Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 157: Chúng Ta Thắng Rồi!




Tán nhân Huyền Minh bị sự giàu có rộng rãi của "Hoa Thần" làm cho tức hộc máu, phải nằm trên giường mấy ngày liền, đầu óc hắn cũng ngây ngốc, chỉ có sư đệ Huyền Thanh là theo trước giường bưng trà rót nước hầu hạ hắn, Huyền Minh tán nhân rất cảm động, thầm nghĩ đợi cho sức khỏe tốt lên, nhất định phải bồi thường cho vị sư đệ tình thâm nghĩa trọng này.

Những ngày nằm trên giường trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến mùng một tháng sáu, lại là ngày cúng phụng Long Thần quán một tháng một lần, nghĩ đến lại có thể cướp được một khoản tiền nhỏ. Tinh thần tán nhân Huyền Minh tốt hơn rất nhiều, sáng sớm rời giường tắm rửa thay quần áo, ngồi ngay ngắn trên chủ điện, chuẩn bị nghênh đón dân chúng Huyện Thành đến triều bái.

Tán nhân Huyền Minh thậm chí còn nghĩ ra một lý do, chuẩn bị quở trách tên "Hoa Thần" giả thần giả quỷ kia một phen, nhất định phải cho dân chúng Huyện Thành lần nữa nhận thức rõ rốt cuộc ai mới là lão đại của Huyện Thành.

Nhưng chờ trái ngó phải, mắt thấy đã qua giờ triều bái mà chẳng có ai đến, đang buồn bực thì Huyền Thanh đã thở hồng hộc chạy vào đại điện, kinh ngạc hét lên:

"Sư huynh, không hay rồi, Chu chủ sổ mở Long Môn thành nam, tất cả mọi người ở Huyện Thành đều đi đến tế đài Hồ Long Thần rồi!"

Tán nhân Huyền Minh đứng lên: "Bọn họ đến Hồ Long Thần làm gì?"

Huyền Thanh đưa anh mắt lo lắng nhìn Huyền Minh, muốn nói lại thôi.

"Mau nói đi!"

"...... Dân chúng Huyện Thành dựng bàn thờ, dựng một tế đường cho Hoa Thần, hôm nay là ngày hoàn thành." "Huyền Thanh càng nói càng nhỏ giọng: "Nghe nói hôm nay Hoa Thần không chỉ tặng Bách Hoa Lộ, mà còn có thể vung ngàn vàng... Huyện Thành tất cả mọi người đi bái Hoa Thần..."

Cổ họng Huyền Minh tán nhân như có thứ gì chực trào ra, cố gắng lắm mới nuốt được trở lại.

"Hoa Thần này đúng là to gan, không để Long Thần quán ra vào mắt!"

"Tốt lắm! Hôm nay không phải hắn chết thì là ta chết, cùng lắm thì cá chết lưới rách!"

"Tất cả đệ tử Long Thần quán nghe lệnh, mang theo tay đấm, theo ta đi tế đàn Hồ Long Thần!"

"Sư huynh khoan đã." Huyền Thanh ngăn cản tán nhân Huyền Minh, thấp giọng nói: "Ta cảm thấy việc này không đúng, đám giả Hoa Thần hùng hổ như thế, nhìn giống như có chuẩn bị mà đến, chúng ta có phải nên để lại chút hậu thủ, mới có thể chu toàn không lo hậu họa?"

Huyền Minh tán nhân ngẩn ra: "Ý của sư đệ là gì?"

Huyền Thanh: "Giữ núi xanh không lo không có củi đốt a sư huynh."

Tán nhân Huyền Minh trầm ngâm một lát, cảm thấy sư đệ nói rất có lý.

Lỡ như cái tên giả Hoa Thần dùng kế điệu hổ ly sơn, đầu tiên dẫn tất cả đệ tử Long Thần quán đến Hồ Long Thần, sau đó phái người xông vào Long Thần quán, hủy đi nguồn gốc quả Long Thần... nghĩ đến kho mật đã bị thiêu hủy kia, lòng Huyền Minh tán nhân thấy đau nhức.

"Sư đệ quả nhiên suy nghĩ chu toàn." Huyền Minh tán nhân rút trong ngực rút ra một quyển trục thư nói: "Ngươi mau dẫn người thu hoạch đóng thùng tất cả Quả Long Thần, nếu sư huynh lần này xuất môn bất lợi, ngươi nhất định phải đưa tất cả Quả Long Thần ra khỏi Huyện Thành, nhớ kỹ, Quả Long Thần mới là căn cơ để chúng ta đứng vững."

Trong quyển trục là một tấm bản đồ mật đạo ngầm mới, là địa giới mà Huyền Thanh chưa từng thăm dò, vị trí trung ương đánh dấu một địa huyệt, vẽ một cành quả Long Thần, nói vậy đây chính là cơ sở trồng quả Long Thần bí mật nhất của tán nhân Huyền Minh.

Huyền Thanh nhanh chóng cất bản đồ đi, biểu cảm cực kỳ lo lắng: "Vậy sư huynh thì sao?"

Tán nhân Huyền Minh vung phất phất trần, lạnh lẽo cười nói: "Yên tâm, sư huynh còn có hậu chiêu!"

Mắt Huyền Thanh lóe sáng, dường như có nước mắt bắt đầu khởi động, trịnh trọng ôm quyền thi lễ nói: "Huyền Thanh nhất định không phụ ủy thác của sư huynh."

