Người Chồng Yêu

Chương 119




Tả Dật nhìn chằm chằm đám người cách đó không xa, mặt gầy đầy hoài nghi.

Trùng hợp lúc này có Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên đang đứng chung một chỗ nói gì đó, tuy hai người này bình thường không hợp nhau, không quá gần nhau, nhưng lại vô cùng linh hoạt, chưa từng đem cảm xúc cá nhân xen vào trong nhiệm vụ, lúc cần hợp tác cũng sẽ tin tưởng đối phương.

Tả Dật vừa liếc nhìn Vân Tu Nhiên lại đến đường muội – Vân Nhã Nhiên và Lâu Tình, vết thương của cô nàng vốn rất nặng, tuy thể chất thiên sư không tệ, nhưng sau một thời gian trốn dài, khiến vết thương càng nặng thêm mấy phần, sắc mặt có vẻ không ổn. Lúc này cô nàng đang dựa vào Vân Nhã Nhiên, chỉ nhìn đám người đứng cách đó không xa, thần sắc lạnh băng.

Đối với chuyện Doãn Dục Đường làm phản, nói thật ra bọn họ vô cùng kinh ngạc, sau khi kinh ngạc thì không kìm được nghĩ đến Doãn gia, chuyện Doãn Dục Đường gây ra không rõ là ý của gã hay là ý của Doãn gia. Tiếc là hiện giờ bọn họ bị nhốt ở trong mộ quỷ, chẳng cách nào liên hệ với bên ngoài, cũng không rõ tình hình bên ngoài thế nào.

Thật ra có điểm hơi tiếc Lâu Tình.

Trong lòng ông ta than nhẹ, con gái Lâu Gia trước nay đều rất trân quý, Doãn Dục Đường có thể kết giao với con gái Lâu Gia đã khiến cho rất nhiều người kinh ngạc hâm mộ, không ngờ cuối cùng lại biến thành như vậy, Lâu Tình đặt Doãn Dục Đường ở trong lòng, suýt nữa lại bị hại chết trong tay bạn trai, chỉ sợ Lâu gia cũng không để yên.

Đang nghĩ chuyện này lại thấy Vân Tu Nhiên và Mễ Thiên Sư tới.

“Chú Tả’ Mễ Thiên Sư đi tới, trên mặt cười đầy thoải mái, tựa như bất kể có nhiều chuyện nguy cấp tới cỡ nào, người này vẫn có thể có thái độ thoải mái để ứng đối, rất dễ khiến người khác thả lỏng người, “Cứ tiếp tục vậy cũng không phải cách, hay là chúng ta đi tìm đường ra ở nơi khác đi”

Nghe nói thế, Tả Dật không nhịn được nhíu mày, lắc đầu bảo, ‘Mọi chỉ thị đều hướng đến nơi này, nếu lại tốn sức đi tìm, chỉ biết tạo thành biết bao hy sinh không cần thiết nữa’

Tinh la bàn Thước gia, trên đó đều có chỉ thị, lại càng không nói đến Doãn Dục Đường và đám người kia, biết rõ người Tổ Dị Văn ở trong này, bọn chúng vẫn dám ở lại đây, đây cũng là nguyên nhân. Chỉ tiếc, tuy đã có chỉ thị, nhưng làm cách nào để tìm đường ra khỏi quỷ mộ cũng không nói rõ.

“Hề Triển Vương hẳn là biết’ Vân Tu Nhiên mở miệng nói, ‘Quỷ tướng Thủ mộ có biết Hề Triển Vương, hẳn là đã nói về chuyện này, quỷ tướng này không phải vô duyên vô cớ mà mở cánh cửa ra cho Hề Triển Vương đâu’

Nói xong, anh ta chậm rãi nhìn lướt qua đại đỉnh trên đài cao, thần sắc chăm chú, như nghĩ ra cái gì, lại bảo, ‘Có lẽ bây giờ chưa phải lúc quỷ mộ mở cửa đâu”

Mễ Thiên Sư liếc mắt nhìn anh ta một cái, cười nhạo rồi bày ra khuôn mặt đắc ý.

