Người Chồng Yêu

Chương 64




Xe máy cạnh hàng rào ngã tư đường vội vã rời đi, luồn lách xuyên qua trong đám đông một lúc, rồi nhanh chóng rời khỏi ngã tư đường náo nhiệt, hướng ra bên ngoài trấn.

Úc Linh mềm nhũn nằm trong lòng người phụ nữ ngồi sau, gần như dán sát vào bộ ngực cao ngất của cô ta, đúng thực sự vô cùng mềm mại. Hơn nữa có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô ta, gần như mùi vị đặc biệt của một loài động vật nào đó, thêm nữa giữa trời trưa nóng nực, trong mùi hương quấn quanh người, khiến cho cô cảm thấy khó thở, ngón tay động lại phát hiện ra sức lực dần khôi phục trở lại.

Cô lặng lẽ duy trì trạng thái vô lực nằm yên, ánh mắt nhìn về phía trước, phát hiện ra chiếc xe đang đi trên một con đường xi măng nhỏ, hai bên là ruộng lúa nước, lúa xanh mướt đón gió phấp phới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy con bù nhìn người ta dựng ở trong đó.

Xe máy xuyên qua một con đường ruộng lúa dài, đi tới một sườn dốc thì leo lên đó. Xa xa Úc Linh nhìn thấy ven đường sườn dốc có một đống cỏ khô lớn, được chất trên một cọc gỗ, giờ vẫn chưa tới thời gian thu hoạch vụ mùa, lúa bên trong cũng không còn mới, đều là những lúa đã thu năm trước, trải thành một đám rơm vàng dài.

Lúc xe máy sắp đi qua, đột nhiên cô huých khuỷu tay ra sau một cái, đánh chính xác vào eo của người phụ nữ. Người phụ nữ đó kêu a một tiếng, ngồi không vững nghiêng ngả đổ xuống. Tiếp đó ngay lúc người đàn ông kia không kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng túm lấy cổ người đàn ông đang lái xe phía trước, giật lại.

Xe máy trong nháy mắt không điều khiển được, người đàn ông bị túm chặt cổ không thể điều khiển được xe, xe đổ uỳnh xuống, vừa đúng lúc đụng trúng cọc gỗ chất đống rơm lên, trong chớp mắt cả hai người đều rơi xuống đống rơm.

Chỉ trong nháy mắt ngã xuống, Úc Linh lanh tay lẹ mắt túm được sợi dây thừng ở trên đống cỏ khô, kìm hãm được sức rơi của thân thể xuống, cả người trong nháy mắt khựng lại ổn định, treo trên cây cọc gỗ, vung một đá về phía hạ bộ người đàn ông cũng rơi xuống đống cỏ khô.

“A a a” Tiếng kêu thảm thiết như chọc thủng trời trong nháy mắt vang lên.

Úc Linh sau khi giải quyết thành công người đàn ông, hai tay cầm lấy dây thừng, dẫm lên đống cỏ, mắt thấy người phụ nữ lúc trước bị cô làm ngã xuống đang cố bò dậy chạy tới, nhanh tay cầm lấy dây thừng bên cạnh cọc gỗ giật ra, tới ngay trước mặt người phụ nữ kia đang đi lảo đảo, vung tay lên, hai chân đạp thẳng vào ngực ả ta, quăng ả ra tận xa, rồi mới thả dây thừng, nhảy xuống đất.

Đạp, đánh mạnh tất cả ngã rạp xuống đất, cô đứng lên, vỗ vỗ hai tay. Đúng, thật hoàn mỹ!

Phát hiện ra ra mình lười lâu như thế, ra tay cũng vẫn nhanh nhẹn, bất giác thấy rất vừa lòng gật đầu. Tiếp đó đi đến cạnh người phụ nữ ngay lúc ả ta định đứng lên, thì lại cho một đạp đạp xuống, khiến cô ả thở phì phò, chân đặt trên lưng cô ả di di, lạnh lùng hỏi, ‘Ai sai các người đến hả?”

Người phụ nữ trợn to hai mắt, vẻ mặt đầy kinh khủng nhìn cô. Úc Linh hơi cau mày, cảm thấy tiết tấu có vẻ không đúng, cứ như không phải cô bị bắt cóc mà là cô muốn vơ vét tài sản tiền bạc của cô ả không chừng…

Dù hơi khó hiểu, nhưng cô cũng không để ý, vừa kéo áo chống nắng của cô ả ra, vừa nhanh tay trói cô ả lại, tiếp đó lộn lại đống cỏ khô, chạm phải một đôi mắt hoảng sợ tương tự, sau đó cũng kéo y phục của người đàn ông ra, trói gô hắn lại.