*

Tán nhân Huyền Minh phái đi một nửa đệ tử Long Thần quán cho Huyền Thanh, còn mình thì mang theo hơn năm mươi đệ tử chậm rãi xuyên qua cả huyện Thành, chạy tới bờ hồ Long Thần, nhắm mắt lại, thất khiếu chợt bốc khói.

Tế đại Long Thần là nơi mà hắn mới xây hai năm trước, tốn hết một trăm hai mươi quán tiền, hiện giờ lại bị chiếm sào huyệt.

Hai bên tế đàn dựng thẳng lá cờ cao hơn hai trượng, phía trên cờ thêu đóa mẫu đơn màu vàng khổng lồ, nhìn hình thêu kia, hẳn là bút tích Tứ Diện trang, mấy ngày không gặp, tay nghề tú nương trên đài kia thế mà đã tinh tiến không ít, đóa mẫu đơn thêu hoa lệ phú quý, nở rộ dưới ánh mặt trời, nhìn còn khí thể hơn cả lá cờ của Long Thần quan.

Phía trước là tất cả dân chúng Huyện Thành tề tụ trước tế đàn, hai tay chắp lại, ngửa đầu, thành kính nhìn từ đường nho nhỏ trên tế đàn, từ đường kia chỉ cao hơn một người, bốn cột gỗ lim, một mảnh ngói lưu ly xanh biếc, tuy diện tích không lớn, nhưng cực kỳ tinh xảo, trong đường treo một bức họa Hoa Thần, áo dài nhẹ nhàng phiêu bay, nhìn sống động như thật.

Chu Đạt Thường mặc quan bào xanh nhạt, đầu đội màn che màu đen, dẫn một đám nha lại và bất lương nhân ở trước từ đường thắp hương quỳ lạy, cao giọng tụng kinh tế văn:

"Mùng một tháng sáu năm Huyền Phụng thứ năm, Huyện Thành chủ sổ Chu mỗ, dẫn dân chúng Huyện Thành chúng chiêu tế Hoa Thần. Huyện Thành Thanh Châu, bị tà túy quấy nhiễu mấy năm nay, gây bệnh người nghèo, súc vật trăm chết, si mị hoành hành, dân chúng khổ không thể tả."

"May mắn thay ông trời thương xót, khiến cho Hoa Thần hiển thánh, thần đạo quang minh, tỏa sáng vạn dặm, phù uế khó ẩn, khiến dịch bệnh không trỗi dậy, không gặp túy mụ, dân chúng ai nấy đều được yên bình..."

Quả thực là không thể nhịn được! Đây mà là tế văn chó má gì, rõ ràng là đang trắng trợn mắng Long Thần là tà túy!

Tán nhân Huyền Minh nổi giận đùng đùng ra lệnh, các đạo sĩ đá văng dân chúng ra, vây quanh tế đài, Huyền Minh vung phất trần xông lên tế đài, chỉ vào mũi Chu chủ sổ ngoác miệng mắng: "Chu Đạt Thường, tộc Chu thị các ngươi ăn của ta dùng của ta, bây giờ là muốn tạo phản sao?!"

Dân chúng loạn cả lên, nha lại và bất lương vội bảo vệ dân Chu Đạt Thường ở chính giữa, số lượng đạo sĩ Long Thần quán nhiều gấp ba lần bọn họ, lúc này đồng loạt xông lên, có cảm giác áp bức đến kỳ lạ, nếu thật sự đánh nhau tất nhiên sẽ không có phần thắng, tất cả nha lại đều run rẩy, liên tiếp nhìn về phía Chu Đạt Thường.

Kỳ lạ thay, Chu chủ sổ ngày thường nhát cáy hôm nay thái độ lại rất khác thường, thẳng lưng lưng nâng tế văn xoay người lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ánh mắt tán nhân Huyền Minh, cao giọng nói:

"Hôm nay, với nguyện vọng của thần Huyện Thành, duy chỉ tôn thờ Hoa Thần, giúp huyện Thành căn nguyên của tà túy, trả lại đất lành, nếu như tà túy không diệt, thì trên dưới huyện Thành ta quyết không sợ, chém tà trừ ác. Theo ta thì sống, nghịch ta thì chết..." Ánh mắt chợt sáng lên: "Thỉnh... Hoa - Thần!"

Trên bầu trời đột nhiên tỏa sáng, từng lá vàng bay từ trên xuống, bút tích hào hùng như vậy, đừng nói đám dân chúng và đạo sĩ Long Thần quán, ngay cả Huyền Minh tán nhân cũng choáng váng, trong đầu quanh quẩn một từ:

[Vung ngàn vàng!]

Tiếng hoan hô của dân chúng rung động trời cao, họ giơ cao hai tay nghênh đón lễ rửa tội của những lá vàng, trên cổng thành nổi lên một cái bóng, chân đạp vạn trượng hào quang xẹt qua bầu trời xanh biếc như rửa, quần áo nhẹ nhàng bay từ trên trời giáng xuống, sau đó nhẹ nhàng rơi trên tế đàn.

Tiếng hoan hô đột nhiên dừng lại, gió hồ thổi hào quang bay múa đầy trời, tán nhân Huyền Minh giật mình phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện đó căn bản không phải là "hào quang", mà là một thứ lụa mỏng như cánh dế, dưới ánh mặt trời phản xạ bảy cầu vồng, mới sinh ra ảo giác "hồ nhiều màu".