Vân Tu Nhiên không nhìn anh ta.

Thần sắc Tả Dật nhạt chút, “Tâm tư yêu khó dò, lần hành động này, Hề Triển Vương cũng không tính là nhiệm vụ của một thành viên… Thôi bỏ đi, trước tiên xem tình hình một chút đã’

Lúc họ tiến vào là mượn ánh sáng của Hề Triển Vương mà vào, lúc ấy quỷ tướng thủ mộ tự mình mở cánh cửa quỷ mộ ra, sau khi tiến vào gặp chuyện, điều này khiến bọn họ không thể không nghĩ đến ít nhiều.

Lúc này chợt nghe thấy một giọng nũng nịu vang lên, “Nhớ rõ, lúc nhìn thấy Hề Triển Vương thì nhớ nịnh nọt chút, chớ chọc ngài ấy, dù thế nào thì cũng tùy ngài ấy, biết đâu chừng ngài ấy cao hứng, các ngươi không thiếu chỗ tốt đâu’

“Yên tâm đi, ai dám động ngài ấy chứ, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng lấy được lòng ngài ấy”

“Nhưng thật ra chị La đó, đừng có ở trước mặt ngài ấy kích động nữa, cẩn thận không ngài ấy lại đá bay chị đi đó” Có một nam yêu có yêu văn màu nâu trên mặt cười khì khì nói.

“Cái tên Phong Tình kia, ngươi thì biết cái gì!’ La Luyến lườm, uốn người bước đi, ba chiếc đuôi đỏ lửa giấu diếm lòi ra chớp nhoáng lên.

Ba người quay đầu lại nhìn, thấy La Luyến dẫn theo mấy con yêu đi về phía Hề Từ lúc trước đã rời đi.

Mễ Thiên Sư thấy thế, cũng nói với Tả Dật, “Chú Tả, chuyện nơi này cháu chẳng giúp được gì cả, chẳng bằng cháu đi xem chút xem” Anh ta cảm thấy nói với bọn Hề lão đại biết đâu chừng còn có kỳ ngộ gì đó.

Dù sao thì mệnh cách Giang Úc Linh là trong mệnh mang sát,  bình thường người thường có muốn cũng không được vận khí tốt cho lắm.

Tả Dật ngẫm nghĩ, gật gật đầu, để cho anh ta và Vân Tu Nhiên cùng đi, trên đường còn chăm sóc đối chiến cùng nhau.

Đợi sau khi họ rời đi rồi, thấy Doãn Dục Đường bên kia cũng cho mấy người đi theo sau, Tả Dật nhìn thoáng qua, bảo những người khác không cần để ý tới bọn chúng, dù sao có thể còn sống rời đi hay không còn phải dựa vào bản lĩnh khác.

***

Úc Linh lùi lại sau vài bước, cách xa quan tài thứ hai một ít, nhìn chằm chằm con yêu trước cỗ quan tài đá, tay phải bất chợt nắm chặt lấy độ ách linh, đề phòng con quỷ Vương kia có dị động gì đó.

Hề Từ tủm tỉm cười nhìn cô một cái, với động tác của cô tránh cũng không kịp không nghĩ nữa, trên mặt tràn ngập thoải mái, cứ như chẳng coi con Quỷ Vương kia là gì. Nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của cô một lát, rồi mới đưa tay thò vào trông quan tài đá.

Nhìn từ góc độ của Úc Linh chỉ thấy tay anh thò xuống bên cạnh đầu của con Qủy Vương nằm trong quan tài đá, sờ soạng ở đó một lát, sau đó lấy ra một cái gương đồng to bằng bàn tay.

Gương đồng này thoạt nhìn tựa như bá kính mà các cô gái cổ đại khuê các hay dùng, tinh xảo khéo léo, nhìn cực đẹp cổ điển, lại lấy từ trong cỗ quan tài đá này ra nữa càng khiến cho người ta có cảm giác như một vật bồi táng vậy, hơn nữa bên trong cỗ quan tài đá kia là một nữ Quỷ Vương tuổi thanh xuân đang nằm, cảm giác này càng mãnh liệt.

