạo muốn cô phải tham gia tiệc tối.


– Cho tôi một lý do không thể đi.


Người đàn ông lạnh lùng nói.


Tô Lạc Lạc thở dài một hơi, đành phải nói dối:


– Bạn của tôi sinh bệnh, tôi muốn đến chăm sóc cô ấy một chút, muộn nhất tám rưỡi tối tôi sẽ về nhà.


Bên kia điện thoại im lặng ba giây mới trả lời:


– Được.


Cúp điện thoại, Tô Lạc Lạc thở ra một hơi, nghĩ lại dựa vào cái gì phải báo cáo anh như vậy?


Bọn họ có quan hệ gì? Chỉ có vợ chồng mới có thể hỏi nguyên do.


Nhưng Dạ Trạch Hạo đồng ý với cô sẽ trở về trước tám rưỡi.


Trong phòng tổng giám đốc của tập đoàn Long thị.


Trợ lý riêng của Long Dạ Tước đi vào


– Tổng giám đốc Long, tối nay có bữa tiệc anh muốn từ chối chứ?


– Từ chối đi.


Long Dạ Tước nói.


Sở Nghiêm nghĩ nghĩ vẫn nhắc nhở nói:


– Vừa rồi mới nhận được tin tức mới nhất, người anh muốn gặp nhất ngài Đinh Sâm sẽ tham gia tiệc tối.


Long Dạ Tước nhướng mày:


– Chắc chắn.


– Danh sách đã được xác định.


Long Dạ Tước mím môi quyết định:


– Được, nói cho chủ trì tôi đêm nay sẽ tham gia.


– Vâng.


Sở Nghiêm gật đầu rời đi.


Long Dạ Tước cầm di động gọi điện về nhà họ Long.


– Alo, cậu chủ.


– Tôi muốn gặp mẹ tôi.


Lát sau giọng Tương Nhân vang lên:


– Dạ Tước? Sao vậy?


Long Dạ Tước nói với mẹ:


– Mẹ, đêm nay con để bọn trẻ về nhà ăn tối, tám rưỡi con sẽ sang đón bọn chúng.


– Được, đưa đến đây đi, chúng ta đều mong hai đứa nó đến đây. Đã vài ngày không gặp, đã rất nhớ chúng.


– Được.


Long Dạ Tước đáp.


5 rưỡi chiều, Long Dạ Tước đón hai đứa trẻ, hai đứa bé nghe nói tối nay đến nhà bà nội ăn cơm cũng rất tò mò không từ chối. Bọn họ còn nhỏ chưa hiểu được sự phức tạp trong mối quan hệ của người lớn.


Cửa nhà họ Long.


Để đón hai đứa trẻ này, nhà họ Long đã chuẩn bị sẵn sàng. Không lâu sau chiếc xe màu đen đi vào, Long Dạ Tước bế một cô bé xinh đẹp, tay trái nắm tay một cậu nhóc, nhìn cảnh này Tương Nhân cảm động rơi nước mắt.


Bọn chúng thật dễ thương.


Đưa bọn trẻ vào phòng khác, Long Dạ Tước cẩn thận dặn dò mấy lần, nhìn hai đứa bé đáng thương, anh thật sự lo lắng.


– Được rồi, Dạ Tước, đi thôi, mẹ sẽ chăm sóc chúng.


Tương Nhân nhìn con trai dịu dàng nói.


– Được rồi, ba hứa sẽ đón con trước tám rưỡi tối.


– Ba sẽ cùng mẹ đến đón bọn con sao?


Tô Tiểu Hinh tò mò hỏi.


– Ba không chắc mẹ có thể đến được không?


Long Dạ Tước không dám hứa.


– Ba, ba gọi điện thoại cho mẹ để mẹ cùng đến đón bọn con.


Tô Tiểu Sâm nói.


– Được, đến lúc đó ba sẽ gọi điện thoại cho mẹ.


Long Dạ Tước đáp qua loa bọn trẻ, nhìn Tương Nhân nói:


– Con không chờ bà nội tỉnh dậy nữa con đi trước.


– Đi thôi.


Tương Nhân gật đầu.