Nhưng hai bóng người cũng không phải ảo giác, càng không phải là Hoa Thần chó má gì, mà là hai "người".

Một người là tiểu lang quân mặc áo bào rộng tay áo rộng, mặt mày tuấn lệ, đầu đội ngọc triều, tay cầm một cây quạt mẫu đơn màu đỏ thẫm, quần áo giống như cánh hoa mẫu đơn trắng tinh, bay lất phất trong cơn gió.

Người còn lại là tiểu nương tử mặc áo đen, lông mày dài mắt phượng, thắt lưng cao ngất, cánh tay trái ôm eo Tiểu Lang Quân, tay phải cầm một thanh hoành đao dài hai thước, vỏ đao đen kịt thô ráp.

Hai người sóng vai nhau đứng, một trắng một đen, một người xinh đẹp một người sắc bén, phía sau là hồ nước mênh mông, đỉnh đầu là bầu trời quang đãng vạn dặm, quả nhiên là đẹp mắt thiên hạ, phong hoa vô song.

Dân chúng cực kỳ kích động, đồng loạt quỳ xuống đất, hét to "Cung nghênh Hoa Thần!"

Đồng tử tán nhân Huyền Minh co rụt lại, hắn nhận ra, tiểu lang quân này là Mộc Đường của y quán Phương thị, tiểu nương tử tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng thanh hoành đao ác mộng này cho dù hóa thành tro cũng sẽ không nhận sai.

"Quả nhiên là các ngươi!" Huyền Minh tán nhân nghiến răng nghiến lợi: "Vân Trung Nguyệt!"

"Ôi chao." Lâm Tùy An xua tay: "Quan chủ Huyền Minh lâu ngày không gặp, phong thái vẫn như trước nhỉ."

Hoa Nhất Đường cười tươi, dùng tạo hình trang nghiêm khí thế: "Huyền Minh, nhìn thấy bản tôn Hoa Thần, còn không quỳ xuống nghênh đón?!"

"Người này là thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt, đệ tử Long Thần quán nghe lệnh, lập tức chém người này cho ta!"

Huyền Minh ra lệnh một tiếng, hai mươi đạo sĩ phía sau đồng loạt xông lên, đao côn phủ bạt cùng đến chào hỏi Lâm Tùy An, đám nha lại và bất lương nhân kinh hãi thất sắc, đang muốn bước lên ứng chiến thì đã thấy một luồng ánh sáng màu lục xẹt qua không trung, Thiên Tịnh ra khỏi vỏ, tiểu nương tử mặc đồ đen cuốn vào trận địch, vô số hoa máu đua nhau nở rộ, bầu trời xanh thẳm, mây trắng, thanh đao màu xanh lá cây, áo màu đen, máu màu đỏ, tạo thành một bức tranh tàn khốc lại xinh đẹp.

Không quá mười hơi thở, gân tay gân chân của hai mươi đạo sĩ đồng loạt đứt gãy, ngã liệt xuống đất, toàn thân co giật.

Sắc mặt Huyền Minh trắng như tờ giấy, Lâm Tùy An khi công kích đều cố ý tránh hắn, thế nhưng máu lại văng hết lên mặt hắn, nhỏ giọt theo lông mày, máu vẫn còn nóng, sự lạnh lẽo xâm nhập vào tận xương tủy.

Lâm Tùy An lau máu trên đao, trở tay khiêng Thiên Tịnh lên vai, dưới ánh mặt trời chói lọi, màu lục bích của Thiên Tịnh như được rửa, chiếu vào đôi mắt trong suốt như ác quỷ của Lâm Tùy An.

Ngũ quan Huyền Minh dữ tợn: "Ngươi, ngươi rốt cuộc..."

Lâm Tùy An lười nghe hắn dong dài, bay lên đạp một cước vào ngực tán nhân Huyền Minh, tán nhân Huyền Minh chặp kịp kêu một tiếng đã rớt xuống tế đài.

Hơn ba mươi đạo sĩ còn chưa kịp lên đài hoảng sợ biến sắc, hoảng loạn xông lên bảo vệ Huyền Minh ở giữa, Lâm Tùy An khiêng đao dẫn hơn mười nông dân ngăn bọn họ ở dưới tế đàn, những người nông dân kia thay đổi bổn phận thành thật thường ngày, giơ cao cuốc, rìu, xẻng, làm tư thế muốn liều mạng, tuy rằng nhân số không chiếm ưu thế, nhưng có Lâm Tùy An tọa trấn, khí thế hoàn toàn có thể nghiền ép.

Hoa Nhất Đường khép tay áo cười nói: "Bản Hoa Thần tính tính tốt, tha cho ngươi một mạng, dập đầu tạ ơn đi."

Huyền Minh giãy dụa đứng dậy, ho ra một ngụm máu già: "Hắn căn bản không phải là Hoa Thần gì, hắn là Mộc Đường của y quán Phương thị! Khụ khụ..."

"Mộc Đường chỉ là thế thân của bổn thần ở nhân gian." Hoa Nhất Đường xắn tay áo, nụ cười tơi đột nhiên thu lại, lạnh lùng nói: "Thanh Châu huyện Thành có tà túy dùng danh Long Thần yêu ngôn mê hoặc dân chúng, coi mạng người như cỏ rác, gây hại bốn phương, thiên đạo không đành lòng, nên đã phái bản Hoa Thần đến hàng yêu trừ ma, các tà túy kia, còn không mau đưa tay chịu trói?!"

