Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 15: Vợ chồng phối hợp, thiên y vô phùng





Sắc trời đã hoàn toàn đen, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu ngồi ở kia không nói gì, những người khác hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy hai nữ nhân này khó có thể tiếp cận. Huống chi một đám đại nam nhân, không có mấy người thật sự cam tâm thừa nhận mình thua kém hai nữ nhân xinh đẹp tựa như bình hoa này, trong lúc nhất thời lầu hai cực kỳ an tĩnh.


Giờ phút này người da đã bị trói gô vứt trên mặt đất, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu một trái một phải ngồi ở bên cạnh.


Lưu Nguy nhìn chằm chằm vào cửa phòng bà lão trên tầng hai, không biết suy nghĩ cái gì, vài người khác đều suy nghĩ chuyện chính mình.


Tiêu Mộ Vũ mày hơi chau, ánh mắt nàng đồng dạng dừng trước căn phòng đóng chặt, tin tức mấu chốt liền ở nơi đó, nhưng nhiệm vụ chủ tuyến còn có một yêu cầu khác, các nàng phải tồn tại trong 72 tiếng đồng hồ, hiện giờ còn có 21 tiếng nữa!


Đột nhiên nàng cảm thấy mùi xạ hương phất qua chóp mũi càng thêm nồng đậm, cơ hồ là theo bản năng, nàng quay đầu nhìn người da bên cạnh.


Lúc ánh mắt nàng chạm đến hình ảnh, chính là dừng ở Thẩm Thanh Thu đao quân dụng như tia chớp đâm xuống, lực đạo thật kinh người, mũi đao hoàn toàn đi vào, đem người da đang giả vờ lặng yên không tiếng động mà thoát khỏi dây thừng đóng trên mặt đất!


"Dây thừng bị đứt rồi!" Trần Đông tuôn ra một tiếng kinh hô, thân thể so miệng càng mau trực tiếp trốn về phía sau. Không chỉ có là hắn, Trần Tây cùng mấy người Con Báo đều thốt nhiên biến sắc, phản ứng đầu tiên chính là chạy!


Vừa mới bắt đầu vờn quanh sáu người, trong chớp mắt chỉ còn lại Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thuy cùng Lưu Nguy trong phạm vi một mét!


Không bị dây thừng kiềm chế, người da hoạt động liền trở nên lưu loát, tấm da mỏng của nó tự tách ra khỏi lưỡi đao quân dụng, trực tiếp xé mở, trong nháy mắt liền thoát ly gông cùm xiềng xích, thổi quét mà bay lên trần nhà.


Nó cực kỳ hận Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ, tuy thoát được nhưng thân thể nó bị tàn phá nghiêm trọng, nó treo người trên xà ngang, gương mặt máu chảy đầm đìa hướng về phía hai người gào rống. Trên mặt đất Vưu Xảo Liên đã biến thành một mảnh huyết nhục mơ hồ, làm người không dám nhìn liếc mắt một cái.


Liền ở lúc người da chuẩn bị nhào xuống, Thôi Tiêu Toàn cùng Từ Nhiên mang cây đuốc lên lầu hai, nghe được tiếng người da kêu lên liền theo bản năng ngẩng đầu, lập tức sợ đến thiếu chút nữa lăn xuống cầu thang.


Người da nọ vốn dĩ sắp nhào đến trước mặt hai người Thẩm Thanh Thu, lại bỗng nhiên quay đầu.
Tiêu Mộ Vũ sắc mặt biến đổi, la lớn: "Giữ kỹ ngọn đuốc, chạy lên thang lầu!"


Tiếng hét của Tiêu Mộ Vũ có lực xuyên thấu cực lớn, hơn nữa là chém đinh chặt sắt không dung phản bác. Tại địa phương quỷ dị này, cho dù Từ Nhiên đã bị người da bay qua làm sợ tới đầu óc phát ngốc, như cũ không tự chủ nghe theo lệnh Tiêu Mộ Vũ, nắm cây đuốc trực tiếp đạp lan can nhảy lên bậc thang lầu ba, người da liền nhào vào khoảng không.