Sau khi trói xong hai người, cô tìm một nơi râm mát ngồi xuống, đầu tiên là nhìn hai tay bị dây thừng ma sát hơi sưng đỏ, dùng miệng thổi phù phù, tiếp đó lấy tay phẩy phẩy mặt, kéo kéo vạt áo, thời tiết này quả đúng là nóng thật.

Chỉ một lúc thì nghe thấy tiếng xe máy truyền từ đằng xa tới. Úc Linh thăm dò nhìn thấy người lái xe máy đến lại lùi lại về chỗ mát mẻ.

Một lát sau, kỵ sỹ ngồi trên xe máy lúc xe chưa dừng đã nhảy nhào xuống phía cô, suýt làm cho người ngồi ở phía sau và người lái ngã quỵ, vưà kêu ồi ồi, vừa luống cuống dựng xe máy lên.

Úc Linh ngồi xổm ở chỗ mát mẻ, thấy người đàn ông chạy tới đầy mồ hôi, vẫy vẫy tay với anh, chậm rãi gọi một câu.

Hề Từ tiến lên ôm lấy cô, khẩn trương hỏi, “Không sao chứ?’

“Cổ hơi đau” Cô giật giật mãi vẫn thấy cổ cứng ngắc, “Người phụ nữ đó véo trên cổ của em một cái, em bỗng mất hết sức lực, thật sự tà môn quá đi”

Hề Từ nghe xong, thần sắc đảo đảo, hơi sầm mặt, vén tóc cô ra sau, nhìn về gáy cô, quả nhiên nhìn thấy một vệt hoa văn đỏ, giống như vết cào của động vật nào đó, ngập tràn yêu khí, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như điện quét về hai người đang bị trói cùng một chỗ.

Cả hai hoảng sợ nhìn anh, gần như không thể thừa nhận nổi áp lực khủng bố từ đại yêu, trong đó người phụ nữ rốt cuộc chịu không nổi, sau mông phụt ra một bụi vàng ba đuôi to đùng.

Mễ Thiên Sư dựng xe xong, vừa nhìn thấy cái đuôi vàng run rẩy sau mông người phụ nữ đó, khóe mắt run lên, không thèm nghĩ ngợi đi tới dẫm mạnh lên, hạ giọng quát, “Thu”

Cái đuôi vàng run rẩy, người phụ nữ do yêu biến hình bị đau, cảm giác được hơi thở thiên sư này thật đáng sợ, cũng cẩn thận thu đuôi lại. Trên mặt Nam nhân vốn cũng có mấy hoa văn lấp ló sắp sửa không chịu nổi hiện lên, nhưng đối mặt với đại yêu đáng sợ như thế, lại có thêm cả thiên sư lợi hại thế này, mặt đều nghẹn đỏ, rốt cuộc không lộ ra cái gì khác thường nữa.

Mễ Thiên Sư nhìn hai tiểu yêu thành tinh chưa lâu, đều bị bọn họ gây tức cười.

Chút bản lĩnh ấy, lại còn dám ban ngày ban mặt bắt người hử? Quả nhiên là thiếu dạy dỗ mà!

Đợi Hề Từ giải xong vệt hoa văn trên cổ cô, kéo cô đứng dậy, trên mặt vẫn là bộ dạng dầy dịu dàng ôn nhu, mang theo chút tự trách, nói, “Thật xin lỗi, anh không để ý tới khiến em gặp phải loại chuyện thế này”

“Không sao” Úc Linh tuyệt không để ý, cảm thấy trên cổ không còn cảm giác tê dại nữa, thấy cả người thoải mái hẳn lên, liếc liếc nhìn đám bắt cóc mình đang bị trói kia, nói rất bình thản, ‘Trước đây em còn gặp được bọn bắt cóc cao tay hơn nhiều, bọn chúng tính là gì”

Nếu không phải lúc trước không có sức, cũng sẽ không kéo dài cho tới hiện giờ mới ra tay.

Mễ Thiên Sư nghe xong, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vị đại tiểu thư này, cảm thấy cô lần này lại nảy sinh một nhận thức mới của anh ta về cô. Anh ta vốn cảm thấy vị đại tiểu thư này lúc nào cũng nũng nịu, lúc nào cũng cần người chăm sóc, ai biết còn hung tàn hơn cả tưởng tượng, xem ra hai con tiểu yêu này đều bị cô ấy dọa sợ rồi.