Bá kinh tinh xảo phong cách cổ xưa đặt trên tay trắng nõn xinh đẹp của Hề Từ, một lúc sau anh nở nụ cười, vẫy vẫy tay với cô.

Úc Linh do dự, vẫn đi tới chỗ anh, lúc đến cạnh anh, nhanh chóng nhìn thoáng qua cỗ quan tài đá, sau đó da mặt sợ tới mức theo bản năng dán sát người Hề Từ.

Quỷ Vương trong quan tài đá không biết đã mở to mắt từ bao giờ, một đôi mắt ánh màu máu im lặng nhìn người, lộ ra một loại hung thần chỉ có ở quỷ, nhìn là bị thương.

Hề Từ cảm giác được cơ thể cứng ngắc của cô, thản nhiên liếc mắt nhìn Qủy Vương kia, nói dịu dàng, “Đừng sợ”

Úc Linh thầm nuốt nước bọt, dịch tới cạnh anh, hỏi nhỏ, “Anh làm nó tỉnh lại à?’

Hề Từ ừ một tiếng, đưa chuôi bá kính kia cho cô bảo, “Đây là pháp khí khống chế cô ta, cầm thứ này, em có thể sử dụng cô ta’

Đầu ngón tay Úc Linh lại run lên, suýt nữa thì vứt nó ra ngoài, sau đó nghĩ đến cái gì, thần sắc thay đổi, lạnh lùng thốt lên, “Cô ta và ông ngoại giống nhau, đều bị luyện thành Quỷ Vương là dọ bị pháp khí khống chế ư?”

“Đúng, hiện giờ em lại cầm nó, Quỷ Vương này là của em, em muốn thu cô ta hay là giết cô ta, đều do em quyết định’ Giọng anh vẫn dịu dàng dễ nghe, nhưng giọng điệu thì tàn nhẫn vô tình, coi thường tính mạng.

Úc Linh không nhìn được lại liếc nhìn Quỷ Vương kia, tuy cô ta vẫn mở to mắt nhưng cũng không cách nào nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt màu huyết ngọc kia, tựa như con rối vậy. Nghĩ đến ông ngoại cũng biến thành con rối tương tự, tâm tình cô chợt mất mát, bảo, “Em không muốn nó, có thể đuổi cô ta về âm phủ được không?’

Hề Từ biết cô từ trước tới giờ đều sợ quỷ, bảo cô nuôi dưỡng quỷ vốn không thể nào, ngẫm ngĩỉ, nói, ‘Có thể được, chẳng qua thả cô ta ra thì rất đáng tiếc. Quỷ Vương khó có được, có thể đưa làm thuộc hạ của đại Mễ, sau này có chuyện gì thì còn có thể cho cô ta đi làm”

Úc Linh nghĩ đến Mễ Thiên Sư đã trợ giúp cô rất nhiều, liền gật gật đầu.

Khóe môi Hề Từ hơi cong lên, tiếp nhận bá kính, cắn nát ngón tay bôi máu lên trên, niệm một tiếng, “Phá”

Quỷ Vương trong quan tài đá như bị phá đi giam cầm gì đó, nhảy dựng từ trong quan tài đá lên, đứng trước mặt hai người, đôi mắt đỏ như máu lạnh băng nhìn họ, Quỷ khí ập tới mặt.

Hề Từ như chẳng cảm giác gì cả, nói, “Hiện giờ có hai lựa chọn, một là thần phục, hai là chết! Đương nhiên nếu sau này ngươi khiến ta vừa lòng, tương lai có thể cam đoan đưa người vào âm phủ luân hồi, trả lại tự do cho ngươi, ta nói được thì làm được’ Hề Từ nói thẳng, tay hơi vỗ vỗ trên mặt bá kính một chút.

