Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 25: Số phòng trí mạng (5): Thời khắc sinh tử




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vào thời khắc chín người đẩy cửa đi vào, bên trong an tĩnh đến mức khiến người hít thở không thông, chỉ có lẫn nhau tiếng hít thở càng ngày càng nặng. Quỷ trong gương cũng không xuất hiện như dự liệu, trong phòng trống rỗng, chỉ có ánh sáng mờ ảo chiếu xuống mặt đất dưới chân họ, hơn nữa như bóng với hình mà đi theo mỗi người.


Cánh cửa sau lưng cũng đã biến mất từ lúc nào.


"Chẳng lẽ chúng ta đã đoán sai, lúc này đây không có mật mã cửa?" Tô Cẩn nhỏ giọng nói.


"Chính là hệ thống nói, vẫn là hai loại phương thức mở cửa, độ khó mỗi một vòng đều thăng cấp dần, có lẽ cánh cửa lần này đã được giấu đi, cô không cảm thấy căn phòng rất khác biệt sao?" Trần Giai Kiệt vẫn tin tưởng vào suy luận của Tiêu Mộ Vũ.


Căn phòng này đích xác bất đồng, giống như lần đầu tiên bọn họ bước vào căn phòng rời khỏi ký túc xá, khi nhóm người đi về phía trước một lúc, quả nhiên phát hiện có một cái thông đạo, đại khái rộng khoảng 3 mét.


Bên trong đen như mực, tựa như một con quỷ dữ mở ra miệng máu khổng lồ, không biết đi vào có phải hay không chính là đưa dê vào miệng cọp.


"Chúng ta không có lựa chọn." Tiêu Mộ Vũ thấp thấp nói, ý tứ thực rõ ràng, bọn họ chỉ có thể đi vào.


Đoàn người hai ba người nhập làm một đội đi vào bên trong, Tiêu Mộ Vũ vừa mới bước vào động tác liền cứng lại, bởi vì Thẩm Thanh Thu duỗi tay bắt được tay phải của nàng.


Nàng có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Thu, đồng thời nhíu mày muốn rút ra, Thẩm Thanh Thu lại cầm thật chặt.


"Thẩm Thanh Thu." Tiêu Mộ Vũ nói rất nhẹ, nhưng ngữ khí rất lạnh lùng.


"Cho tới bây giờ, hầm ngục này vẫn chưa loại bỏ bất kỳ ai. Em hẳn là nhớ rõ tỷ lệ đào thải của vòng thứ nhất." Giọng nói của Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không mang theo đùa giỡn, Tiêu Mộ Vũ nghe xong cũng minh bạch ý tứ nàng, nhưng vì sao chị ấy lại đối với chính mình đặc biệt như vậy?


"Nếu em thật sự cần lý do, thì chị đây sẽ nói, bởi vì em là một cộng sự thật tốt, có em bên cạnh, xác suất để chị thông quan có thể tăng lên 40%."


"Không có em, cửa ải này đối chị mà nói cũng không khó." Điểm này Tiêu Mộ Vũ rất rõ ràng.


"Vậy thì chị xin được bổ sung, tuy rằng chúng ta mới gặp mặt hai lần, cũng mới ở chung vài ngày, nhưng chị rất thưởng thức Tiêu tiểu thư. Chị chưa bao giờ để ý cái chết của người khác, nhưng nếu là em, vậy thì không chỉ là tiếc nuối." Thẩm Thanh Thu nói những lời này cơ hồ là dán vào lỗ tai Tiêu Mộ Vũ, làm cho Tiêu Mộ Vũ có chút ngứa, nhịn không được giật giật lỗ tai.


Tiêu Mộ Vũ không nói nữa, tay cũng thực bất đắc dĩ mà bị Thẩm Thanh Thu nắm, bất quá Thẩm Thanh Thu rất đúng mực, cũng không hề được một tấc lại muốn tiến một thước, bàn tay của nàng ấm áp tinh tế, vứt bỏ đi thành kiến cá nhân, kỳ thật nắm rất thoải mái.


Đột nhiên phía trước vài người ngừng lại, tiếp theo tiếng của Trần Giai Kiệt vang lên: "Nơi này có ngã rẽ, làm sao bây giờ?"


Tiêu Mộ Vũ nhân cơ hội thoát khỏi tay Thẩm Thanh Thu, đối phương cũng không thèm để ý, chỉ là theo sát bên nàng đi về phía trước.