Long Dạ Tước vừa đi, hai đứa bé còn đang nhìn nhau, đối với nhà họ Long bên này chúng chưa quen.


– Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, đến đây, bà chuẩn bị đồ ăn ngon cho bọn cháu.


Tương Nhân cười dẫn bọn chúng đi.


Chương 84: Cô khiến người khác kinh ngạc.


Khu phố trung tâm


Trong cửa hàng lễ phục cao cấp.


Tô Lạc Lạc được chị Mai đưa đến đây để lựa chọn trang phục dạ hội. Cô là bạn gái mới nhất của Dạ Trạch Hạo tất nhiên không thể thiếu sót gì, Tô Lạc Lạc cũng lo lắng không thôi.


– Lạc Lạ, hơi lộ một chút cô có thể mặc không?


– Không được, tôi không dám mặc.


– Vậy được rồi, tôi cảm thấy bộ lễ phục dạ hội này cũng xứng với cô.


Nói xong Chị Mai cầm bộ lễ phục màu hồng nhạt ra.


Tô Lạc Lạc có khuôn mặt xinh đẹp mê người, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt biết nói trong sáng như tiên sứ, màu hồng nhạt càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.


Khi cô có chút mất tự nhiên che ngực đi ra ngoài, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc.


Chị Mai giống như tìm được đồ quý, đột nhiên muốn hỏi Tô Lạc Lạc có muốn tiến vào giới giải trí không. Nếu cô nói muốn chị nhất định ký hợp đồng với cô. Nhưng Tô Lạc Lạc hiện giờ thân phận xấu hổ, cô là mẹ những đứa con của Long Dạ Tước, nói không chừng Long Dạ Tước sẽ có ý kiến.


Vả lại, Dạ Trạch Hạo cũng tuyệt đối không muốn kéo cô vào giới giải trí phức tạp hỗn loạn này.


– Rất đẹp, đêm nay nhất định cô sẽ không làm cậu Dạ mất mặt.


Chị Mai khen.


Tô Lạc Lạc lo lắng hỏi


– Ngực tôi có phải là quá lộ không?


– Đã là lễ phục tiêu chuẩn để tham gia tiệc tối, chẳng lẽ cô muốn kín mít đi vào bữa tiệc sao?


Chị Mai cười nói. Chị làm việc trong ngành này, gặp các cô gái hám giàu không ít, Tô Lạc Lạc không thể nghi ngờ là một người ngây thơ.


Thử hỏi hiện giờ các cô gái trẻ tuổi ai không thích Dạ Trạch Hạo? Cho dù không thích người của anh ta thì cũng thích tiền của anh ta. Mấy năm nay, Dạ Trạch Hạo trở thành cỗ máy kiếm tiền, cho nên, tài sản của anh ta không ít.


So với người đàn ông đứng đầu trong giới tài chính Long Dạ Tước cũng không kém.


– Lạc Lạc, nhớ kỹ, tối nay cô chỉ cần cười vui vẻ, không cần nói chuyện với người khác nhiều, đi theo bên cạnh cậu Dạ, cậu ấy sẽ dạy cô.


Chị Mai cũng có chút lo lắng. Đây là một bữa tiệc quan trong, được mời dự đã là may mắn.


Tô Lạc Lạc gật đàu, cô hít sâu một hơi, cô chỉ hi vọng tám rưỡi có thể nhanh chóng trở về chăm sóc bọn trẻ.


Ngoài cửa, xe của Dạ Trạch Hạo đã đậu ở đây, chị Mai kéo cửa Tô Lạc Lạc kéo váy ngồi vào trong xe. Khi cô ngồi vào người đàn ông đang chơi trò chơi quay đầu lại nhìn, lập tức kinh ngạc vài giây.


Lần trước tại buổi lễ cắt băng cũng đã biết cô gái này quyến rũ mê người, nếu hơi ăn mặc đẹp một chút lập tức sẽ khiến người khác kinh ngạc.


– Cô hôm nay rất đẹp.


Ngón tay thon dài của Dạ Trạch Hạo chống cằm nhìn cô nói.