Nữ Qủy Vương đầu tiên là nhìn cỗ quan tài thứ nhất mở ra, dĩ nhiên thấy kết cục của cái đầu lâu màu máu kia, ánh mắt lại chuyển tới, theo dõi tay anh, hiểu ra uy hiếp của con yêu này, rất thức thời nói, (Ta gọi là Tô Loan)

Hề Từ khẽ cười, quay đầu nhìn Úc Linh, như đang cổ vũ cô. Úc Linh ngẫm nghĩ, cố kìm được vẻ yếu ớt, hỏi, “Sao cô lại ở chỗ này? Cô bị ai luyện thành Quỷ Vương vậy? Cô có biết một người tên là quỷ Úc Thiên Cạnh không? Ông ấy cũng bị luyện thành Quỷ Vương giống cô đó”

Quỷ Vương tên Tô Loan kia nhìn về phía cô, Úc Linh hết cách không nhìn ra cái gì trên gương mặt cứng ngắc của quỷ này, thậm chí cả ánh mắt đỏ như máu kia cũng chẳng có tý cảm xúc của con người chút nào, cô ta mở miệng đáp (Ta không biết là ai đem luyện ta thành Quỷ Vương, ta chỉ nhớ rõ sau khi ta chết không lâu thì đã bị vây chặt, không rõ bị nhốt bao lâu, sau đó có người đem luyện ta thành Quỷ Vương, rồi được đưa vào chỗ này, ta cũng không biết Úc Thiên Cạnh là ai cả)

Trong lòng Úc Linh thấy hơi thất vọng, lại hỏi, ‘Vậy cô còn nhớ cái gì không?’

Tô Loan nhìn thoáng qua Hề Từ, rồi đem mọi thứ cô ta nhớ gì nói ra hết.

Theo tự thuật của cô, Úc Linh biết năm mươi năm trước Tô Loan chết là do bị mưu sát, cô ấy đến cả mình bị chết thế nào cũng không biết, bởi vì oán khí quá nặng, sau đó biến thành lệ quỷ. Tiếc là cô còn chưa kịp gây họa cho con người thì đã bị thiên sư bắt giữ, vây cô trong phù, không rõ khó khăn bao nhiêu năm, mãi cho đến khi oán khí cô càng ngày càng nặng, thì đã bị lôi ra luyện thành Quỷ Vương rồi.

Quá trình luyện thành Quỷ Vương vô cùng thống khổ, hơn nữa cũng không phải tất cả quỷ đều có thể luyện thành công thành Quỷ Vương, dù sao loại thuật luyện quỷ này khó hơn lên trời, tổn thọ của thiên sư rất nhiều, không có thiên sư nào dám tổn thọ của mình như thế, vì vậy chuyện thuật luyện quỷ để thành Quỷ Vương này số lượng cũng không nhiều.

Sau khi bị luyện thành Quỷ Vương, Tô Loan bị người ta đưa tới đây, vào đây mới biết được đây là một mộ Tu La, hơn nữa không rõ vì nguyên nhân gì mà quỷ mộ này từ âm phủ chạy đến dương gian.

Nhưng trong mộ Tu La có một pho tượng thượng cổ tọa trấn, thật ra cũng không tạo cho nhân gian thành hạo kiếp nên cũng không khiến cho người ta để ý mấy.

Sau khi tiến vào, cô ta mới phát hiện ra trong mộ Tu La còn có một ít người không ra người quỷ không ra quỷ mặt người, quỷ mặt người đó không giống quỷ tồn tại trong mộ, có vẻ như kẻ xâm nhập, ở trong qủy mộ tránh đi giám thị của chủ nhân, hoạt động cẩn thận, tựa như tra xét từng tý một tin tức quỷ mộ này vậy.

Sau đó cô ta lại bị đặt ở trong quan tài đá, quan tài đá này dĩ nhiên khác hẳn quan tài thường, mà là một âm khí đặc biệt, có thể dưỡng Quỷ Sát thành hung thần cực ác, tuy Quỷ Vương là hung thần, nhưng rốt cuộc lại có con người ở nhân gian luyện thành Quỷ Vương, uy lực không bằng Quỷ Sát ở âm phủ, quỷ mặt người này rõ ràng là muốn nuôi dưỡng cô ta thành Quỷ Sát.

Tiếc là tuy cô ta lợi hại chút so với Quỷ Vương, nhưng vẫn không được coi là Quỷ Sát, rõ ràng là vẫn chưa dưỡng thành, đã bị Hề Từ cắt ngang, thậm chí còn bị anh nắm pháp khí khống chế cô ta.