Trong ánh sáng mờ mịt trước mắt, có thể nhìn đến thông đạo ở chỗ này chia ra làm ba ngã rẽ, ẩn nấp trong bóng đêm nhìn không tới bên trong rốt cuộc là dạng gì, không biết mới là căn nguyên của sợ hãi, không khí lập tức ngưng trọng xuống.


"Chúng ta phải phân công nhau đi sao?" Trần Giai Kiệt nhìn ba hướng đi, biểu tình có chút trầm trọng.


Tiêu Mộ Vũ không có lập tức trả lời, trong lòng mạc danh có chút bất an, nhóm người không thể tách ra sao?


Hải Lâm cùng Trương Cường tự biết bản thân không có đầu óc đi giải quyết vấn đề, cho nên tự giác thối lui đến mặt sau, trong lúc bọn hắn khẩn trương chờ nghe quyết định của Tiêu Mộ Vũ, bên tai đột nhiên nghe được một chút động tĩnh rất nhỏ.


"Tí tách, tí tách" như là tiếng giọt nước rơi xuống, Hải Lâm ngừng thở, cẩn thận nghe một trận, lại giống như không có.


"Các bạn có nghe được âm thanh gì không?" Hắn nuốt nước miếng một cái, tiếng nói không chịu khống chế mà phát run.


Không cần hắn nhắc nhở, giữa an tĩnh âm thanh tí tách kia thực rõ ràng, một tiếng, một tiếng, thong thả mà không quy luật, không giống như là nước, cảm giác có điểm sền sệt.


Tí tách, Thẩm Thanh Thu híp mắt nhìn hắc ảnh nhỏ bé kia rơi xuống trước mặt Tiêu Mộ Vũ, nện ở trên mặt đất.


Thân thể nàng giống như một cây cung đã được kéo căng hết cỡ, vận sức chờ phát động.


Nàng cùng Tiêu Mộ Vũ cơ hồ là đồng thời ngẩng đầu, trên đỉnh đầu một mảnh khu vực cũng không thể hoàn toàn thấy rõ, nhưng ở trong ánh sáng nhợt nhạt, cái miệng to lớn đang giương rộng, cùng với chất lỏng đẫm máu của nó đều có thể nhìn thấy rõ ràng.


Thấy những người ở dưới ngẩng đầu nhìn chính mình, đồ vật nằm trên trần nhà phát ra một tiếng gào rống, một, hai, ba...... Căn bản không đếm được có bao nhiêu cái miệng thò xuống, thứ này thế nhưng không chỉ có một cái đầu


"Chạy mau!" Lần này không cần rối rắm, Thẩm Thanh Thu lôi kéo Tiêu Mộ Vũ lập tức lăn qua thông đạo bên trái, đồ vật kia oanh một tiếng cái đầu liền cắm xuống mặt đất, ngay chỗ Tiêu Mộ Vũ vừa đứng.


"Con mẹ nó!"


Chín người hoảng sợ chạy không nhìn đường, lập tức đã bị tách ra.


Tiêu Mộ Vũ từ trên mặt đất bò dậy, lần này hoàn toàn thấy rõ hình dạng của quái vật kia.


Chuẩn xác mà nói, nàng cũng nhìn không rõ nó là thứ gì, mặt trên quá dài không biết có bao nhiêu cái đầu, trai gái đều có, dung hợp ở bên nhau tựa như một đống thịt nát, nhất thời phân không rõ là cánh tay hay chân, mỗi khi nó vặn vẹo đều có thể nghe được tiếng não dính bẹp.


"Chạy mau!" Thẩm Thanh Thu đã có thể cảm giác được quái vật kia đói khát ập vào trước mặt, nó liền kém chảy nước miếng.


Ba đội nhân mã theo ba con đường điên cuồng chạy trốn, con quái vật ở giao lộ thân thể bắt đầu nứt toác, ngạnh sinh sinh chia làm ba con.


Một con trong đó chỉ được chia ba cái đầu, hiển nhiên có chút bất mãn, duỗi tay từ trong đống thịt nát mạnh mẽ kéo xuống một cái đầu, nhét vào trong thân thể chính mình. Đảo mắt nó đã có bốn cái đầu, hưng phấn mà chui vào thông đạo bên trái, một chút liền nhảy lên trên trần nhà, giống như thằn lằn bò về phía trước, tốc độ cực kỳ nhanh.