Lại có thêm Hề Từ lợi hại bên người nữa, Úc Linh nhất định kiêu ngạo lắm.

Cô vênh mặt tự đắc đi tới trước mặt hai kẻ bắt cóc, từ trên cao nhìn xuống họ, phát hiện ra bộ dạng nữ nhân này rất xinh đẹp, chỉ là không biết ăn mặc, nháy mắt khiến cô như được nhìn thấy một cô thôn nữ chính hiệu vậy. Còn tên đàn ông, nhìn cả người béo ị, lại chẳng ra gì, gương mặt nhìn giống con thỏ, chẳng giống người.

“Các người bắt tôi làm gì?” Cô buồn bực hỏi.

Cả hai không đáp, mãi cho tới khi Mễ Thiên Sư đạp cho họ một cái, nữ nhân kia mới lắp bắp nói, ‘Muốn, Muốn ăn ngươi… Không, muốn mượn ngươi chút này nọ” Biết Mễ Thiên Sư không cho họ khôi phục bộ dạng yêu tinh, nữ nhân biết điều chuyển thành nói bình thường.

“Ai phái tới?”

“Không có ai phái tới” Nam nhân đáp yếu ớt.

Úc Linh nhìn nhìn họ, mất hứng bảo, ‘Bỏ đi, đưa đến đồn công an đi”

Hề Từ nghe xong, nói với Mễ Thiên Sư, “Anh phụ trách thu phục bọn họ nhé” Nói xong, giúp cô nhặt hết cỏ khô trên tóc, rồi kéo cô đi.

Mễ Thiên Sư trơ mắt nhìn Hề Từ  đem xe máy mới mượn đi mất, bất giác trong lòng thấy bực bội, chưa hết giận đạp mấy đạp lên hai tiểu yêu, cả giận nói, “Các ngươi cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai, cũng dám xuống tay với người Hề Triển Vương, không muốn sống nữa hả? Ta đem bọn bay đánh trở lại nguyên hình!’

Nói xong, hai tay vừa lật đã xuất ra hai lá bùa vàng. Hai người vừa nhìn thấy lá bùa vàng, cả người phát run lên, lập tức cầu xin lia lịa, “Đại sư, chúng tôi không biết đây là địa bàn của Hề Triển Vương, vừa rồi trên đường phát hiện ra cô ấy ngồi một mình ở đó, đột nhiên cảm thấy cô ấy thơm quá, nên mới nổi lên ý xấu, nếu chúng tôi biết cô ấy hung tàn như thế…. Chúng tôi cũng vốn không dám ra tay mà!”

Hai tiểu yêu nhanh rơi lệ, tuy bọn chúng phong cấm yêu lực biến thành người, nhưng thiên phú vẫn còn, nếu lại bị con người biến thành như thế thì thật quá đáng thương, càng đáng thương hơn là, hiện giờ lại rơi vào trong tay một thiên sư, vậy còn đường sống nữa sao?

“Thơm cũng không thể ăn, đó là vẩy của Hề Triển Vương” Mễ Thiên Sư cất lời cảnh cáo hai con yêu ngốc.

Hai con yêu ngốc tức nghẹn gật đầu, bọn chúng rõ ràng đã cho người phụ nữ kia gì đó rồi mà, cam đoan cô ấy sẽ không phản kháng mà đi theo chúng, ai ngờ giữa đường cô ấy lại khôi phục sức lực tức giận, rồi lại hung mãnh như thế, quả thật đáng sợ quá đi, nếu con người ai cũng thế, vậy bọn yêu chúng còn sinh tồn ở đây được sao?

Mễ Thiên Sư cười nhạo một tiếng, dĩ nhiên là nhìn ra được hai con yêu này vừa mới thành tinh, vẫn rất đơn thuần, vì thế mới bị yêu cổ dụ hoặc sau đó ra tay thẳng bắt người, ai ngờ đối phương là yêu cổ quấn thân, tuy hấp dẫn loài yêu nhưng tương tự cũng có thể phòng ngự được công kích thương tổn của loài yêu, dĩ nhiên sẽ không để chúng thực hiện được.

