Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 52: Người chính trực ai lạ




Thẩm Hi quay lại chỗ ngồi, bóc một viên kẹo ra ăn, "trò "đánh trống chuyền hoa" tiếp tục tiến hành.

Hạ Cửu Gia hoàn toàn không lo lắng sẽ đến lượt mình. Sau khi vòng trước kết thúc, nhìn thấy có người trực tiếp ném "hoa", Thượng Quan Lăng Tiêu đã ra quy định mỗi người phải đưa đồ lau bảng đến tận tay người kế tiếp, nếu trực tiếp ném đến chân ghế làm người khác mất thời gian nhặt lên sẽ bị xử là thua. Hạ Cửu Gia dã nghiệm ra được tiết tấu gõ bàn của Thượng Quan Lăng Tiêu, cậu sẽ tìm được thời điểm hợp lý nhất nhận lấy đồ lau bảng, nhanh chóng giao nó cho Thẩm Hi, chỉ trong thời gian một tiếng trống là hoàn thành nhiệm vụ.

Đã có mấy bạn học lục tục lên bục giảng biểu diễn, đến vòng cuối cùng đồ lau bảng dừng lại trong tay Thẩm Hi – lúc này không phải cố ý, mà thuần túy là trùng hợp.

Thẩm Hi lại nhảy qua bàn ra ngoài: "Vậy thì lại ca hát tiếp vậy."

Cậu vẫn dựa vào bàn giáo viên, chọn một ca khúc nước ngoài. Hát đến một nửa, Tiền Hậu bỗng nhiên cầm lấy đàn ghi-ta người khác mang đến, vọt tới trước mặt Thẩm Hi, cưỡng ép bắt Thẩm Hi cầm lấy, tỏ vẻ rất muốn nhìn "Thẩm ca" luôn ung dung sẽ luống cuống tay chân không biết làm sao trông thế nào.

Thẩm Hi quả thật không biết đánh. Lúc bé cậu có học chơi piano nhưng không học đánh ghi-ta. Tuy vậy cậu không hề lúng túng, tay trái cầm đàn, tay phải vỗ lên thùng đàn theo nhịp. Bởi vì vỗ rất chính xác, có nhịp gõ trong trẻo bài hát càng thêm hay hơn, rất nhanh cả lớp liền gia nhập, cùng vỗ nhẹ hai tay, rất hài hòa.

Cuối cùng, Thẩm Hi về chỗ: "Thật là... sớm biết thì tớ sẽ không hát đầu tiên."

Hạ Cửu Gia nở nụ cười.

"Đánh trống chuyền hoa" kết thúc, chủ trì tiệc liên hoan là lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu gọi những bạn có đăng ký tiết mục mà chưa được lên biểu diễn nãy giờ lên thể hiện theo thứ tự ghi danh. Mặc dù tự tin mình sẽ không bị bắt trúng, nhưng Hạ Cửu Gia vẫn thở phào nhẹ nhõm, cậu chỉ biết hai tiết mục: một là tiết mục giải bài tập, hai là tiết mục đánh người. Cái nào cũng không được.

Tầm một tiếng sau, cả lớp làm một vài trò tương tác với nhau.

Đầu tiên là cô chủ nhiệm Dương Thụ Quả lì xì trong group lớp 600 tệ, trung bình mỗi người 10 tệ, khiến bầu không khí buổi liên hoan được đẩy lên đỉnh điểm. Có người cướp được nhiều, có người cướp được ít, mọi người hồ hởi báo số cho nhau nghe.

Tiếp theo là vài trò chơi truyền thống, ví dụ kẹp bong bóng chạy.

Trò cuối cùng, tên là "thu gom đồ vật".

Thượng Quan Lăng Tiêu dựa theo chỗ ngồi, bắt đầu từ giữa chia mọi người thành hai tổ, rồi gọi người có điểm thi tháng cao nhất của mỗi tổ đảm nhiệm lãnh đạo. Vì vậy, lãnh đạo tổ A là Hạ Cửu Gia, lãnh đạo tổ B là Tôn Thiên Xu. Thẩm Hi ngồi bên cạnh Hạ Cửu Gia nên tất nhiên là cùng một tổ.