"Mọi người chớ để bọn họ lừa gạt!" Hai mắt Cầu Hồng đỏ rực, chỉ vào Lâm Tùy An quát: "Nàng là Phương An đã g iết chết Cầu lão trang chủ!"

"Kẻ gi ết chết Cầu lão trang chủ không phải Là Phương An." Hoa Nhất Đường chỉ ngược lại Cầu Hồng: "Mà là ngươi!"

Cầu Hồng: "Phương An g iết chết Cầu lão trang trang chủ, đều có đầy đủ chứng cứ vật chứng..."

Hoa Nhất Đường: "Nhân chứng là ai? Bằng chứng vật lý ở đâu?"

Hiền Đức trang ta trên dưới đều là nhân chứng!

"Thế sao?" Hoa Nhất Đường bình tĩnh nhìn tộc nhân Cầu thị dưới đài: "Trong các ngươi có người tận mắt nhìn thấy Phương An giết người sao?"

Tộc nhân Cầu thị bao gồm cả Cầu Bá hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám vọng ngôn, Cầu lão Bát nhảy ra, hét lớn: "Ta không thấy!"

Hoa Nhất Đường: "Còn những người khác thì sao?"

Tộc nhân Cầu thị im lặng cúi đầu.

Hoa Nhất Đường lạnh lẽo cười một tiếng: "Các ngươi không có người chứng thực, ta có người chứng thực."

Cầu Hồng: "Cái gì?!"

Hoa Nhất Đường khép đầu quạt lại chỉ về phía cửa thành: "Mời... nhân... chứng!"

Mọi người theo hướng quạt của hắn quay đầu lại nhìn lại, chợt kinh hãi đến thất sắc.

Một ông lão được Mộc Hạ và Y Tháp nâng đỡ chậm rãi đi tới, ông lão mặc quan bào màu xanh nhạt, mái tóc trắng tối tăm bọc trong lớp che, tóc mai rơi ra vài sợi tơ, khuôn mặt tiều tụy, thân hình suy yếu, đi vài bước đã phải th ở dốc hai hơi.

Mọi người cực kỳ khiếp sợ, người này chẳng phải là Huyện Thành huyện lệnh Cầu Lương, đệ đệ của gia chủ Cầu thị tiền nhiệm Cầu Văn đây sao, sao chỉ mấy tháng không gặp, mà đã tiều tụy thế này rồi?

Không khí trở nên yên tĩnh, Cầu Lương đi xuyên qua đám người trùng trùng điệp điệp, leo lên tế đài.

Chu Đạt Thường dẫn một đám nha lại khom người thi lễ: "Bái kiến Cầu huyện lệnh."

Cầu Hồng đổ mồ hôi như mưa: "Ngươi, ngươi sao, làm thế nào mà..."

Cầu Lương ra ý bảo Mộc Hạ và Y Tháp buông hắn ra, chỉ dựa vào sức mình đứng thẳng người, xoay về phía dân chúng dưới đài, cao giọng nói: "Tại hạ là huyện lệnh Huyện Thành Cầu Lương, nửa năm trước, ta bị Cầu Hồng giam cầm, bị Cầu Hồng ép đến mức sống không bằng chết, may mà mấy ngày trước được người khác khác cứu ra mới có thể thấy được ánh mặt trời, công khai tội ác của Cầu Hồng cho tất cả mọi người!"

Cầu Hồng chợt lảo đảo.

Cầu Lương đảo mắt nhìn chằm chằm Cầu Hồng, gương mặt trơ xương giống như vỏ cây: "Cầu Hồng dùng tính mạng huynh trưởng Cầu Văn ép bức ta, giam giữ ta trong phòng giam dưới phòng trà Hiền Đức trang, Cầu Hồng ở trong phòng trà đốt độc hương, ép huynh trưởng ta hít hương độc, hương độc kia xâm nhập vào thân thể huynh trưởng, khiến cho người càng ngày càng hồ đồ, dần dần mất đi ý thức, cuối cùng, cuối và lại biến thành xác sống." Cầu Lương hít sâu một hơi, nước mắt đục ngầu chảy xuống theo nếp nhăn: "Tất cả những chuyện này, ta đều thấy rõ ràng trong cửa sổ thoáng khí ở phòng giam, ngày đó, cũng là ta tận mắt nhìn thấy, vị tiểu nương tử này tiến vào phòng trà, Cầu Văn độc tính phát tác, cuối cùng... Cuối cùng hộc máu mà chết, mà tất cả mọi việc đều do Cầu Hồng gây nên!"

Dưới đài tế trở nên tĩnh mịch, gió hồ thổi qua y phục Hoa Thần, đóa mẫu đơn màu vàng phản chiếu ánh mặt trời, cực kỳ chói mắt.

Đám người trong tộc Cầu thì đều biến sắc, sắc mặt ai nếu đều là vẻ khó tin.

Chu Đạt Thường tức giận quát: "Mau bắt Cầu Hồng lại!"

Bất lương nhân đồng loạt xông lên, bảy tay tám chân đè Cầu Hồng xuống đất.

"Cầu Lương ngươi ngậm máu phun người!" Mặt Cầu Hồng dán trên mặt đất, liều mạng giãy dụa, tiếng thét chói tai đâm thủng bầu trời: "Huân hương ta tặng cho Cầu lão trang chủ là hương thuốc đặc chế, có thể chữa bách bệnh, có tác dụng kéo dài tuổi thọ, làm sao có thể là độc?!"