Nghe xong lời tự thuật của cô ta, trong lòng Úc Linh rõ ràng thất vọng vô cùng.

Sau khi Tô Loan nói xong, nhìn thoáng qua con yêu kia, thấy không sao, thì có ý bảo anh hạ trực tiếp vào bên trong pháp khí kia.

Hề Từ xuất ra một khối vải đỏ, bọc lại bá kính lại, ném bừa vào trong tay nải, sau đó xoa xoa đầu Úc Linh, cười bảo, “Em cảm thấy cỗ quan tài thứ ba kia sẽ là cái gì?’

Cỗ quan tài đá thứ nhất là một cái đầu lâu máu, cái thứ hai là một Quỷ Vương, hơn nữa cái quan tài đá này còn là âm khí đặc biệt, có thể dưỡng thành Quỷ Sát, có thể thấy đầu lâu máu kia cũng không chỉ là đầu lâu, thật ra là vật tà sát có sinh mạng, nếu thật sự để nó xuất thế, không biết đỉnh mộ Tu La này có còn không nữa.

Từ đó có thể suy đoán ra, quỷ mặt người này dù hoạt động đã lâu ở trong mộ Tu La, lại e ngại chủ nhân mộ Tu La, không dám có động tác nào quá lớn, chuyện dưỡng thành Quỷ Sát này đoán chừng là vì khống chế mộ Tu La này.

Úc linh thành thật lắc đầu, “Em đoán không được”

“Cứ mở ra xem thì biết ngay’ Hề Từ cười nói, đơn giản dùng hành động thô bạo mở quan tài ra.

Úc Linh vẫn không kìm được thăm dò xem, vốn cho là khủng  bố giống như cái thứ nhất và thứ hai, nhưng bất ngờ cỗ quan tài đá này lại rỗng, Không cũng không phải là rỗng hẳn, trong một quan tài đá to như thế, có thả một cái tráp màu đen khắc một cái đầu lâu, tuy hộp đen kia nhỏ nhưng lại tỏa ra hơi thở xấu.

Hề Từ nhìn nhìn, cười với cô, “Xem ra cũng không đáng sợ, có phải không/’

Úc Linh yên lặng lườm anh một cái, cái này có gì thất vọng đâu? Khó nhất là càng đáng sợ càng tốt sao?

Hề Từ đưa tay cầm lấy chiếc hộp đen kia, lật ngược lại xem, phát hiện ra dưới đáy tráp có một cái lẫy, đang định mở ra, đột nhiên quay đầu nhìn về cửa cung điện, ném thẳng cái hộp đen cho Úc Linh, một tay nâng một cỗ quan tài đá lên ném thẳng về phía cửa cung điện.

Úc Linh lật tay cầm cái tráp anh ném tới, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì đã thấy anh vô cùng uy mãnh nâng quan tài đá lên như nâng một cái gì đó nhẹ tênh vậy ném vụt qua, theo tầm mắt cô nhìn thì thấy chiếc quan tài đá kia bay theo hình cánh cung đập thẳng vào quỷ mặt người ở cửa điện xông vào.

Ngay sau đó, Hề Từ lại đem hai cỗ quan tài đá tiếp tục ném tới, cái thứ hai đập trúng hai con quỷ mặt người, cái thứ ba thì đập trúng một con quỷ mặt người.

Sau khi đập liên tục vào bốn con quỷ mặt người xong, còn hai con quỷ mặt người thò cánh tay dài tới, nhào lại.

Không những thế, một trong hai con quỷ mặt người còn lấy ra một cái chuông không rõ làm bằng chất liệu gì, lắc mấy cái, một đám quỷ thi rầm rập từ cửa chạy vào.

Mẹ nó ơi, đại chiến người quỷ bắt đầu rồi.

Úc Linh nhanh chóng nhảy ra đằng sau Hề Từ, số lượng quỷ thi ở đây quá nhiều, cô đối phó một con đã khó rồi, huống chi là mấy chục con.