"Ok rồi", Thượng Quan Lăng Tiêu nói, "Tổng cộng có ba vòng. Tớ sẽ đảm nhiệm MC... Mỗi vòng bắt đầu tớ sẽ công bố "danh sách đồ vật", mỗi tổ cố gắng trong ba phút thu gom các vật dụng có trong danh sách, nhưng chỉ được lấy từ tổ viên của mình. Sau khi kết thúc ba phút, hai tổ so xem tổ nào thu gom được nhiều đồ hơn. Thắng hai trên ba vòng là tổ chiến thắng, mỗi tổ viên của tổ chiến thắng sẽ được một món quà kỉ niệm nhỏ, là một túi đồ văn phòng phẩm."

Tôn Thiên Xu: "Tới luôn."

Hạ Cửu Gia: "Ok."

Trò chơi bắt đầu.

Vòng thứ nhất, hình như Thượng Quan Lăng Tiêu biết Thẩm Hi có đeo một cái thắt lưng da Gucci – đây là quà tặng sinh nhật của mẹ cậu, vì vậy trong "danh sách đồ vật" có cả "Thắt lưng da Gucci".

Không chỉ Thượng Quan Lăng Tiêu biết, người khác biết, Hạ Cửu Gia cũng biết, bởi vì bạn cùng phòng ký túc xá của Thẩm Hi từng vô tình nhìn thấy cái thắt lưng cao cấp ấy, bèn tuyên truyền khắp mọi nơi.

Hạ Cửu Gia ghét nhất "thua", vì vậy tại lúc còn 15 giây là hết 3 phút, cậu không nghĩ nhiều, xoay người cái "vèo", vén lên T-shirt của Thẩm Hi, lộ ra vòng eo săn chắc, sau đó dùng ngón tay trắng nõn thon dài đè lên chỗ thắt lưng, nhanh chóng cởi ra.

Thẩm Hi ngơ ngác nhìn Đông bảo của cậu.

Hạ Cửu Gia cầm lấy đuôi thắt lưng, kéo cái rẹt một phát, gỡ móc khóa khỏi lỗ, sau đó dùng năm ngón tay đè lên nút quần jeans của Thẩm Hi, tay trái dùng sức kéo toàn bộ thắt lưng ra ngoài, "phạch" một tiếng ném vào trong chậu.

Nếu đổi thành người khác, Hạ Cửu Gia chắc chắn sẽ không động thủ, nhưng đối tượng là Thẩm Hi nên cậu chả có tí do dự nào.

Bởi vì quần jeans rất vừa vặn nên tháo thắt lưng ra Thẩm Hi vẫn không bị ảnh hưởng gì, chẳng qua cậu chỉ có chút hết hồn, cậu hồi tưởng lại tình cảnh "vén áo tháo thắt lưng" của Hạ Cửu Gia lúc nãy.

Vòng này vì có "thắt lưng da Gucci" của Thẩm Hi nên tổ A của Hạ Cửu Gia thắng. Thẩm Hi cầm lại thắt lưng, bạn học xung quanh đều cười há há há, còn Tôn Thiên Xu thì kháng nghị - rõ ràng "thắt lưng da Gucci" kia chỉ có Thẩm Hi mới có, không công bằng cho tổ của cô. Vì vậy đến vòng thứ hai, Thượng Quan Lăng Tiêu hơi thiên vị, để tổ B giành được thắng lợi.

Hòa nhau 1-1.

Vòng thứ ba là vòng cuối cùng, danh sách rốt cuộc bình thường trở lại. Đều là "kẹp tóc màu đỏ" hay "bút mực nước" v.v...

Hạ Cửu Gia ghét nhất là thua.

Cậu tìm từng món đồ, đến cuối cùng nhìn dòng chữ "đồ trang sức", liền hỏi: "Có ai có dây chuyền, vòng tay hay nhẫn gì không?"

