Người Chồng Máu Lạnh

Chương 278




“Bánh Bao Nhỏ,” cô ngẩng đầu lên, cả kinh, thấy được gương mặt quen thuộc, còn có hơi thở phang phất mùi thuốc lá, thật quen thuộc.

Lê Duệ Húc, sao hắn lại ởđây?

Duệ Húc một tay ôm Bánh Bao Nhỏ, một tay cời áo khoác, khi cởi áo, hàng lông mày hắn nhíu lại, có chút không thoải mái, hắn biết miệng vết thương lại bị hở ra, nhưng nhìn Bánh Bao Nhỏ trong lòng, hắn lại nở nụ cười, con hắn thật làđáng yêu.

Bao Bao chính là bảo bối của hắn, là niềm kiêu ngạo của hắn, làđứa bé xinh đẹp nhất hắn từng gặp qua, hắn đắp áo khoác lên người Bao Bao, đàn ông là phải cóý sức khỏe, ý chí, khác hẳn với phụ nữ, hắn chỉ cần nhẹ nhàng một chút làôm lấy Bánh Bao Nhỏ, sau đó có thể dùng cơ thể che mưa che gió cho nó, Bao Bao đắt tay lên miệng mút mút, ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực hắn.

“Đi thôi, anh đưa hai mẹ con về,” Một tay ôm Bao Bao, một tay cầm chiếc ô lớn che cho cô, cảm giác như hắn đang che trở cả thế giới của mẹ con cô, thật an toàn, cảm xúc như người một nhà, nhưng Tô Lạc lại đứng nguyên ởđó, chân giống như bịđóng đinh, không nhúc nhích.

“Mưa lớn,” Duệ Húc không ép cô, hắn đang ôm Bánh Bao Nhỏ, không ai đểý cánh tay cầm ôđang run lên, hôm nay hắn cảm thấy thật may mắn vì mặc áo màu đen chứ không phải màu trắng, nếu không sẽ bị lộ vết máu chảy ra, vết thương của hắn, không hề nhẹ chút nào.

Bàn tay Tô Lạc khẽ run lên, nắm lại, Bánh Bao Nhỏ trong vòng tay của bốđẻ, ngủ ngon, hơi thởđều đều, không có chút cảm giác xa lạ nào, thực ra khi ở trong lòng Thiếu Triết, Bao Bao phải mất một lúc mới có thể ngủ, nhưng khi ở trong lòng Duệ Húc, một người lạđối với Bao Bao, lại có thểđể thằng bé tin tưởng như thế, đây có phải là do quan hệ máu mủ.

“Em yên tâm, anh chỉ muốn đưa hai người về, mưa to như vậy,” Duệ Húc thản nhiên nói, khi hắn nhìn Tô Lạc, trong mắt cũng hiện lên tia độc nhất ôn nhu, không dễ dàng nhìn thấy, cũng khó ai mà nhìn thấy được.

“Đi thôi,” hắn ôm Bao Bao đi vào làn mưa, cẩn thận che trở cho con trai đang say ngủ, cuối cùng chân Tô Lạc cũng nhúc nhích, đi theo hắn, dưới chiếc ô lớn, cô cảm nhận rõđộấm từ người Duệ Húc, thật nóng cũng khiến cô cảm thấy rất an toàn. Thật kì quái, người đàn ông này vốn rất lãnh khốc nhưng lại để cho người ta có cảm giác như vậy. Hai năm trước, hắn đối với cô luôn hững hờ, chưa khi nào hắn tiếp cân cô thân mật như bây giờ.

Duệ Húc chỉnh chiếc ô sang phía Tô Lạc nhiều hơn, một nửa người hắn bị mưa tạt vào ướt hết, trong làm mưa, cánh tay bị thương vẫn đang chảy máu, từng giọt máu hòa vào nước mưa rơi xuống mà không ai hay biết.

Mở cửa xe, Duệ Húc cẩn thận đặt Bao Bao vào xe, cả người hắn khẽ lặng đi, bởi vì bàn tay bé nhỏ kia đang nắm chặt lấy áo hắn, hắn không dám kéo tay Bao Bao ra, sợ thằng bé sẽ thức giấc, Tô Lạc đứng bên cạnh nhìn rõ tất cả.

“Không sao, nó không dễ tỉnh như vậy đâu.” Côđưa tay cầm lấy chiếc ô từ tay Duệ Húc, cũng thấy một bên quần áo hắn ướt đẫm, trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm giác hai mắt mình mờđi, cô vội quay mặt sang một bên, mặc cho gió mưa tạt qua mắt mình, chậm rãi mang đi chút ẩm ướt nơi hốc mắt.