Hoa Nhất Đường lạnh lẽo cười một tiếng: "Đưa vật chứng lên!"

Phương Khắc mặc bồ đồ đỏ như máu, cầm kìm cuộn trục xuyên qua đám người, leo lên tế đài, đầu tiên là báo danh: "Ta là Phương Khắc, ngỗ tác do Đại Lý tự bổ nhiệm." Lại mở cuộc trục ra: "Đây là cách khám nghiệm tử thi của Cầu Văn. Nạn nhân không bị thương ngoài, màu thịt héo vàng, da nổi vảy mỏng, lục phủ ngũ tạng có màu xanh lá cây, lồ ng ngực, khoang bụng đầy máu tươi, mổ ra phát hiện tim mạch đã vỡ. Suy luận nguyên nhân cái chết như sau: Người chết bị ngộ độc mãn tính trong nhiều năm, sau khi độc tố tích tụ thì phát tác, lưu lượng máu tăng lên dẫn đến đột tử."

Dưới đài mọi người xôn xao.

Nghe được thân phận thực sự của Phương Khắc, dưới chân Huyền Minh lảo đảo, ánh mắt dừng một chút trên mặt "Hoa Thần" và "Phương An", trong lòng nảy ra một suy đoán.

Đưa mắt nhìn khắp Đường quốc, ai có thể có tài lực như vậy, vung ngàn vàng chỉ vì giả trang một Hoa Thần như thê?

Nhìn khắp thiên hạ, ai có thể có chiến lực đáng sợ như quỷ thần, có thể lấy một địch trăm như thế?

Máu trong ngực xộc lên trên, cổ tay Huyền Minh run lên, hồ lô giấu trong tay áo rơi vào lòng bàn tay.

Hay lắm! Có thể gặp được đối thủ như vậy là vinh hạnh của Huyền Minh hắn!

Hoa Nhất Đường từ trên cao nhìn xuống Cầu Hồng: "Cầu Hồng, ngươi hạ độc giết hại Cầu văn gia chủ Cầu thị, giam cầm huyện lệnh Huyện Thành Cầu Lương, mượn danh huyện lệnh tác quái ở trong Huyện Thành, làm cá làm thịt bách tính, chứng cớ xác thực, theo Đường luật, đây là tội thập ác, phán tội chém đầu thị chúng, đến đây, ngươi còn có gì để nói?!"

Cầu Hồng toàn thân run rẩy, tròng mắt điên cuồng chuyển động, đột nhiên, ánh mắt dừng lại trên người Huyền Minh, cắn răng nói: "Ta căn bản không biết huân hương kia có độc! Huân Hương là Huyền Minh tán nhân cho ta, là Huyền Minh muốn hại chết Cầu lão trang chủ, ta không biết gì cả!"

Huyền Minh liếc mắt nhìn Cầu Hồng: "Huân hương kia là ngươi cố ý tìm ta để xin, liên quan gì đến ta?"

Cầu Hồng: "Lúc đó ngươi nói hương thơm được luyện chế từ nước bùa của Long Thần quán, bây giờ nghĩ lại, thì ngươi đã sớm biết nước bùa có độc!"

"Nước bùa là thần vật Long Thần ban tặng, sao có thể có độc?!"

"Nếu là không có độc, thì sao Cầu lão trang chủ lại vỡ tim mà chết?! Sự mệt mỏi, yếu ớt và đau tim của người dân trong huyện đến từ đâu?!"

Da mặt Huyền Minh run lên, khóe miệng run rẩy tràn ra tơ máu, không lên tiếng.

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau.

Hơ hơ, chó cắn chó, hai cái mõm đầy lông.

Dân chúng nghe vậy đều kinh hãi thất sắc.

"Nước bùa của Long Thần quán có độc!"

"Chúng ta cũng trúng độc?!"

"Có phải chúng ta cũng sắp chết hay không?!"

Chu Mẫu đứng trong đám người vung tay hét to: "Mọi người chớ hoảng hốt, Hoa Thần đại nhân đã từng nói rồi, nước bùa chỉ là độc tà túy nho nhỏ! Bách Hoa lộ của Hoa Thần có thể giải độc này!"

Tiểu ngư: "Ta đã uống Bách Hoa lộ, thực sự có thể giải độc!"

Cầu Tam Thập Nhị: "Ta cũng đã uống nó!"

Đám nông dân cũng hùa theo gật đầu phụ họa.

"Đúng vậy!" Hoa Nhất Đường phất phất tay áo, âm thanh kéo dài vạn dặm: "Mọi người không cần lo lắng, bổn thần sớm đã chuẩn bị xong Bách Hoa Lộ, cái này ban cho chư vị."

Chu Đạt thường ra lệnh cho bất lương kéo ra bốn cái rương gỗ lớn dưới tế đàn ra, trong rương gỗ đầy ắp bình lưu ly bỏ túi, chứa thứ chất lỏng trong suốt, cầm trong tay cực kỳ nhẹ nhàng, mở ra có mùi hương hoa trà xông vào mũi.

Đây là phiên bản thuốc giải cuối cùng của Phương Khắc, dùng trà bách hoa làm thuốc dẫn luyện chế, dược hiệu tốt, hương vị tốt, được Chu mẫu, Cầu lão bát và mấy người nông dân tự mình thử thuốc, kết quả lâm sàng cực kỳ rõ rệt.