“Mặc kệ thế nào, các ngươi vừa thành tinh, hẳn vẫn chưa đi đăng ký, ta sẽ đưa các ngươi đi đăng ký, đến lúc đó cũng tiện cho các ngươi học một ít yêu cầu cần tuân thủ thế nào trong xã hội loài người” Nói xong, Mễ Thiên Sư khinh bỉ nhìn thoáng qua quần áo trên người chúng, dùng hai lá bùa phong bọn chúng lại.

Sau khi thu xong hai con yêu, anh ta nhìn hiện trường chỉ còn sót lại cái xe máy như sắp nát kia, bất giác muốn hét lên, chẳng nhẽ lại để cho anh ta đi về bằng nó sao?

Bên đó, Úc Linh và Hề Từ đã trở lại quán trà lạnh ở trên trấn kia. Họ ở chỗ này, em gái nhân viên cửa hàng còn nhớ rõ soái ca Hề Từ, rất tri kỷ đặt đồ xuống bên đợi chủ nhân trở lại lấy.

Hề Từ cảm tạ em gái nhân viên cửa hàng, tiện tay mua mấy gói trà lạnh đóng gói mang đi, sau đó một tay cầm chiếc túi nhồi nhét mọi thứ, một tay nắm Úc Linh đi về phía xe đang đợi thôn dân.

“Em vừa rồi…..” Hề Từ sắp xếp lại ngôn từ, ‘Em trói Họ sao?’

Úc Linh uống một ngụm trà lạnh, nói, “Vâng, trước kia em đi theo chú nhỏ có học qua.” Lại uống một ngụm trà lạnh nữa, cô nói tiếp, “Chú nhỏ là quân nhân”

Hề Từ vẫn là lần đầu tiên nghe cô nói về người nhà họ Giang, trong lúc bất chợt hơi tò mò, “Học trói người à?’ Hai tiểu yêu kia bị trói rất chắc chắn, nếu không để ý vốn giãy không ra.

“Trói người, đánh người, chạy trối chết, tránh né truy tung…. Dù gì thượng vàng hạ cám đều có hết, cứ rảnh thì chú nhỏ lại dạy em’ Úc Linh nói rất thờ ơ, “Chú nhỏ nói em là thiên tài hiếm có, tiếc là em không thích, nên chẳng cách nào kiên trì dạy tiếp, lười nhác, thiên tài cũng biến thành tài trí bình thường, khiến chú ấy rất tiếc đó”

Nghe thấy cô nói thế, nét ôn nhu dịu dàng trên mặt Hề Từ như lóe sáng, lại cố che lấp đi. Lười nhác là vì sức sống của cô mỗi giây mỗi phút đều cạn kiệt trước, để cho cô có tinh thần và hứng thú đó đối phó với chuyện khác rất khó, vì thế cũng chẳng thấy hứng thú với cái gì cả.

Người thường thì có thể sống lâu trăm năm, rất dài trong cuộc đời, có thể khiến thường thường tiêu hao tuổi thọ cũng không nhiều, cho dù có tiêu hao trước, nhiều nhất cũng chỉ hai ba mươi năm, ít nhất cũng có thể sống đến sáu bảy mươi năm. Không giống cô, chỉ sống có hai mươi năm, trước tiên đã rớt mất năm sáu mươi năm rồi, chỉ còn lại ba mươi năm sống thôi, chắc cũng không còn mười năm, sự sống sẽ tiêu hao rất nhanh.

Trong lòng anh thấy hơi khổ sở, không kìm được lại đưa tay ôm cô vào lòng. Úc Linh đang cầm trà lạnh, chớp chớp mắt, hiểu nhầm ý anh, nói, ‘Thực ra cũng không sao mà, trước đó em bị bắt cóc, nên mới cùng chú nhỏ học phòng thân gì đó. Sau khi lớn lên, cũng chưa từng gặp chuyện như thế lần nào”

Hề Từ khẽ ừ nhẹ nhàng, khó kìm lòng nổi, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, rồi lại hôn xuống môi cô có mùi vị trà xanh, vừa đỏ mặt vừa kéo cô đi tiếp.

Úc Linh lại uống một hớp trà lạnh, thần sắc lãnh đạm trên mặt dần bị nụ cười tươi bao trùm.

Xe lừa đứng dưới tàng cây hoa hòe già, tán lá dày đặc, vòng cây to mát mẻ. Nhị thái gia ngồi trên xe lừa, một bên để một bình rượu trắng, vừa nghe bài hát cách mạng trong đài, thấy họ trở về thì nhếch môi cười nói, “Các cháu đã mua hết các thứ rồi à?’