Tô Lạc Lạc không khỏi lườm anh ta một cái:


– Được rồi, đừng nhìn chằm chằm tôi, tôi không tự nhiên.


Dạ Trạch Hạo không khỏi cười ha ha:


– Cô có biết các cô gái hiện giờ đều hi vọng tôi nhìn họ không? Sao cô lại ghét bỏ như vậy?


Tô Lạc Lạc quay đầu lại cường điệu một lần:


– Đừng nghĩ tôi giống như Fan cuồng của anh.


– Vậy cô nói xem, tại sao cô không thích một anh chàng dễ nhìn như tôi?


Dạ Trạch Hạo tò mò cực kỳ.


– Bởi vì tôi thất vọng với đàn ông.


Tô Lạc Lạc không ngại nói ra. Từ nhỏ cô đã thấy mẹ mình chịu đau thương, người cha vô nhân tính kia không một lần xuất hiện, cho dù có, cũng cao ngạo, ngồi trong xe.


Lúc đó đối với đàn ông Tô Lạc Lạc luôn cảm giác không có trách nhiệm, lạnh lùng ích kỷ. Hơn nữa, 5 năm trước cha cô lợi dụng cô thay thế Tô Vũ Phỉ, lại ở lúc mẹ cô gặp nguy hiểm nhất, khiến cô bỏ lỡ cơ hội gặp mặt mẹ cô lần cuối cùng.


5 năm này, cô cũng đã nghĩ thông, đời này tuyệt đối cô sẽ không yêu người đàn ông nào, đối với đàn ông cô đã có bóng ma không thể xóa nhòa.


Nếu không phải bị Long Dạ Tước phát hiện cô sinh con cho anh, cô tuyệt đối sẽ không trở về tìm anh.


Dạ Trạch Hạo nhìn ánh mắt cô, thấy được cô đã có quá khứ thống khổ, lòng anh ta bỗng mềm nhũn, đây là cô không thích nhắc đến quá khứ với anh ta sao? Cho nên, người đàn ông nào muốn đi vào lòng cô, nhất định phải trả giá rất nhiều cảm tình.


Nếu không, không có tư cách được cô yêu.


– Lạc Lạc, đừng lo lắng, sau này mặc kệ chuyện gì xảy ra, tôi vẫn đứng bên cạnh em.


Dạ Trạch Hạo hứa hẹn với cô.


Tô Lạc Lạc hơi kinh ngạc nhìn anh:


– Anh đã đối tốt với tôi, tôi thật sự cảm ơn.


Tuy cô vẫn không nghĩ ra vì sao người đàn ông này đối tốt với mình như vậy, nhưng Dạ Trạch Hạo ít nhất cũng không ép cô làm cái gì.


Trong lòng Dạ Trạch Hạo có chút áy náy. Không thể phủ nhận, anh ta tiếp cận cô là có mục đích khác. Nhưng giờ phút này trong lòng Dạ Trạch Hạo ngoài mục đích của mình, anh ta cũng đã bắt đầu quan tâm cô thật lòng, đau lòng cô.


Xe đến một khách sạn cao cấp, nơi tổ chức bữa tiệc tối.


Ở cửa, Dạ Trạch Hạo xuống xe trước sau đó anh ta vươn tay về phía Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc do dự một hồi mới đặt tay mình vào tay anh ta sau đó được anh ta từ từ đỡ xuống xe.


Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn khách sạn rực rỡ ánh đèn chói mắt, trong lòng căng thẳng. Tâm trạng cô lúc này giống như cô là một cô bé lọ lem được nhà vua dẫn đến bữa tiệc của hoàng cung.


– Được rồi, hai người đi lên đi chúng tôi chờ ở đây.


Chị Mai nói với hai người, lúc này bảo vệ đã đem xe đỗ vào chỗ đỗ.


Dạ Trạch Hạo nắm tay Tô Lạc Lạc chậm rãi bước vào sảnh chính, dưới sự hướng dẫn của lễ tân, đi vào thang máy.


Dọc theo đường đi lên tầng 10, thấy không ít bảo vệ đứng, bọn họ rất nghiêm tục kiểm tra thư mời, sau đó mới để khách vào bàn, hiển nhiên đây là một bữa tiệc rất quan trọng.