Lê Duệ Húc nhẹ nhàng nắm lấy tay Bao Bao, nắm thật nhẹ chỉ sợ làm đau Bao Bao, tay của con trai hắn thật nhỏ thật mềm, thật sự chạm vào sẽ không sao chứ? Hắn cẩn thận kéo tay Bao Bao ra khỏi áo mình, đúng như lời Tô Lạc, cậu bé chỉ có chút không thoải mái chu chu cái miệng lên, nhưng không hề tỉnh, vẫn ngủ ngon lành.

Ngồi ở tron xe, hắn nhìn Tô Lạc ôm Bao Bao, trên gương mặt, sự lạnh lùng đã sớm biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt của một người cha yêu thương con mình, cũng là một người chồng tốt muốn giành tất cả cho vợ mình, chỉ cần cô cho hắn cơ hội.

Hắn lái xe, lái xe trên con đường quen thuộc, con đường này hắn đãđi không biết bao nhiêu lần, mỗi ngày đi làm, tan tầm, hắn đều đi con đường này, đi con đường này sẽ tốn thêm nửa tiếng đồng hồ nhưng hắn thầm nghĩđổi nửa giờđồng hồđể lấy một cái liếc mắt.

“Tại sao anh lại ởđây?” Tô Lạc kéo lại áo khoác lên người Bao Bao, áo khoác còn độấm của hắn, thật sạch sẽ, cũng có hương vị thuốc lá, nhẹ nhàng thoang thoảng, thậm chí cảm thấy dễ chịu.

“Tiện đường,” Duệ Húc bình tĩnh nói, khóe môi hắn cong lên, nếu nói hắn luôn ởđây chờ, hắn luôn đi theo hai mẹ con cô, chỉ sợ ngày hôm nay mưa lớn, sợ hai mẹ con không về nhàđược, cô có tin hay không?

Từ cánh tay truyền tới từng trận đau, cùng với nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, quần áo hắn chỗ khô chỗướt, cơ thể hắn đang rất chật vật, nhưng hắn vẫn đang cười, cảm giác vui vẻ này đối với Duệ Húc đã lâu lắm rồi hắn mới có lại.

Xe chạy mười mấy phút đồng hồ là tới nhà Tô Lạc, mười mấy phút này có lẽ là khoảng thời gian vui nhất của Duệ Húc trong suốt hai năm qua.

Hắn mở cửa xe, ngoài trời, gió to hơn, mưa cũng nặng hạt hơn.

Duệ Húc ôm Bánh Bao Nhỏ từ trong lòng Tô Lạc, hắn ôm Bao Bao một cách cẩn thận, tránh ưa gió chạm vào Bao Bao.

Trước đây hắn chưa bao giờ làm cha, không biết cảm giác khi làm cha sẽ như hế nào, cũng không biết phải làm những gì, bây giờ hắn đã biết rồi, hóa ra cảm giác lại hạnh phúc thỏa mãn như thế, nhưng hắn đã bỏ lỡ rất nhiều, bỏ qua khoảng thời gian hai năm với Bánh Bao Nhỏ, khi nó sinh ra, lớn lên, còn có tiếng gọi cha đầu tiên của Bánh Bao Nhỏ lại không phải hắn.

Tô Lạc mở cửa, bên trong không có ai, Duệ Húc ôm Bao Bao đi vào, đây là lần thứ hai hắn bước vào đây, căn phòng thiết kế bài tríđơn giản, nhưng vẫn sạch sẽ, trên ghế sa lon cóđồ chơi của Bao Bao, trên bàn vẫn còn tờ báo Thiếu Triết đang xem dở, tất cảđều toát lên không khí gia đình, không giống như căn nhà của Duệ Húc.

“Để tôi bế thằng bé cho,” Tô Lạc đưa tay ra, Duệ Húc vội lắc đầu, “Lạc Lạc, để anh ôm Bao Bao được không, hai năm qua anh không hềđược ôm nó, anh chỉ muốn ôm nó thôi, cóđược không?”

Duệ Húc nhưđang năn nỉ Tô Lạc, cuộc đời của hắn, cũng có lúc phải nài nỉ người khác? Chỉ có mấy chữ này… Là hắn thay đổi hay cô thay đổi, bọn họ ai cũng không thể rõ ràng.

Bàn tay Tô Lạc giơ giữ không trung cứ như vậy hạ xuống.

Duệ Húc cứđứng ôm con trai, hắn không muốn ngồi, bởi vì quần áo hắn đãướt, hắn cúi đầu nhìn đứa con trong lòng, đứa bé thật nhỏ, trong lồng ngực hắn càng nhỏ hơn, hắn đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt phúng phính, làn da thật mịn màng, cảm giác thanh mát, hắn không dám dùng sức, chỉ sợ sẽ làm tổn thương đến đứa bé yếu ớt này.