Không một ai trả lời. Trường R cấm nữ sinh đeo trang sức. Bây giờ cô chủ nhiệm Dương vẫn đang ngồi một bên nhìn, không ai dám thể hiện "mình có đeo đồ trang sức".

Hạ Cửu Gia cau mày – bên tổ B đã có người phát huy tinh thần không sợ chết, lấy xuống một chiếc nhẫn.

Thẩm Hi liếc nhìn, tổ A phải thua rồi. Cậu rất rõ ràng tính cách của Nhóc Thịt Đông, mà cậu không muốn Nhóc Thịt Đông phải khó chịu.

Vốn dịp Tết không có người nhà ở bên, Nhóc Thịt Đông đã buồn lắm rồi. Vừa nãy còn một đống đứa ngu ngốc cười giễu "Bà nội Hạ", mình vất vả lắm mới dỗ dành đối phương vui vẻ, mặt mày Hạ Cửu Gia mới rạng rỡ lần nữa. Nếu như bây giờ đang làm lãnh đạo tổ A mà thua bởi Tôn Thiên Xu, làm toàn bộ tổ A không lấy được quà tặng... Nhóc Thịt Đông chắc chắn sẽ buồn bực lắm.

Hôm nay là 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm 2018, Thẩm Hi không mong muốn Nhóc Thịt Đông dùng tâm trạng không vui kết thúc cả năm.

Thẩm Hi thở dài, đưa tay vào dưới cổ áo T-shirt, kéo ra một vật, ném "cạch" một phát vào giữa chậu nhựa màu hồng.

Vật đó vì ẩn giấu dưới lớp áo T-shirt nên không ai phát hiện cả.

Hạ Cửu Gia sửng sốt, đưa mắt sang nhìn.

—— đó là một sợi dây da màu đen.

Treo trên dây da là một chiếc móc khóa bằng kim loại.

"Đm!" An Chúng, Tiền Hậu và đám đàn em ngay lập tức nhao nhao điên cuồng, "Trời vụ gì đây?!" "Thẩm ca! Không hổ danh thánh tạo nét!", "Chất chơi quá..." "Tất cả nữ sinh đều không có đồ trang sức, nhưng trên cổ Thẩm ca lại đeo một cái???"

"..." Hạ Cửu Gia ngẩn ra một lúc mới nhớ.

Khi ấy Thẩm Hi trên chuyến xe lửa từ Trùng Khánh về lại thành phố CC thì bị rơi mất chìa khóa. Thẩm Hi nghẹo cổ ngủ, nằm ngủ, uốn tới ẹo lui đủ các loại tư thế ngủ, chìa khóa mất lúc nào chẳng hay.

Sau đó, mình cùng theo Thẩm Hi đi chợ đêm phía sau trường đánh lại chìa khóa.

Đánh chìa khóa xong, trở lại ký túc xá, Hạ Cửu Gia sợ Thẩm Hi lại làm rơi lần nữa, mà vừa vặn mình mới mua một túi móc khóa dạng khoen từ Taobao, vì vậy thuận tay đưa cho Thẩm Hi một cái. Cái móc ấy là loại đơn giản nhất, kiểu khoen tròn, giá cực rẻ, 50 cái mới có 25 tệ.

Cậu còn nhớ, mình khi ấy tới phòng ngủ số 338 của Thẩm Hi, cầm chiếc móc khóa giá rẻ đó, đưa tới trước giường Thẩm Hi, ngửa đầu nhìn đối phương đang ngồi giường trên, nói:"Cái này cho cậu."

Khi ấy Thẩm Hi cầm móc khóa, đáp lại cậu: "Đông nhi, trừ đồ ăn đồ uống, thì đây là món đồ đầu tiên cậu tặng tớ."

Thật ra đến bây giờ cũng là món duy nhất.

Hạ Cửu Gia nghĩ: "Thẩm Hi lại... đeo cái khoen ấy lên cổ???"