Dân chúng vô cùng vui mừng nhận lấy bình lưu ly, đang muốn uống vào thì vào lúc này, tán nhân Huyền Minh lật hồ lô trong tay, uống một ngụm nước bùa, vỗ tay quát: "Chẳng lẽ các ngươi đã quên ngày tế Long Thần, Long Thần hiển thánh thần tư thế nào rồi ư?! Phàm nhân các ngươi dám vu khống Long Thần, chẳng lẽ không sợ Long Thần trách phạt sao?"

Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi, cảnh tượng Long Thần Hiển Thánh vẫn còn rõ ràng trước mắt, sự chấn động và sợ hãi xâm nhập vào tận xương tủy khiến bọn họ dừng ngay động tác uống thuốc.

"Chỉ là một tà túy, lại dám tự xưng thần, thật sự là hoang đường!" Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt cười nói: "Cái gọi là Long Thần Hiển Thánh của ngươi, chẳng qua chỉ là Hải Thị Thần Lâu mà thôi, vốn không có gì ngạc nhiên."

Huyền Minh tán nhân sắc mặt đại biến: "Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi nói cái gì?!"

Hoa Nhất Đường giơ cao quạt gấp, lại nói một câu: "Mời... nhân... chứng!"

Tiếng ngựa hí dài, một người phóng ngựa lao ra khỏi cửa thành, hai chân đạp yên ngựa, nhảy lên tế đài, sửa áo bào đứng thẳng người, người này mặt như quan ngọc, mắt như sao, mặc quan bào lục phẩm màu lục, đầu đội màn che màu đen, toàn thân phong trần nhưng không che giấu được một thân chính khí.

"Ta là Tư Trực Lăng Chi Nhan của Đại Lý tự, đây là huyện Thành chí ghi chép đại lý tự." Lăng Chi Nhan mở trục thư trong tay ra: "Huyện chí viết, địa hình huyện Thành đặc biệt, mỗi khi mùa mưa chấm dứt, sẽ có thần cảnh xuất hiện. Thứ gọi là kỳ cảnh kia, chẳng qua chỉ là một dạng khí tượng thiên văn, bởi vì sự khác biệt nhiệt độ và độ ẩm dẫn đến hơi nước trên hồ bốc hơi, phản chiếu kỳ cảnh ra bên ngoài."

Nói xong, Lăng Chi Nhan lại rút ra một quyển trục thư, trong trục thư là một bộ sơn thủy đồ, sơn mạch liên miên, ẩn chứa mây mù lượn lờ, thế núi nhìn lại giống như hình rồng.

"Ngọn núi này tên là Thanh Long Sơn, nằm ở phía nam Huyện Thành năm mươi dặm, bởi vì vị trí khí hậu cực kỳ đặc thù, vừa vặn trở thành nguồn gốc thần cảnh hồ Long Thần, cảnh sắc Long Thần hiển thánh mà mọi người nhìn thấy, thực ra chỉ là hình ảnh phản chiếu của ngọn núi này."

Bên bờ hồ trở nên yên tĩnh.

Dân chúng Huyện Thành ngửa đầu, bình tĩnh nhìn hai bức trục thư kia thật lâu, đột nhiên, có người òa khóc, ngay sau đó, càng ngày càng có nhiều người ngồi xổm quỳ xuống đất, ôm đầu khóc lóc, lại có người bắt đầu cười, dân chúng vừa khóc vừa cười, vừa hét vừa la, giống như muốn phát tiết ra hết sự ấm ức và sợ hãi.

Lâm Tùy An thầm thở dài.

Tín ngưỡng sụp đổ, đau đến tận xương tủy, nhưng nỗi đau này, rất khó để chịu đựng được.

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt tiến đến bên cạnh Lăng Chi Nhan, biểu cảm rất bất mãn: "Chỉ kêu ngươi làm chứng thôi, có cần phải đến giành danh tiếng như vậy không?"

Lăng Chi Nhan: "Lăng mỗ là Hoa Thần đại nhân mời tới, tất nhiên phải trịnh trọng một chút, thì mới không làm mất mặt Hoa Thần."

Đường đường Tư Trực Đại Lý Tự, làm quan liêm chính, dung mạo đoan tuấn, biểu cảm lại nghiêm trang như vậy, cực kỳ có sức thuyết phục, Hoa Nhất Đường giật mình, chớp chớp mắt: "Có lý."

Lăng Chi Nhan quay đầu, cố nén để không bật cười.

"Chó má Long Thần, Long Thần quán cứt chó, Huyền Minh, ngươi lừa gạt chúng ta thảm quá! Trong đám người vang lên một tiếng quát lớn, đúng là Thu Tam Nương vọt ra, nhặt tảng đá trên mặt đất ném về phía người của Long Thần quán, động tác này trong nháy mắt biến thành một ngòi nổ, dân chúng tỉnh táo lại, sự đau khổ trầm trọng biến thành lửa giận ngập trời, đồng loạt xông tới ném đá nguyền rủa, chỉ trong chốc lát, tiếng mắng chửi khóc than đã nổ ra rung trời, từng tảng đá giống như mưa to đập về phía tán nhân Huyền Minh.

Đối mặt với sự tức giận của dân chúng, đám đạo sĩ làm sao còn dám ứng chiến, chỉ có thể ôm đầu ngồi xổm xuống liên tục xin tha, tán nhân Huyền Minh chợt biến thành mục tiêu của mọi người, bị ném đến mặt mũi bầm dập, thái dương bầm dập, nhưng hắn chẳng những không trốn, ngược lại ngửa đầu cười rộ lên: "Ha ha ha ha ha!"