Với một tiếng hú sắc nhọn một lần nữa, người da mất đà bị nện vào lan can lầu hai, còn chưa kịp trở mình.


Mà Thẩm Thanh Thu đã rút ra đao quân dụng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi này, tay trái chống ở trên bàn, thân thể trực tiếp lướt qua. Chân dài của nàng đạp lên tay vịn cầu thang lấy đà, tiếp tục nhảy lên cao, đao trong tay hướng người da chém xuống, tốc độ mau đến làm người nghẹn họng nhìn trân trối.


Thân thủ của nàng thật sự quá mức lợi hại rồi.


Người da đối Thẩm Thanh Thu vừa hận vừa sợ, đặc biệt nhìn thấy đao quân dụng kia, một con quái vật cư nhiên cũng sẽ bị người uy hiếp, điều này thật sự khiến nó khó có thể lý giải.


Nó nhanh chóng đảo trở lại hành lang, tỏa định một mục tiêu, Tiêu Mộ Vũ!


Người da lần nữa lướt trong không khí như diều gặp gió, mở ra thân thể nhào vào Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ từng bị người da cuốn lấy hai lần, nàng đã biết kỹ xảo giết người của chúng nó, dưới tấm da kia chính là cất giấu móc sắt còn có hàm răng bén nhọn, là công cụ lột da tuyệt hảo.


Nàng trong tay không có vũ khí, chỉ có thể trốn.


Không chút do dự, nàng khom người chui lướt qua dưới gầm bàn, thân thể lăn một cái đã đến bên cạnh Thẩm Thanh Thu. Tuy rằng nàng còn chưa tin tưởng nàng ấy, nhưng đây là chọn lựa duy nhất của nàng.


"Phía dưới phòng bếp có hay không dầu hỏa linh tinh dễ châm lửa?" Tiêu Mộ Vũ cảnh giác nhìn chằm chằm người da, ngữ tốc có chút mau, bất quá lời nói cũng không phải hỏi Từ Nhiên, mà là Thẩm Thanh Thu.


Thẩm Thanh Thu dư quang liếc nàng một cái, hơi có chút kinh ngạc. Sau đó đột nhiên lôi kéo Tiêu Mộ Vũ lăn đến một bên, liền ở chỗ các nàng vừa đứng, người da lao tới đập nát tay vịn cầu thang.


"Có một vò rượu ở bên trái phòng bếp." Thẩm Thanh Thu nhanh chóng trả lời, không thể không nói đầu óc Tiêu Mộ Vũ thực cơ linh, dưới tình huống này cư nhiên còn nghĩ đến nàng từng ở trong phòng bếp.


Giọng của Thẩm Thanh Thu đè ép rất thấp, bởi vì người da này có thể nghe hiểu các nàng nói chuyện.


Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ quét xuống: "Cô chặn nó lại."


"Từ Nhiên bảo vệ tốt ngọn đuốc, bằng không đều phải chết!" Nói xong nàng một cái xoay người từ khe hở thang lầu nhảy xuống, người da nhận thấy được không đúng, nhưng Thẩm Thanh Thu đứng ở đầu cầu thang đã chặn lại đường đi. 


Trong tay nàng giơ cao đao quân dụng, chính là có một loại khí thế chiến thần giữ ải, vạn anh khó vào.
Người da không thể nhịn được nữa, từ bỏ đối thủ cường ngạnh trước mắt, bắt đầu nhắm thẳng vào mấy người Lưu Nguy, trong lúc nhất thời hiện trường một mảnh hỗn loạn.


Thẩm Thanh Thu cũng không cách nào phân thân bảo vệ từng người bọn họ, chỉ có thể canh giữ bên cạnh Từ Nhiên, trông chừng cây đuốc trong tay hắn.


