Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 13: Kỉ niệm thành lập trường (bốn)




Tiết tự học buổi tối là tiếng Anh, giáo viên trên bục giảng nói: “Hôm nay chúng ta tới bài nghe…”

Thẩm Hi hiếm thấy không chơi đùa gì, chỉ ngồi ngẩn người. Mặc dù đã quyết định dạy kèm cho Nhóc Thịt Đông, nhưng Thẩm Hi vẫn thấy ưu sầu: Vạn nhất Nhóc Thịt Đông không được… thì sao?

Trải qua quan sát nghiên cứu, Thẩm Hi cảm thấy, Nhóc Thịt Đông không thích học tập. Cuốn sổ ghi đề sai tùy tiện qua loa, giờ học cũng không thấy ghi chép gì – chỉ ngơ ngác ngồi nghe, thỉnh thoảng mới viết vài chữ. Bình thường nghiêm túc ngồi nghe giảng hẳn là vì cậu ấy ngoan, chứ thật ra không có bao nhiêu nhiệt tình cùng động lực. Phải làm sao đây… Nếu thật sự là không thích học tập, vậy rất khó tiến bộ a… Haizz.

Giáo viên toán lý hóa trường R không thường đặt câu hỏi trong giờ học, nên Thẩm Hi không thể nào suy đoán trình độ thật sự của Nhóc Thịt Đông, chỉ biết ngữ văn, tiếng Anh đối phương học khá tốt – mấy lần bị bắt đứng lên trả lời câu hỏi hầu như đều đáp đúng. Còn toán lý hóa… Chắc cũng khá tốt, bởi vì có lúc Diệp Manh Manh nghe không hiểu giáo viên giảng sẽ hỏi bạn cùng bàn Hạ Cửu Gia. Nhưng Thẩm Hi cũng không chắc chắn lắm, bởi vì trình độ của Diệp Manh Manh cũng rất có hạn.

Đã sầu lại sầu thêm, Thẩm Hi chợt thấy cánh tay Nhóc Thịt Đông động đậy, tay trái đưa ra đằng sau lưng, dường như là có chỗ nào bị ngứa. Ngón tay thon dài trắng nõn đưa ra, ngón trỏ ngón giữa khều khều mấy cái coi như xong. Sau đó dường như còn chưa thoải mái lắm, thân thể còn xoay xoay hai lần. Thẩm Hi chống cằm nhìn, ánh mắt không nhúc nhích, cảm thấy lòng như bị khều tê rần, ý chí không kiên định nghĩ: Không thì… học dở cứ kệ học dở đi..???

Bởi vì bị ‘khều’, Thẩm Hi trong lòng ngứa ngáy, vừa hết tiết liền chọt Hạ Cửu Gia: “Nhóc Thịt Đông, thi giữa kì xong có hai ngày nghỉ, cậu tính làm gì?”

Hạ Cửu Gia nghiêng người, nghe không rõ: “Hả?”

“Thi giữa kì xong có hai ngày nghỉ, cậu tính làm gì?” Bình thường thi tháng ở trường R luôn chiếm dụng thời gian cuối tuần; nhưng thi giữa kỳ thì sắp xếp ở thứ năm thứ sáu, sau đó cho học sinh hai ngày nghỉ cuối tuần.

Hạ Cửu Gia lập tức đáp: “Ở lại trường.”

“Không về nhà sao?”

“Không về.” Hạ Cửu Gia cười đáp, giọng nói vẫn mềm nhũn, không tương xứng với cá tính chút nào, “Ông bà nội lớn tuổi, không muốn phiền ông bà phải chăm sóc.”

Thẩm Hi có chút hiếu kì: “Ba mẹ cậu đâu?”

“Mẹ tôi qua đời ba bốn năm rồi.”

Thẩm Hi trợn to hai mắt.

“Không sao,” Hạ Cửu Gia lại cười, “Đã qua lâu rồi mà.”

“…”

“Còn ba của tôi… trước kia là công nhân sửa xe. Một hai năm trước ba đã thi đậu bằng hướng dẫn viên du lịch. Bây giờ mỗi ngày đều bận bên ngoài, không chắc chắn được ngày nào về. Thường thường là những lúc thông báo lâm thời không có đoàn thôi.” Ba cậu thi hướng dẫn viên tiếng Anh.