Thần sắc Lâm Tùy An thay đổi, giơ Thiên Tịnh lên: "Cẩn thận, lui ra sau!"

Tán nhân Huyền Minh vừa cười vừa nhìn lại, ánh mắt trắng bệch như sóng nước xanh lam, trong nháy mắt đã chiếm cứ cả nhãn cầu, thái dương và cổ nhảy ra gân xanh kinh người, giống như những con giòi vặn vẹo.

Mọi người kinh hãi đồng loạt rút lui, chỉ có Lâm Tùy An như ngọn Thái Sơn vững vàng đứng phía trước đám người, ánh đao trong suốt màu xanh biếc phản chiếu khóe miệng nhếch lên của cô.

"Huyền Minh quan chủ, uống nhiều thuốc quá sẽ có tác dụng phụ đó."

Huyền Minh mở cái miệng như chậu máu ra gào thét, gần như không phải âm thanh mà conngười có thể phát ra, nghe cực kỳ thê lương, giống lục phủ ngũ tạng ở trong cơ thể hắn sôi trào thối rữa, theo âm thanh trong cổ họng chen ra, trong nháy mắt sau hắn đã nhảy dựng lên, phất trần màu bạc trong tay nổ tung ra thành từng toa sáng, xông về phía Lâm Tùy An.

Đồng tử Lâm Tùy An co lại, mũi chân điểm một cái nhảy lên nghênh đón, cổ tay xoay Thiên Tịnh giống như cánh quạt, hệt cắt lúa mì thu hoạch phất trần, phất trần bị quấy nát, giống như bồ công anh bay đầy trời, rơi vào trên người đệ tử Long Thần quán, đệ tử Long Thần quán phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, vặn vẹo thân thể lăn lộn đầy đất, trên mặt nhảy ra đám gân xanh xấu xí dữ tợn.

Không hay rồi, trên phất trần của tán nhân Huyền Minh quả nhiên có độc, thái dương Lâm Tùy An giật giật, thế đao đột nhiên thay đổi, bổ ra năm đao, phong đao biến thành hình gió lốc, cuốn sợi tơ của phất trần lên không trung, trở tay dùng là ba chiêu cắt yết hầu máu văng mười trượng bức lui Huyền Minh, quay đầu hét lớn: "Hoa Nhất Đường, thuốc giải!"

"Tới đây!" Hoa Nhất Đường một cước đạp ngã tế đàn, Mộc Hạ và Y Tháp kéo ra cái rương gỗ lớn cuối cùng, Chu Đạt Thường dẫn đám bất lương lấy ra túi da nước trong rương gỗ, đồng loạt rót vào trong miệng, chạy xuống tế đài phun vào những đạo sĩ kia: "Phụt, phụt phụt...."

Phương Khắc đỡ trán không muốn, Lăng Chi Nhan yên lặng dời mắt.

Nước miếng trộn lẫn thuốc giải phun ra đầy đầu đầy mặt đệ tử Long Thần quán,người nào người nấy đều biến thành con gà luộc, gân xanh biến mất, tiếng kêu thảm thiết yếu đi, các đạo sĩ nằm sấp trên mặt đất, nôn từng ngụm nước xanh ra ngoài, cũng không biết tác dụng phụ trúng độc, hay là đơn thuần bị cách giải độc làm buồn nôn.

Dân chúng vây xem vừa nhìn thấy thì cực kỳ vui mưng, cũng học theo động tác của đám bất lương cùng nhào lên nhổ nước bọt, vừa chửi vừa mắng, nhìn cực kỳ náo nhiệt.

Huyền Minh bị cách giải độc kỳ lạ như thế làm cho sợ ngây người, chỉ thoáng chốc thất thẫn đã cảm thấy lục quang lướt qua trước mắt, sau đó Thiên Tịnh đã nằm ngang trên cổ họng.

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Tùy An gần trong gang tấc, chẳng thèm t hở dốc một hơi: "Huyền Minh huynh, chút mánh khóe nhỏ này của ngươi chúng ta đã sớm đoán được rồi."

Da mặt Huyền Minh điên cuồng co giật, khớp xương răng rắc, thầm nghĩ không hổ là Chủ nhân Thiên Tịnh trong truyền thuyết, mặc dù hắn dùng nước bùa gấp ba lần, cũng chỉ có thể đánh được mười chiêu dưới tay người này, chênh lệch quá lớn.

Chẳng qua cũng không sao, chỉ cần có Quả Long Thần ở đây, bọn họ vẫn có thể đông sơn tái khởi...

Đột nhiên, đồng tử Huyền Minh co rụt lại, quả thực không thể tin vào mắt mình, hắn chợt nhìn thấy hướng Núi Thành bốc lên sương mù dày đặc.

Lâm Tùy An quay đầu lại nhìn thoáng qua, học theo ngữ khí thiếu đòn của Hoa Nhất Đường cười nói: "Ui cha, quả Long Thần của ngươi hẳn là bị đốt sạch rồi, thật là đáng tiếc quá."

Huyền Minh hai mắt trợn lớn: "Sao, làm sao có thể... Huyền Thanh sư đệ, các ngươi làm gì sư đệ ta rồi?!"