Tô Lạc Lạc cùng Dạ Trạch Hạo cuối cùng đã bước đến khu vực tổ chức buổi tiệc uy nghiêm tráng lệ. Những thực khách đã đến đều đang nói cười vui vẻ, rượu ngon, đồ ăn ngon đều là những thứ thể hiện sự xa hoa.


– Trạch Hạo.


Một lát một giọng nữ nũng nịu vang lên.


Dạ Trạch Hạo nhíu mày, thấy một người mặc váy màu xanh nhạt đi đến, giây tiếp theo như muốn ôm chầm lấy Dạ Trạch Hạo.


Tô Lạc Lạc hoảng sợ, vội vàng buông tay anh ta ra, đứng sang một bên. Ánh mắt Dạ Trạch Hạo lạnh lùng nhìn qua:


– Cô Bạch, xin tự trọng.


– Trạch Hạo, hôm nay người ta vì anh mới đến đây


Cô gái này cắn môi, có chút tủi thân nói.


Dạ Trạch Hạo lạnh lùng nhìn cô:


– Hôm nay tôi có bạn gái.


Nói xong, anh ta dắt tay Tô Lạc Lạc đang ngơ ngẩn bên cạnh.


Tô Lạc Lạc lập tức cảm thấy một đôi mắt nhìn mình, cô gái này hơn hai mươi tuổi nhưng cả người tản ra khí chất tiểu thư được nuông chiều, cao ngạo.


– Cô là ai? Cô dựa vào cái gì làm bạn gái của anh ấy?


Cô Bạch lập tức tra hỏi.


Chương 85: Đáng chết, anh ta cũng ở đây


“Tôi. . .” Trong lúc nhất thời Tô Lạc Lạc không biết giới thiệu bản thân mình như thế nào mới tốt.


Dạ Trạch Hạo ôm eo của cô kéo cô lại gần anh ta hơn một chút: “Cô không xem tin tức sao? Cô ấy là bạn gái mới của tôi.”


Lúc này cô Bạch mới cẩn thận nhìn Tô Lạc Lạc, đương nhiên cô ấy sẽ xem tin tức giải trí, tin tức cô ấy chú ý nhất chính là tin về Dạ Trạch Hạo. Cô trừng to mắt: “Cô ấy là bạn gái tin đồn của anh? Khẳng định các người không phải là thật.”


Dạ Trạch Hạo cong môi cười một tiếng: “Đúng là thật.” Nói xong, anh ta dẫn Tô Lạc Lạc đi về phía sảnh của tiệc đứng.


“Dạ Trạch Hạo. . .” Sau lưng cô Bạch kia gọi với theo anh ta.


Dạ Trạch Hạo dẫn Tô Lạc Lạc trực tiếp đi, không để ý đến.


“Này! Cô Bạch kia là ai vậy?” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi, xem ra nhất định có chuyện liên quan đến Dạ Trạch Hạo.


“Là fan cuồng của tôi, nhưng cô ta là người có bối cảnh kia!” Dạ Trạch Hạo mở miệng nói.


“Cô ấy có bối cảnh gì thế?”


“Ba của cô ta có chút ảnh hưởng đến giới chính trị, tóm lại, cô ta luôn có cơ hội gặp được tôi.” Dạ Trạch Hạo rất bất đắc dĩ nói.


Tô Lạc Lạc đồng tình nhìn anh ta có chút đáng thương, anh ta là minh tinh, có cuộc sống riêng, mà gặp gỡ một số fan hâm mộ vừa có thân phận lại quấn người, thật đúng là rất bất đắc dĩ.


“Chúng ta dùng một ít đồ ăn trước. Đối với kiểu yến tiệc như thế này, bình thường tôi chỉ đến cho có mặt mà thôi.” Dạ Trạch Hạo cong môi cười nói với cô.


“Sao thỉnh thoảng anh lại được mời tham gia những yến tiệc như thế này? Anh là người trong ngành giải trí mà.” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.


Dạ Trạch Hạo cong môi cười một tiếng, ra vẻ thần bí nói: “Tôi còn có chút bối cảnh trong giới chính trị.”