Thẩm Hi càng kinh ngạc: “Cậu mới 15 tuổi mà ba cậu cũng yên tâm? Liều mạng vậy là để kiếm tiền nuôi gia đình?” Thẩm Hi biết so với công nhân sửa xe thì thu nhập của hướng dẫn viên du lịch cao hơn nhiều. Nhưng Thẩm Hi cũng không có khái niệm cụ thể là cao bao nhiêu. Ba cậu là giáo sư đại học, mẹ cậu là giám đốc xí nghiệp nhà nước, cậu chưa bao giờ phải nghĩ đến vấn đề ‘tiền’.

“Cũng không hẳn vậy, xem như là hoàn thành được ước nguyện của mẹ tôi.”

“???”

“Mẹ tôi thích du lịch, luôn muốn đi thăm thú thế giới ngoài kia.” Hạ Cửu Gia lại nói, “Nhưng điều kiện gia đình tôi không tốt. Cha mẹ kết hôn chừng mười năm chỉ đi qua Bắc Kinh một lần và Liêu Ninh một lần.” Hạ Cửu Gia đã xem qua hình chụp, mẹ cậu đứng ở Cố Cung, Trường Thành, Thiên An Môn, Di Hòa Viên, Viên Minh Viên… Còn có bờ biển Đại Liên, bà cười vô cùng vui vẻ.

Thẩm Hi: “…”

“Sau khi mẹ tôi qua đời, ba tôi hy vọng có thể thay mẹ đi khắp thế giới. Nhưng nhà tôi thực sự nghèo, nên ba dùng thời gian rảnh đọc sách, thi bằng hướng dẫn viên du lịch.” Thật ra thì ba mẹ Hạ Cửu Gia cũng rất thông minh, chẳng qua không gặp cơ duyên tốt, mới phải làm công nhân.

Thẩm Hi bình thường mồm miệng luôn lanh lẹ, lúc này lại không nói nên lời.

“Tôi còn đang đi học nên ba tôi không chịu đổi công việc, thế nhưng…” Hạ Cửu Gia tóm tắt mấy câu, nói tiếp, “bởi vì trường R có thể ở lại ký túc xá, nên tôi bảo ba đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ ra ngoài du lịch thế giới cùng mẹ.”

“Nhóc Thịt Đông à…”

“Tôi bảo ba con lớn rồi, có thể tự lo cho chính mình, không làm hai người phải bận tâm nhiều nữa.” Lời này một phần đến từ sự tự tin của cậu, một phần vì cậu bận tâm. Ba mẹ sinh cậu hơi trễ, ba năm nay đã 46 tuổi, quỹ thời gian có chút eo hẹp. Rồi khi nhìn thấy ba mang chiếc ví có để ảnh mẹ thuở trẻ chụp cùng những danh lam thắng cảnh như bảo tàng Anh, tháp Eiffel, Đấu trường La Mã, Nhà thờ Cologne…, cậu càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.

Khi nói ra những điều này, Hạ Cửu Gia rất thản nhiên, môi còn khẽ cong. Cậu vốn kiêu hãnh đó giờ, chưa từng biểu đạt sự mềm yếu ra ngoài, ở trước mặt mọi người luôn là bộ dáng rất ngầu, rất mạnh mẽ. Nhìn biểu tình của Hạ Cửu Gia, Thẩm Hi bỗng nhiên tự sa ngã: “Thôi, học dở thì học dở vậy. Mình vẫn muốn ở bên cậu ấy.”

Thẩm Hi thầm suy tính: “Mình sẽ nỗ lực giúp cậu ấy. Sau này xem Hạ Cửu Gia muốn chọn ngành học gì, có muốn cùng ra ngoài du học hay không. Nếu muốn thì mình chịu khó một chút, dùng thời gian rảnh tự học về ngành đó, cố gắng làm quen đàn anh đàn chị, sau đó giúp đỡ Hạ Cửu Gia làm bài tập, viết luận văn, làm nghiên cứu, xin học bổng, rồi giúp cậu đến lúc tốt nghiệp. Về nước thì dùng mạng lưới giao thiệp của mình giúp cậu ấy có được một công việc nhàn hạ ở công ty lớn. Còn nếu không muốn… chưa nghĩ tới, nhưng hẳn là cũng không khác lắm, giúp cậu ấy làm bài tập, viết sơ yếu lý lịch, đi thực tập, xin việc, dùng mạng lưới giao thiệp của mình giúp cậu ấy có được một công việc nhàn hạ ở công ty lớn. Dù đường đi khác nhau nhưng đều về cùng một địch, trừ phi Nhóc Thịt Đông tự có công việc mà mình yêu thích.”