Người da tốc độ rất nhanh, mà đám người Lưu Nguy đứng trước tình cảnh sinh mệnh chịu uy hiếp, liền bộc phát ra chính mình cực hạn, ở trong phòng khắp nơi chạy trốn. Thẩm Thanh Thu liền giống như sát thần, một khi da người tới gần nàng, nàng lập tức không chút lưu tình một đao chém xuống.


"Thẩm tiểu thư, cô chẳng lẽ liền ở một bên xem diễn sao?" Trần Đông dáng người mập mạp thấp bé, vừa rồi suýt nữa bị người da cuốn lấy, gân cổ lên kêu gào.


Thẩm Thanh Thu biểu tình lạnh lùng, liền tốc độ của người da, muốn bắt bọn họ dễ như trở bàn tay, cho nên nó đây là đang câu cá, mục đích chính là Từ Nhiên. Chỉ cần dập tắt được ngọn đuốc trong tay Từ Nhiên, bọn họ cuối cùng đều phải bị quấn chết.


Thôi Tiêu Toàn có thể lực kém cỏi nhất ở đây, tuy rằng thân thủ nhanh nhẹn, nhưng lúc này đã trở nên đuối sức.


Quả nhiên, thấy Thẩm Thanh Thu còn không dao động, người da mất đi nhẫn nại, phần thân thể bị Thẩm Thanh Thu đâm rách toạc đột nhiên cuốn lên, giống như cái bóng cao su phá không mà đi, thẳng đến đám người kia.


Anh em Trần Đông Trần Tây vẫn luôn kề vai lẫn nhau phòng ngự, giờ phút này lại phạm vào một cái tối kỵ, hai người mục tiêu ngược lại lớn nhất. Khi người da cuốn đến, tốc độ của bọn hắn căn bản không thể tránh né, Trần Tây mắt thấy người da sắp quấn lên người hắn, liền duỗi tay đẩy Trần Đông lên phía trước.


Trần Đông vốn đã mệt mỏi, người bên cạnh là em ruột của hắn, hắn không hề phòng bị, căn bản không hề có lực phản kích đã bị người da vững chắc bao lấy.


Mà người da cũng hoàn toàn không cho Trần Đông cơ hội, trong nháy mắt tiếng kêu thảm thiết của hắn liền vang vọng khắp đại sảnh.


Máu tươi phun vãi từ trên thân thể béo ú của hắn, hắn không ngừng quay cuồng, da trên người tựa như quả đào chín bong tróc, đảo mắt đã bị lột xuống dưới, trường hợp này so người da lột da còn muốn huyết tinh khủng bố nhiều.


"A! A!" Trần Đông tê thanh gầm rú, điên cuồng khóc thét lên, cánh tay dữ tợn mà giương về phía Trần Tây, vừa như muốn bắt đối phương, vừa như muốn cầu xin đối phương cứu hắn, nhưng chỉ phí công.


Mấy người Lưu Nguy sắc mặt trắng bệch, bọn họ không nghĩ tới Trần Tây cư nhiên sẽ tàn nhẫn đến nông nỗi này.


Trần Tây cả người lui về sau ba bước, mồ hôi lạnh đầm đìa. Mà thừa dịp người da vây khốn Trần Đông, hắn hai mắt đỏ ngầu vọt tới cửa thang lầu, quay đầu lại nhìn Trần Đông, lại hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, bên trong hận ý cùng tàn nhẫn khiến Thẩm Thanh Thu không cách nào xem nhẹ.


Bất quá nàng không tâm tư đi quản cảm xúc của hắn, bởi vì Tiêu Mộ Vũ đã trở lại. Tiêu Mộ Vũ cởi áo khoác xuống, trong tay xách theo một vò rượu cùng cỏ khô, mùi rượu nồng đậm lập tức xông lên chóp mũi, hương vị nói không nên lời quỷ dị.


Thẩm Thanh Thu nhìn nàng một cái, liền trở tay cầm lấy vò rượu trong tay nàng, sau đó xoay người quăng ra ngoài, không chút do dự đem vò rượu đá qua bên kia.