“A!” Tô Lạc Lạc kinh ngạc, Dạ Trạch Hạo cũng không muốn nhiều lời: “Tóm lại, em đừng xem thường tôi là được.”


Tô Lạc Lạc phì cười nhẹ một tiếng: “Tôi nào dám xem thường anh chứ!”


Sau đó, hai người ở lại trong tiệc đứng, Tô Lạc Lạc đói bụng, cô bèn chọn cho đồ mình thích ăn.


Ở cửa đại sảnh lầu dưới, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại, hai người vệ sĩ từ hai bên xe trước sau đi ra ngoài. Trong lúc bảo an muốn tiến lên mở cửa thì vệ sĩ cản lại anh ta, bảo an lập tức lui về vị trí cũ.


Những lúc như thế này, bọn họ đều biết người đến tuyệt đối không phải bình thường, mà là một nhân vật lớn.


Ngay sau đó, bên trong bước ra một người đàn ông trẻ tuổi, anh mặc một bộ âu phục màu tối, dáng người cao lớn khôi ngô tuấn tú. Ở dưới ánh đèn, càng lộ ra tinh xảo như điêu khắc, toàn thân đàng hoàng mà cao quý, duy chỉ có đôi mắt kia lại sâu như hàn đàm, mang theo băng lãnh cùng xa cách người khác chớ gần.


Bảo an liếc mắt đã nhận ra, đó là cậu cả tôn quý Long Dạ Tước của gia tộc Long thị.


Khó trách không thích người lạ tới gần.


“Chào buổi tối, cậu chủ Long.” Bảo an lễ phép chào hỏi.


Long Dạ Tước gật đầu theo phong thái cao quý và lịch sự, nhưng đôi mắt không bao hàm tình cảm của con người kia lại khiến nhiều người nhìn một chút đều muốn quỳ bái. Dưới ánh mắt sắc bén bảo vệ của hai vệ sĩ, anh bước vào đại sảnh.


Tầng thứ mười.


Thân phận của Long Dạ Tước ngay cả các nhân viên an ninh kiểm tra nghiêm ngặt cũng bớt đi chương trình, ai sẽ không biết anh chứ?


Nhưng Long Dạ Tước tới đây tham gia yến tiệc, tuyệt đối mang theo mục đích. Anh đến đây không phải để chào hỏi xã giao các vị khách mời, anh đến chỉ vì một người khách ở đây, đó chính là ông Ottingsen. Bởi vì Long Dạ Tước có một dự án ở nước F chưa được thông qua, mà Ông Ottingsen là người sử dụng mảnh đất đó. Ông ấy vừa mới đi du lịch vòng quanh thế giới trở về, hành tung của ông ấy không rõ ràng, mà đêm nay, cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội gặp mặt ông ấy.


“Anh Long, anh đã tới, đã lâu không gặp.” Ở đây các khách mời trông thấy anh đi vào đều rất cung kính chào hỏi anh, dù chỉ lướt qua trước mặt anh làm quen cũng là một chuyện tốt.


Đúng lúc Long Dạ Tước đang tìm Ottingsen thì có giọng nói gọi lại anh: “Dạ Tước, cháu cũng tới đây à?”


Long Dạ Tước vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Vĩ Khâm cũng ở đây. Kiểu yến tiệc của những người nổi tiếng trong giới kinh doanh này cũng không thiếu một phần nhà họ Tô được.


“Bác trai.” Long Dạ Tước thờ ơ nói.


“Dạ Tước, từ sau lễ đính hôn, chúng ta vẫn luôn không gặp mặt nhau, bác đã sớm muốn tìm cơ hội để nói chuyện với cháu về hôn sự của cháu và Ngữ Phù.” Vẻ mặt Tô Vĩ Khâm nghiêm túc nói.


Mày kiếm của Long Dạ Tước nhíu một cái, ánh mắt của anh lãnh đạm lộ ra một tia cự người ở ngoài ngàn dặm: “Bây giờ tôi không có thời gian, hôm nào có thể bàn lại hay không?”


Tô Vĩ Khâm lập tức gật đầu: “Được, cháu cứ bận việc của cháu đi.”


