Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 980




Chương 980

Cho dù con Hắc Long này bị phong ấn, có khi hàng trăm, hàng ngàn năm sau sẽ phá phong ấn, oán khí còn nặng nề hơn, nhưng với thực lực hiện tại của mọi người có thể phong ấn nó đã là may mắn lắm rồi, nó sống đến mấy ngàn năm căn bản là giết không nổi.

Hắn nhanh chóng kết một ấn thủ trong tay: “Nhất chuyển thiên địa động, nhị chuyển lục thần tàng, tam chuyển địa sát một, tứ chuyển phú hỏa đằng, ngũ chuyển phích lịch phát, nghênh thiên vũ đạo, tịnh phó ngũ lôi khôi chính, cấp cấp như luật lệnh! Xích!”.

Trong phút chốc, năm mảnh bùa bay ra khỏi lưng hắn, từ mảnh bùa lớn bằng bàn tay trở thành một mảnh bùa khổng lồ bay lên trên đầu Hắc Long.

Phụt–!

Con Hắc Long lại phun ra chất lỏng sền sệt, nhưng dù nó có phun vào tờ bùa vàng như thế nào thì cũng không thể xuyên qua được.

Trương Phong dùng thủ thế hướng mấy tờ bùa bay đi, hai tay lập tức mở ra, năm tờ bùa này phát ra ánh sáng màu vàng, hiển nhiên là Hắc Long rất sợ ánh sáng này, toàn thân giống như con trạch không ngừng vặn vẹo.

“Phá!”

Bùm!

Ngay khi ánh sáng vàng vừa xuất hiện, năm tờ bùa này nổ tung ngay lập tức, ánh lửa vừa hiện ra, liền có thể nghe thấy tiếng kêu của Yêu Long.

Khói đen trước mặt mờ mịt khiến không thể nhìn thấy chính xác chuyện gì đã xảy ra với Hắc Long.

“Chết rồi à?!”, Mạc Phong nhanh chóng đi tới bên Trương Phong, thấp giọng hỏi.

Nhưng hắn toàn thân run lên, chính xác là đang sợ hãi.

“Không đơn giản như vậy… Tôi vẫn có thể cảm giác được khí tức của nó, hơn nữa còn rất mạnh!”, ánh mắt Trương Phong nhìn chằm chằm về phía trước.

Sau vụ cháy, con vật khổng lồ này vẫn sừng sững ở đầm Bích Thu.

Ngay cả Mạc Phong cũng cảm nhận được sự khinh thường từ khóe miệng con Hắc Long.

“Hehe, quá yếu! Quá yếu! Đã lâu không gặp được đối thủ rồi. Nếu ngươi ở ngàn năm trước, ta còn kiêng dè người ba phần. Một ngàn năm sau, ngươi cũng chỉ là phế vật thôi! Không có nổi một phần nghìn sức mạnh của Kiều Phong năm đó, có vẻ như thế giới này thực sự nên thay đổi một lần nữa rồi!”, Hắc Long nhìn Mạc Phong và khịt mũi chế nhạo.

Một ngàn năm trước, rõ ràng con Hắc Long này đã bị tiên kiếm trong truyền thuyết Kiều Phong trấn áp, đặc biệt là thanh kiếm Tàn Uyên trong tay Mạc Phong, thứ mà Kiều Phong sử dụng khi đó.

Mặc dù con Hắc Long này không bị ông ấy phong ấn, nhưng nó đã bị thương rất nặng và cuối cùng bị phong ấn bởi Thánh nữ của Nam Khương vào thời điểm đó.

“Tao đã nói rồi! Tao không phải Kiều Phong, tao là tao, tức chết đi được!”, Mạc Phong giơ kiếm Tàn Uyên lên không trung hừ lạnh một tiếng.

Đời này, anh sẽ không cho phép kẻ nào coi thường mình, cho dù đối phương không phải người cũng không được!

Trưởng lão Phong lúc này múa Hắc Bạch Huyền Tiễn trong tay: “Này, cậu yểm trợ, tôi tấn công!”

“Gì chứ, con cá chạch này để cho tôi!”

Mạc Phong nhíu chặt hai hàng lông mày, thanh kiếm Tàn Uyên cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng, càng ngày càng mạnh, thân kiếm cũng rung lên.

Nói xong liền vọt tới, cả người giống như một tia sáng, cơ thể cũng phân thân làm hai, nhìn không biết ai là thật ai là giả, như thể đều là thật, hoặc là cả hai đều là giả.

Trương Phong khi thấy cũng phải sững sờ: “Đây là tinh túy của Thất Tinh Bộ. Mỗi lần học được một chiêu đều sẽ có thêm một phân thân, Dĩ Giả Loạn Chân!”