Chạy theo Tiêu Mộ Vũ các nàng còn có Tô Cẩn, ba người đều chạy bạt mạng, căn bản mặc kệ ánh sáng tối tăm phía trước, bởi vì phía sau lưng tiếng gào rống càng ngày càng gần.


Chỉ là hai chân làm sao chạy nhanh bằng con quái vật một đống chân kia, nó đảo mắt liền đuổi kịp.
Cùng lúc đó Thẩm Thanh Thu tay phải đã rút ra đao quân dụng, ngón tay cái vuốt ve chuôi đao, gắt gao nhìn chằm chằm gia hỏa bốn cái đầu này.


"Nó sẽ không lại chia thành ba con nữa đi?" Cổ họng Tô Cẩn trở nên khô khốc, gian nan nuốt nước miếng nói.


Tiêu Mộ Vũ nguyên bản cũng là thần sắc căng chặt, nhưng lại đột nhiên đem ánh mắt dừng ở trên mặt Thẩm Thanh Thu, biểu tình có chút phức tạp, Thẩm Thanh Thu ở lòng bàn tay nàng viết mấy chữ.


Sau khi viết xong, Thẩm Thanh Thu nheo mắt nhìn nàng một cái, cười nói: "Em nhìn chị như vậy, chị sẽ hiểu lầm là em thích chị."


Tiêu Mộ Vũ nhướng mày không đáp, Tô Cẩn lại ngẩn người. Ngay từ đầu cô liền cảm thấy bầu không khí giữa hai nữ nhân này có chút quái quái, có điểm không coi ai ra gì, nhưng ở loại thời khắc sinh tử này, hai người còn có thể tán tỉnh nhau, thật sự là không phải người thường.


Loại tâm tình này của cô không duy trì được bao lâu, bởi vì Thẩm Thanh Thu đã vài bước đạp vách tường nhảy lên trên cao, cả người giống như linh miêu trực tiếp giẫm lên trên con quái vật kia.


Nàng đôi tay nắm lấy đao quân dụng, chuẩn xác vô cùng chém xuống một cái đầu tóc dài buông xõa, nương theo trọng lực cùng tốc độ rơi, mạnh mẽ chặt đứt!


Một cái đầu quái vật rầm một tiếng nện ở trên mặt đất, sau đó như quả bóng cao su lăn đến trước mặt Tô Cẩn.


Tô Cẩn bị dọa ngốc, mà cái đầu rụng xuống cũng bị dọa ngốc, hai bên bốn mắt đối diện nhau, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.


"Đi!" Này một tiếng dứt khoát lưu loát, chính là Thẩm Thanh Thu hạ lệnh.


Tiêu Mộ Vũ không có dừng lại, lập tức chui qua khe hở trên thân con quái vật. Nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó liều mạng liền chạy. Các nàng ba người trừ bỏ Thẩm Thanh Thu có vũ khí, rốt cuộc không có dựa vào.


So với hai người Tả Điềm Điềm cùng Vương Vũ San, Tô Cẩn vẫn luôn trấn định hơn một chút, nhưng cái đầu lăn lại đây trừng mắt nhìn cô không nói, còn trên mặt đất động lên muốn đi tìm thân thể nó, thật sự khiến cô vừa sợ hãi vừa ghê tởm.


"A!"


Cô nhắm mắt lại phát tiết hét to một tiếng, lập tức nhảy đi qua nhấc chân đem cái đầu đá bay, khiến nó cách thân thể càng xa.


"A ~ a, ghê tởm đã chết!" Cô thật sự chịu không nổi, tại chỗ giậm giậm chân.


Thẩm Thanh Thu thoáng kinh ngạc trước hành động bộc phát của cô, lại nhìn thấy quái vật tức điên mà nhào qua tấn công, liền một phen lách người mang theo Tô Cẩn lăn đến một bên.


Vỗ vỗ bả vai Tô Cẩn, Thẩm Thanh Thu so ngón tay cái: "Làm tốt lắm!"


Quái vật kia tuy rằng dọa người nhưng chính là có điểm ngốc, sau khi mất đi một cái đầu nó đều không kịp ăn các nàng, vội vàng đuổi theo đầu kia. Vậy chỉ cần không ngừng chặt xuống đầu nó, hẳn là không thành vấn đề, cho nên Thẩm Thanh Thu đứng dậy, lập tức đuổi theo con quái vật.


Tô Cẩn tam quan lại một lần vỡ vụn, cư nhiên có người dám đuổi theo truy sát quái vật.