Tô Vĩ Khâm nhìn thân ảnh cao lớn kiêu ngạo của Long Dạ Tước được mời lên lầu hai, không khỏi siết chặt nắm đấm lại, dạng con rể giống như Long Dạ Tước này, ông ta nhất định không thể bỏ qua, tương lai, nhà họ Tô muốn thịnh mãi không suy thì còn phải dựa vào kỳ tài Long Dạ Tước trong giới kinh doanh này.


Hơn nữa dựa vào thực lực khổng lồ của tập đoàn Long Thị cũng tuyệt đối là ổn thỏa nhất. Tô Vĩ Khâm vẫn luôn nghĩ đến việc trở thành nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh, mà muốn thực hiện được giấc mộng này của ông ta thì nhất định ông ta phải dựa vào sự hỗ trợ và trợ giúp của Long Dạ Tước.


Hôm nay, tầng hai còn có sảnh tiệc cỡ nhỏ, nhưng không đủ thân phận cũng tuyệt đối không tiến vào được, hầu như hôm nay người có thể lên tầng sẽ không vượt qua mười người.


Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo đi ra từ tiệc đứng thì hai người đã rất no, mà đúng lúc này, có một giọng nói gọi lại Dạ Trạch Hạo.


“Trạch Hạo, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi uy nghiêm gọi anh ta lại.


Dạ Trạch Hạo khẽ giật mình, nói với Tô Lạc Lạc: “Em đi ra ngoài trước chờ tôi, lát nữa tôi sẽ đi tìm em.”


Tô Lạc Lạc hiểu chuyện gật gật đầu, cô cất bước đi vào trong đại sảnh, nghĩ thầm, người đàn ông kia là người thân của Dạ Trạch Hạo đi! Nếu không phải người thân sẽ không gọi anh ta thân mật như thế.


Tô Lạc Lạc nhàm chán bước ra phía ngoài, có nhân viên phục vụ xoay người đưa rượu cho cô, cô đưa tay cầm một chén Champagne bên trong. Cô cầm ly rượu ở trong tay cũng không thể lúng túng, dù sao, đối với trường hợp như thế này cô hoàn toàn không thích ứng.


Mặc dù bề ngoài cô ăn mặc ngăn nắp hoa lệ, nhưng trong lòng lại thấy không phù hợp.


Tô Lạc Lạc đi đến một góc của đại sảnh, cô đột nhiên phát hiện ra lan can tầng hai cũng có khách đang tán gẫu, cô cũng chỉ là hiếu kì ngước mắt nhìn một cái.


Thình lình trông thấy Long Dạ Tước cùng với một người đàn ông ngoại quốc cao lớn mắt xanh đang trò chuyện với nhau. Với dáng người phương Đông của anh áp lấy dáng người phương tây của người đàn ông kia, đơn giản hiên ngang lại thẳng tắp.


Tô Lạc Lạc kinh ngạc đến sững sờ mất mấy giây, ngay sau đó theo bản năng cô trốn vào đằng sau cây cột.


Nhưng Long Dạ Tước đứng ở trên cao nên thu hết phong cảnh trong đại sảnh vào tầm mắt mình, khi Tô Lạc Lạc khoan thai tự đắc cầm chén rượu trong đại sảnh lắc loạn thì Long Dạ Tước đã trông thấy cô.


Cô mặc một chiếc váy màu hồng trễ vai, ở dưới ánh đèn dường như da thịt đều được tôn lên rực rỡ, một khuôn mặt thanh thuần lại sạch sẽ khiến cho người ta khó có thể không chú ý đến cô.


Anh cũng không nghĩ đến có thể gặp được cô ở những nơi như thế này, vì sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cô ấy còn muốn ở đây câu dẫn một người chồng giàu có sao?


Long Dạ Tước trầm giọng lên tiếng chào hỏi vị khách bên cạnh, anh ưu nhã cất bước xuống tầng.


Tô Lạc Lạc vẫn luôn trốn ở đằng sau cây cột, cô nghĩ thầm, khẳng định Long Dạ Tước còn chưa trông thấy cô.