Nếu Nhóc Thịt Đông ghét công ty lớn, thành phố lớn, chỉ muốn ở lại quê hương sống cạnh người thân, qua một cuộc đời bình dị, vậy thì… không còn cách nào khác. Thẩm Hi âm thầm tìm cách: Thành phố CC là trung tâm công nghệ cũ, hiện giờ đang trên đà xuống dốc, người thế hệ trước được lợi, người thế hệ này bất lợi. Không có công ty nào tốt, nhưng có hai trường đại học khá tốt, mình cũng không ghét nghiên cứu khoa học, có thể làm thầy giáo giảng dạy… Nghĩ tới cũng không tệ nhỉ. Ban ngày đi làm nuôi gia đình, tối về nhà ôm Nhóc Thịt Đông.

Ừm, cứ quyết định thế đi.

Thẩm Hi kiên định nhìn chăm chú vào mắt Hạ Cửu Gia, nói: “Nhóc Thịt Đông à, thi giữa kỳ xong tớ dẫn cậu đi chơi nha.”

Hạ Cửu Gia cười lịch sự: “Tới đó rồi tính.”

Thẩm Hi vừa định khuyên tiếp, chuông vào tiết liền vang lên, từng tiếng réo rắt như đòi mạng, nhói hết cả đầu.

Tiết hai của buổi tự học tối vẫn là tiếng Anh, cô Dương Quyên tùy tiện giảng vài đoạn reading. Đoạn reading cuối cùng là một bài ‘chicken soup for the soul’. Tựa đề là <Người Trung Quốc: không thoải mái nói ‘I love you’>

Dương Quyên đọc: “The Global Times reports that two online videos showing children telling their parents “I love you” have gone viral in China. The first, filmed by an Anhui TV station, shows a number of college students telling their parents they love them. The response are mixed “Are you drunk?” “I am going to a meeting, so cut the crap.” Ai dịch được đoạn này?”

Lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu bị chỉ đứng lên: “Theo báo cáo của Thời báo Hoàn Cầu, hai đoạn video về việc các bạn trẻ nói với ba mẹ ‘Con yêu ba mẹ’ được lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng internet ở Trung Quốc. Đoạn video đầu tiên được thực hiện bởi đài An Huy, một nhóm sinh viên nói với cha mẹ rằng mình rất yêu họ, nhóm cha mẹ phản ứng rất khác nhau. “Uống say à?”, “Bớt nói nhảm đi, ba phải đi họp rồi…” Với điểm số như Thượng Quan Lăng Tiêu thì chút chuyện nhỏ này không làm khó được cậu.

“Đúng rồi, đoạn thứ hai,”, Dương Quyên lại đọc, “Why don’t Chinese families use those words…”

Thẩm Hi chống đầu, biếng nhác nghe. Giọng Dương Quyên đều đều, như thôi miên. Dương Quyên đọc xong đoạn cuối cùng, thuận tiện cảm thán: “Quả thật, người Trung Quốc không dễ nói ‘I love you’, tôi hình như cũng chưa từng nói qua, các em thì sao?”

Các bạn học rối rít đáp: “Dạ không”, “Em cũng không ạ”.

Dương Quyên đưa mắt nhìn, còn tầm 1 phút là hết giờ, không đủ để đọc một đoạn văn mới, vì vậy tiếp tục nói chuyện phiếm: “Vậy có ai nói qua ba chữ này chưa?”

Nghe đến câu này, Thẩm Hi bỗng nhiên thả bút chì trong tay xuống, chọt chọt Hạ Cửu Gia ngồi trước mặt: “Nhóc Thịt Đông, I love you.”

Hạ Cửu Gia: “…”. Thẩm Hi chỉ nhỏ giọng nói bên vai cậu, trong lớp lại ồn ào, nhưng Hạ Cửu Gia vẫn nghe hết sức rõ ràng.

Thẩm Hi nói: “Ừm, mình nói rồi.” Sau đó đưa thẳng tay lên, còn quơ quơ hai phát.

Dương Quyên nhìn thấy Thẩm Hi giơ tay, bảo: “Thẩm Hi, rất tốt.”

Cả lớp lại nhao nhao lên “chậc chậc chậc”: “Thẩm ca, quả là thính trong thính ngoài đủ cả”. “Lại còn nói ‘I love you’, quả là thánh thả thính.” “Người ta nói sao nhỉ, đàn ông có thể không nhà không xe, nhưng nhất định phải biết thả thính.” “Nói qua thì nói qua, lại còn giơ tay.. Rất tự hào à?”

“…” Hạ Cửu Gia cau mày, hơi bực mình, quay đầu nói nhỏ: “Cmn đừng làm loạn.”