“Nhị thái gia, chúng cháu mua xong hết rồi’ Úc Linh ngoan ngoãn đáp lại, kéo Hề Từ lên xe, cô lấy từ túi ra một bình rượu đưa cho ông, “chúng cháu cũng mua cho Nhị thái gia một ít rượu để ông uống”

“Cháu gái có lòng rồi” Nhị thái gia cười ha ha, ‘Cháu rể nhà các cháu cũng rất tốt”

Hề Từ khẽ cười, bộ dáng tuấn tú nhã nhặn, dù chỉ ngồi trên chiếc xe lừa đơn sơ, không những không làm tổn hại phong thái của anh, mà còn khiến người ta cứ mải ngắm nhìn.

Hai người ngồi trên xe lừa, vừa ăn đồ ăn vặt mua trên đường, vừa nói chuyện tán gẫu, thỉnh thoảng lại nói một câu với Nhị thái gia, rất nhàn nhã tự tại.

Mễ Thiên Sư thở hồng hộc đã trở lại. Hùng hục leo lên xe lừa, đang định mở miệng thì Úc Linh đã đưa một ly trà lạnh tới. Anh ta ngưng lại, nhận chén trà lạnh uống vào trong bụng, cũng rửa trôi luồng lửa nóng từ trong đi.

“Khổ cho anh rồi” Úc Linh lại đưa tiếp một chén nữa tới.

Mễ Thiên Sư đưa móng vuốt ra nhận, buồn bực nhìn thoáng qua Hề Từ, đột nhiên cảm thấy vị đại tiểu thư này thực ra cũng không tệ lắm.

Đợi Hề Từ đưa cái túi nhỏ được làm đặc biệt tới cho anh ta xong, Mễ Thiên Sư bất giác nở mày nở mặt hớn hở, Hề Triển Vương cũng được lắm.“Đưa đi đồn công an rồi à?” Úc Linh hỏi.

“Đã đưa đi rồi, yên tâm đi” Ánh mắt Mễ Thiên Sư không chớp nói dối, làm thiên sư, có đôi lúc vì vấn đề công tác mà lừa mình dối người là chuyện bình thường, dĩ nhiên cũng học được bản lĩnh nói dối, hoàn toàn không sợ ai phát hiện ra cả.

Úc Linh gật gật đầu về phía anh ta, không để ý tới chuyện này nữa. Đến khoảng bốn giờ chiều, người trong thôn đã tập trung đông đủ, sau đó mang theo các thứ đã mua chậm rãi về thôn.

Trở lại trong thôn, sau khi Úc Linh và Hề Từ để các đồ mua xuống xong, liền mang theo một ít quà mang đi biếu các trưởng bối lớn tuổi. Đều là những đồ không đáng giá lắm, mỗi lần về thôn Úc Linh đều biếu các vị trưởng bối gì đó, các ông lão đều đã quen sự tốt bụng của đứa nhỏ, giờ thấy cô và chồng cô cùng mang tới cho, trong lòng ai cũng vui.

Đợi khi họ trở về, bà ngoại đã nấu xong cơm chiều, Mễ Thiên Sư giúp một tay, trên mặt dính nhọ như mèo đen, nhìn vô cùng buồn cười.

Một ngày trải qua nguy hiểm không sao, Úc Linh vốn không để trong lòng, cho dù là chuyện bắt cóc, cũng chỉ là một chút bất ngờ trong đời, chỉ giống y như chuyện bắt cóc trước đây mà thôi.

Chỉ có tâm tình Hề Từ thì bị áp lực mấy phần, loại áp lực này cũng là vì chuyện cô bị bắt cóc mà ra.

Vì thế buổi tối không có chuyện gì bận rộn, Hề Từ rốt cuộc tinh lực dư thừa ép cô dưới thân, nhấn một cái đã tiến thẳng tới nơi ấm áp kia, nhìn cô thần sắc mê ly, lại càng thêm kịch liệt, trên mặt nhuốm đỏ hồng, thêm phóng đãng gợi cảm, khác hẳn vẻ nhã nhặn tuấn tú ban ngày.

Úc Linh cảm thấy hai đùi mình mềm nhũn chẳng có cảm giác, nơi thân dưới bắt đầu run lên, thật sự không hiểu nổi sao đêm nay anh lại có hứng thú đến thế, thò móng vuốt ra ôm lấy tấm lưng đầy mồ hôi của anh, không kìm được há miệng cắn cổ anh một cái…