Hề Từ vẫn không chút hoang mang, không còn để ý gì nữa, trực tiếp nhấc cái quan tài đá lên ném tới.

Quan tài đá kia nặng chừng mấy vạn cân, nhưng ở trên tay anh thì nhẹ tênh, dễ dàng nâng lên, rồi ném thẳng xuống, lúc chạm vào mặt đất thì phát ra âm thanh nặng nề, cả nền cẩm thạch đều xuất hiện vết rạn như mạng nhện, trong đó có một con quỷ mặt người bị đập trúng thống khổ tru lên, trên đất xuất hiện một bãi máu đỏ tanh hôi.

Sau khi ném ba quan tài đá đi, đám quỷ thi ngã rạp xuống, Hề Từ vỗ tay một cái, tiếp đó ôm lấy Úc Linh, nhảy từ trên đài cao xuống, lúc nhảy xuống đến đất, thò tay túm lấy một cỗ quan tài cắm trên mặt đất lại vung tới, biến thành một con đường, cứ thế vạch thẳng tắp mà đi.

Úc Linh, “…..”

Cuối cùng Úc Linh cũng thấy được sức mạnh lớn mà Hề Từ từng nói là thế nào rồi, ai bảo có thể khiêng một cái đầu trâu chứ? Khiêng cả một chiếc xe tăng cũng đâu có vấn đề gì đâu?!!!

Sau khi vạch ra một con đường, chân Hề Từ bước càng ngày càng nhanh ra đại điện, nghênh tiếp chỉ thấy có mấy con quỷ mặt người đang chạy về phía họ.

Chân anh bước không ngừng, một con quỷ mặt người thò cây thương dài ngoằng tới, hướng về phía anh, anh thò tay ra túm được đầu cây thương này, đầu thương nháy mắt cắt qua tay anh, anh lại như chẳng có cảm giác gì, trực tiếp đoạt mạnh.

Quỷ mặt người cầm cây thương dài có sức tương đồng cũng cố cầm một đầu để không bị giật lấy, bị kéo đến trước mặt Hề Từ, rồi bị đối phương tung một cước đá bay và cuối cùng cướp được cây thương dài trong tay.

Chung quanh không ngừng có quỷ mặt người từ các thông đạo khác tràn đến, Úc Linh như chiếc bao tải vắt trên vai Hề Từ vậy, trong tay còn ôm chiếc hộp đen kia. Bụng cô chạm vào vai anh cứng như sắt cảm thấy rất khó chịu, lại bị anh lắc qua lắc lại, suýt nữa có thể nôn ra bất cứ lúc nào, sắc mặt tái xanh, nhưng cũng biết vào thời điểm phi thường thế này cũng không muốn anh phân tâm, nên cố nhịn xuống.

Quỷ mặt người này vừa không phải người vừa không phải quỷ, không những có sức mạnh cực lớn, thậm chí còn không sợ bị thương, tay bị đứt vẫn chưa có cảm giác gì, nhiều con cùng vây chặt lại, tuy Hề Từ thoạt nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng Úc Linh biết chỉ hơi không chú ý thôi thì sẽ thua.

Trong lúc vội vàng, cô nhìn chung quanh, chỉ về một hướng, ‘Hề Từ, bên đó’

Hề Từ chém một thương ra thọc thẳng vào mặt một con quỷ mặt người, thu thương lại rồi cũng nhân lúc con quỷ kia bị ngã mà đạp để mở đường, mở ra một con đường máu thịt mơ hồ, da mặt dường như đã bị toác ra một nửa vậy, lộ ra da thịt còn có một ít bám trên xương, thò ra nhìn thế nào cũng thấy ghê tởm.

Úc Linh chỉ liếc mắt nhìn một cái mà đã cảm thấy ghê tởm không chịu nổi.

Thần sắc Hề Từ bình tĩnh, thậm chí trong bình tĩnh còn lộ ra tia lạnh lùng, chẳng chút lo lắng, vừa đạp lên mặt con quỷ mặt người này mà đi, vừa vọt thẳng về hướng mà cô vừa chỉ.

Úc Linh thấy cảnh như thế, ôm hộp đen trong lòng mà không kìm được thở dài.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!