Vò rượu bay nhanh trên không trung và tinh chuẩn nện vào thi thể Trần Đông, khiến rượu văng khắp sàn nhà.


Người da tuy rằng còn chưa kịp lột xong da, nhưng động tác bứt ra một chút đều không chậm, rượu kia chỉ là bắn lên một phần thân thể của nó.


Nhìn đến rượu sái đầy đất, nó phát ra một tiếng thét chói tai, cho dù người ở đây nghe không hiểu cũng có thể nhận thấy được nó hưng phấn. Mấy người Lưu Nguy tức khắc mặt xám như tro tàn, xem ra da người đích xác sợ lửa, nhưng vò rượu này đã bỏ đi, một chút cỏ khô cùng cây đuốc sao có thể chân chính giết chết nó.


Thẩm Thanh Thu quá lỗ mãng!


Người da cho rằng đã thoát hiểm, nó nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, kiêng kị cùng căm ghét làm nó không chút nào do dự lao thẳng tới chỗ nàng.


"Tiêu tiểu thư!" Thôi Tiêu Toàn kinh thanh kêu lên, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại không có trốn, lúc người da sắp nhào đến nàng, tay nàng giấu ở sau lưng cấp tốc vung lên, một kiện áo khoác màu đen trong nháy mắt triển khai không nghiêng không lệch mà bọc lấy người da đang xông tới.


Thẩm Thanh Thu đứng cách đó không đến năm bước, ở lúc người da lao qua, nàng liền đoạt cây đuốc trong tay Từ Nhiên. Tiêu Mộ Vũ vừa dùng áo khoác bọc lấy người da, Thẩm Thanh Thu liền quăng cây đuốc tới, rượu này nguyên chất được ủ lâu năm nồng độ không thấp, lập tức bốc cháy lên!


Mỗi một động tác chỉ cần có một tia do dự cùng sai lầm liền sẽ thất bại trong gang tấc, nhưng các nàng hàm tiếp có thể nói hoàn mỹ, phối hợp thiên y vô phùng!


Người da hét lên thảm thiết, tiếng kêu khủng khiếp tới mức muốn đâm thủng màng tai người, đáng tiếc Tiêu Mộ Vũ cũng không nguyện cho nó cơ hội, nắm lấy chiếc ghế ngã bên cạnh đem người da ấn trên mặt đất.


Từ Nhiên trên mặt đều là mồ hôi lạnh, nhưng đầu óc lại vô cùng rõ ràng, hắn tay mắt lanh lẹ đem cỏ khô mà Tiêu Mộ Vũ để ở cầu thang rải đi qua, chỉ nghe oanh một tiếng, liền lửa cháy ngập trời.


Tiêu Mộ Vũ thiếu chút nữa bị lửa bén tóc, nhíu mày nhìn Từ Nhiên ở phía sau.


Từ Nhiên cũng không biết chính mình sao lại thế này, vốn dĩ xấu hổ đến mặt đều đỏ, lại vẫn nhịn không được nở nụ cười, đặt mông ngồi bệch trên mặt đất.


Bọn họ nhìn người da ở trong ngọn lửa kêu rên, từng chút hóa thành than cốc, cuối cùng lặng yên không một tiếng động, mới ở trong ánh lửa tàn dần mà thở phào một hơi.


Lưu Nguy chân đều mềm, thiếu chút nữa quỳ xuống.


Trần Tây cứng đờ đứng ở cửa thang lầu, trong mắt tơ máu dày đặc, nước mắt mơ hồ thấm ra tới, sau đó bùm quỳ gối trên mặt đất, đầu thật mạnh dập xuống.


Những người khác không dám nhìn Trần Đông, nhưng bọn họ đối Trần Tây đã là tràn đầy kiêng kị cùng khinh thường, không có người ra tiếng an ủi, bởi vì không đáng.