Tô Cẩn giờ phút này đã bình tĩnh lại, cô phản ứng kịp mới hiểu Thẩm Thanh Thu vừa làm Tiêu Mộ Vũ đi trước tìm cửa, chính mình ở lại để đối phó quái vật.


Hiện tại...... Cô nhìn trái phải một chút, sau đó khẽ cắn môi, đuổi theo Thẩm Thanh Thu.


Tô Cẩn chạy trở lại cũng không xa, nơi đó động tĩnh rất lớn, thông đạo đều đang chấn động, là Thẩm Thanh Thu ép quái vật kia nổi cơn điên, ở nơi đó đấu đá lung tung muốn xé Thẩm Thanh Thu.


Còn chưa chạy tới hiện trường, một cái đồ vật nghênh diện bay lại đây, Tô Cẩn phản xạ có điều kiện tiếp được, chờ đến cô thấy rõ lại là một tiếng thét chói tai.


Thiếu chút nữa bị cái đầu quỷ há mồm cắn rớt mũi, Tô Cẩn hung hăng đem đầu ném đi ra ngoài, trên tay nhão dính dính cảm giác ghê tởm cô thiếu chút nữa hỏng mất.


Con quái vật chỉ còn lại ba cái đầu, nó mới lụm về cái đầu lúc nãy, đầu này lại bị chặt mất, tức giận đến ngao ngao kêu.


Thẩm Thanh Thu nhìn Tô Cẩn bên kia vừa chụp được cái đầu, hiển nhiên có chút mở rộng tầm mắt, cuối cùng hơi mỉm cười nói: "Không nhìn ra, lá gan của cô rất lớn."


Tô Cẩn vốn dĩ sắc mặt tái nhợt, lúc này lại nổi lên đỏ ửng: "Tôi đến trợ giúp cô."


Liền ở hai người đối thoại, con quái vật lung lay hai cánh tay dài, muốn xả ra thứ gì đó, sắc mặt Tô Cẩn đều trắng: "Nó muốn làm gì?"


Thẩm Thanh Thu ý thức được không đúng, hít một ngụm khí lạnh: "Nó muốn đem thân thể không đầu trong người ném ra ngoài."


Tô Cẩn:......


Quả nhiên con quái vật xả ra không chỉ có cánh tay, chuẩn xác nói là là một thân thể không đầu. Thân thể này thiếu đầu, tốc độ di chuyển lại không chậm, vừa xả ra liền phải đuổi theo đầu của nó. Bớt được vật cản tay, bản thể mang ba cái đầu còn lại tức khắc linh hoạt lên, lập tức xông qua công kích các nàng.


Thẩm Thanh Thu khó khăn lắm né tránh, mà vách tường xung quanh nàng đều bị con quái vật đâm thủng.


Nó tốc độ càng nhanh, huy động tay cùng chân giống như đao kiếm, từng cái chém về phía hai người. Nếu không phải Thẩm Thanh Thu lôi kéo hỗ trợ, Tô Cẩn hoài nghi chính mình liền phải bị xé nát.


"Rút lui." Mồ hôi trên mặt Thẩm Thanh Thu đều xông ra, nàng lại như thế nào lợi hại cũng chỉ là người phàm, là người sẽ có nhược điểm, vĩnh viễn không có khả năng chân chính sánh vai quỷ thần, đây là giới hạn mà nàng không thể nào vượt qua.


Các nàng chạy một lúc, liền nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ.


Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng đánh giá trên người Thẩm Thanh Thu, biết được nàng không bị thương, mới nhẹ nhàng thở ra nói: "Phía trước là ngõ cụt, không tìm được cửa mật mã."


"Nghĩ đến cũng sẽ không dễ dàng như vậy, vậy hẳn là ở thông đạo khác, chỉ là không biết những người kia có thể mở ra mật mã cửa hay không." Ánh mắt Thẩm Thanh Thu trầm xuống, đồng thời vung ra đao quân dụng, nhanh như chớp chém vào đồ vật đang nện lại đây.


Lần này sức lực phá lệ lớn, chấn đến hổ khẩu nơi bàn tay Thẩm Thanh Thu đều nứt ra, nàng cắn răng một cái, lại lần nữa đẩy ra Tiêu Mộ Vũ, chính mình lăn đến phía dưới con quái vật, muốn trò cũ trọng thi, thẳng lấy nó đầu.


*Hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ


Con quái vật này học cũng khá nhanh, lập tức đem đầu rụt trở về, Thẩm Thanh Thu một đao cắt mở thân thể nó, đau đến nó hí dài một tiếng.


Tiêu Mộ Vũ xem đến trong lòng run sợ, trong nháy mắt nàng đột nhiên minh bạch Thẩm Thanh Thu vì sao sẽ lợi hại như vậy, nữ nhân này căn bản không sợ quỷ! Thậm chí là không sợ chết!


Nhưng trong một khắc biến cố đột nhiên phát sinh, Tiêu Mộ Vũ rõ ràng nhìn đến Thẩm Thanh Thu động tác đình trệ một chút, mà con quái vật ghê tởm kia hai tay lập tức trảo vào nàng.


Thẩm Thanh Thu tránh thoát được một tay, nhưng năm cái móng vuốt của tay còn lại đâm thẳng vào bả vai nàng, lập tức nó muốn mang nàng nhảy lên trần nhà.


"Thanh Thu!"


Tiêu Mộ Vũ nắm chặt bùa hộ mệnh nóng bỏng trong tay, một bước nhảy xa liền vọt đi qua, ôm Thẩm Thanh Thu lăn đến một bên. Trong tình thế cấp bách da thịt tương dán, nàng chạm phải miệng vết thương trên vai Thẩm Thanh Thu, đầy bàn tay đều là máu tươi.


Chính là nữ nhân này tựa hồ không cảm giác được đau, eo bụng dùng một chút lực ôm ngược lại nàng, một cái quay cuồng né tránh đòn trảo thứ hai nện tới.


Mùi huyết khí tươi mới làm quái vật càng thêm điên cuồng, như đạn pháo đấu đá lung tung, thế nhưng sinh sôi đem vách tường thông đạo đâm sụp, lộ ra một cái cửa động.


Tô Cẩn ở một bên căn bản không giúp được gì, gấp đến độ tay chân luống cuống, Thẩm Thanh Thu hô: "Mật mã là 714285!"


Tô Cẩn cùng Tiêu Mộ Vũ đều sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, Thẩm Thanh Thu thấy được con số trên tay quái vật, là 5! Khó trách vừa rồi nàng ngưng lại một chút.


Tô Cẩn cắn răng, hồng con mắt nói: "Các cô kiên trì!"


Giờ phút này không phải thời điểm xử trí theo cảm tính, trước hết cần mở cửa.


Nhìn Tô Cẩn chui qua vách tường, Thẩm Thanh Thu lại không có thả lỏng, thời gian chỉ đi qua tám phút, dư lại vài phút cũng đủ mấy thứ này đem bọn họ tháo dỡ ăn xong rồi.


Các nàng cần thiết chạy nhanh đi ra ngoài.


Cửa động trên vách không lớn, thừa dịp nó muốn lại đây công kích, các nàng dẫn dụ cho nó nện vào vách tường, sau đó tinh chuẩn né tránh, một trước một sau chui qua khe hở tiến vào.


Vừa quay đầu liền thấy quái vật dùng hai cái chân cùng ba bàn tay từ cửa động trườn vào, lại bởi vì thân thể bị mắc kẹt vắt vẻo trên vách, ngón tay liền cách đôi mắt Tiêu Mộ Vũ không đến ba tấc, đáng sợ vô cùng.


Trên người Tiêu Mộ Vũ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hai người bò về phía trước mấy mét liền đồng thời dừng lại. Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong hơi thở tử vong, ghê tởm đến mức khiến Tiêu Mộ Vũ ngừng lại hô hấp. Trên mặt đất xuất hiện những vệt máu lớn, một mảnh âm u, nhìn lượng máu chảy ra, người kia chỉ sợ không sống nổi.


Tiêu Mộ Vũ che cái mũi giảm bớt mùi huyết tinh đánh sâu vào, trong lòng căng thẳng: "Không phải là Tô Cẩn......"


Đột nhiên Thẩm Thanh Thu nghe được cách đó không xa âm thanh nhai rào rạo giòn tan, tựa như tiếng dã thú nhấm nuốt, nàng lập tức bưng kín miệng mũi Tiêu Mộ Vũ.


Cánh môi mềm mại ấm áp đè ở lòng bàn tay, tựa như chạm vào cánh hoa, nhiệt khí phun làm trái tim Thẩm Thanh Thu đập lỡ một nhịp, nàng bất động thanh sắc mà làm cái thủ thế im lặng, mang theo Tiêu Mộ Vũ rón ra rón rén