Tiêu Mộ Vũ không thấy được đã xảy ra cái gì, nhưng nhìn sắc mặt mọi người xung quanh, còn có dáng vẻ Trần Tây, nàng đại khái khái đoán được một chút.


"Cô vốn dĩ có năng lực đi giúp chúng ta, vì cái gì khoanh tay đứng nhìn?" Trần Tây ngẩng đầu, trên mặt khô gầy tràn đầy nước mắt nước mũi, từng câu từng chữ cắn răng mà nói.


Thẩm Thanh Thu cũng không thèm nhìn hắn, thu hồi đao quân dụng, đạm thanh nói: "Có năng lực không đại biểu có nghĩa vụ, anh em đều có thể đẩy nhau vào chỗ chết, tôi dựa vào cái gì cứu hắn."


Những lời này cũng không sai, nhưng quá vô tình, những người khác nghe được đều không thoải mái. Trần Tây đích xác không phải thứ tốt lành gì, nhưng Thẩm Thanh Thu vừa rồi đúng thật là khoanh tay đứng nhìn.


"Không phải Thẩm tỷ tỷ khoanh tay đứng nhìn, cây đuốc ở trong tay tôi, nếu nàng rời đi, người da dễ như trở bàn tay là có thể dập lửa, đến lúc đó chúng ta đều chết chắc rồi." Từ Nhiên không ngốc, cũng không muốn người khác hiểu lầm Thẩm Thanh Thu.


Thẩm Thanh Thu nhìn hắn một cái, lạnh lùng cười: "Ở chỗ này dựa vào người khác chính là chờ chết, tin tưởng người khác cũng là tìm chết, hắn chính là một ví dụ sống sờ sờ."


Tiêu Mộ Vũ trên mặt biểu tình trước sau như một đạm mạc, nhưng nghe được Thẩm Thanh Thu nói, ánh mắt nàng có chút lung lay, lại không có phát biểu ý kiến.


Thẩm Thanh Thu nói xong lập tức trở về phòng, Tiêu Mộ Vũ nhìn thời gian, đếm ngược 20: 35: 45.


Ánh mắt nàng lần nữa dừng nơi cửa phòng bà lão, nơi đó mở ra một khe hở rồi lập tức đóng lại.


Tiêu Mộ Vũ cúi đầu liếc Trần Đông, bên cạnh Trần Tây như cũ vẫn không nhúc nhích quỳ gối, trên mặt hắn cơ bắp trừu động, trong mắt che kín tơ máu, thực chân thật bi thống cùng hối hận, cũng không phải ngụy trang.


Chỉ là...... A, Tiêu Mộ Vũ trong lòng trào phúng một tiếng, nàng cảm thấy nhân tính quả nhiên kỳ quái, chính mình lựa chọn lại thống khổ cái gì đâu. Loại buồn vui này không thể liên hệ, cho nên Tiêu Mộ Vũ xoay người cũng rời đi.


Hai nàng rời đi rồi, khiến cho mấy người ở lại cũng có chút do dự, chỉ có Lưu Nguy đi qua đem áo khoác cởi xuống, chịu đựng không khoẻ cấp Trần Đông đắp lên, sau đó đều đi rồi.


Chỉ để lại Trần Tây một người quỳ gối trong đại sảnh.


---------------------------------


*Tác giả có lời muốn nói:


A, lại bị hai vợ chồng son này soái tới rồi.


Vốn dĩ áng văn này thật lạnh, vô hạn lưu rất kén người đọc, nhưng cảm tạ có tiểu khả ái đề cử ta lên bảng đơn.


Viết đề tài này yêu cầu rất lớn dũng khí, nó rất khó viết, cấu tứ logic đều so với phía trước khó quá nhiều quá nhiều, ta ấp ủ thật lâu mới dám viết. Mặt khác chính là đề tài bách hợp kênh cực nhỏ, viết ra tới không nhiều người xem, ta thật sự rất buồn.