Lâm Tùy An lườm hắn, lấy một bình Bách Hoa Lộ, mở nút chai ra, đổ toàn bộ bình nước vào miệng Huyền Minh, còn bóp cổ Huyền Minh lắc lắc.

Chất lỏng trong suốt thơm ngát tràn xuống cổ họng chảy vào dạ dày, sức lực toàn thân Huyền Minh như nước chảy ra, thân thể mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, hắn chợt thấy đau lòng quá đỗi, không ngừng khóc rống lên: "Huyền Thanh sư đệ, là sư huynh hại đệ..."

Lâm Tùy An bật cười: "Huyền Thanh sư đệ, sư huynh ngươi rất là lo lắng cho ngươi đấy."

"Chớ, bị loại người này nhớ thương cũng không phải là chuyện tốt gì."

Huyền Thanh đạo trưởng trước khi nói chuyện còn ở ngoài trăm bước, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mắt, đạo bào màu xanh thậm chí huyễn hóa ra ảo ảnh, ôm quyền chào Huyền Minh: "Sư đệ không phụ sự ủy thác, đã thu hoạch quả Long Thần rồi thiêu hủy, sư huynh sau này không cần ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên nữa."

Huyền Minh chỉ cảm thấy một thùng nước lạnh đổ từ đầu xuống vào chân, Huyền Thanh không thể nào có khinh công xuất thần nhập hóa như vậy, người này căn bản không phải là Huyền Thanh, mà là...

"Ngươi mới là Vân Trung Nguyệt!"

Huyền Thanh rất hài lòng: "Cái tên này nghe vẫn thuận tai hơn."

Mặt Huyền Minh vàng đi, ngơ ngác hồi lâu, chậm rãi nằm xuống đất, đập đầu xuống đất, phát ra tiếng gầm xé tim xé phổi: "Aaaaa!"

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt đi tới, lạnh lùng nhìn hắn: "Huyền Minh, ngươi chế nước bùa và hàng thêu quả Long Thần rồi đưa đến những đâu? Tuyến đường bán hàng được quy hoạch như thế nào? Người mua là ai? Có danh sách sổ sách không?!"

Lăng Chi Nhan: "Nếu ngươi thẳng thắn ta có thể cầu tình với Đại Lý tự, cho ngươi chết được toàn thây."

Tiếng kêu của Huyền Minh dần dần ngừng lại, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hoa Nhất Đường: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Không phải ngươi đã sớm đoán được rồi sao?"

Huyền Minh cơ hồ cắn nát răng, ánh mắt lại dời về phía Lâm Tùy An: "Chủ nhân Thiên Tịnh Lâm Tùy An, đồ phản đồ nhà ngươi!"

Lâm Tùy An: "Hả?"

Trong mắt Huyền Minh hiện lên hận ý thấu xương, đột nhiên chảy ra một ngụm máu, ngửa mặt lên trời thét dài nói: "Hàn Thái Bình, ngươi còn chờ cái gì nữa?!"

Một tiếng kêu này khiến tất cả mọi người ngây ra.

Lâm Tùy An: "Hàn Thái Bình, là ai vậy?"

Hoa Nhất Đường: "Nghe rất quen tai."

Đúng lúc này, Chu Đạt Thường đột nhiên quát lớn: "Ai?!"

Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan quay đầu lại, đồng thời mở to hai mắt, trên lầu thành không biết từ lúc nào xuất hiện một đám áo đen, đeo mặt nạ làm từ vỏ cây khô, trên tay cầm Thiên Tịnh phiên bản mô phỏng, số lượng gần trăm, còn có một thủ lĩnh đứng ở phía trước cửa thành, dùng mặt nạ vỏ cây trong tay quạt gió, dáng vẻ không kiên nhẫn.

Người này thân hình thuần hậu, dáng vẻ cũng hơi quen mắt, Chu Đạt Thường nhớ ra trước: "Ngươi là... Lý Chính Hàn Thái Bình của phường Bồng Lai! Ngươi muốn làm gì?!"

Hàn Thái Bình nở nụ cười: "Quả nhiên không ngoài dự liệu của Tam gia, Huyền Minh ngươi quả nhiên là thành sự không đủ bại sự có thừa, hiện giờ đã mất Quả Long Thần, Huyện Thành ngàn vạn lần không thể lưu lại."

Lâm Tùy An cũng nhớ ra, ngày hôm sau khi bọn họ đến Huyện Thành, vị Hàn Lý này từng đến y quán "chỉ điểm" một hồi, còn thu tiền boa của Hoa Nhất Đường.

Hoa Nhất Đường dùng quạt gõ trán, vẻ mặt hơi ảo não: "Thật sự là tuyệt đối không ngờ tới, chỉ là một người qua đường Giáp cũng muốn đến cướp danh tiếng của bổn thần."

Lâm Tùy An và Lăng Chi Nhan ghé mắt: Tên ăn chơi trác táng này giả thần giả quỷ đến nghiện rồi.

Vân Trung Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra đây là hậu chiêu mà sư huynh nói."

Huyền Minh dường như căn bản không nghe thấy lời Vân Trung Nguyệt, nước mắt đầy mặt liên tục dập đầu nói: "Huyền Minh phụ lại sự nhờ vả của Tam gia, tự biết tội nghiệt sâu nặng, cam nguyện chịu phạt!"

Nói xong, định cắn lưỡi tự sát, Vân Trung Nguyệt nhanh tay lẹ mắt nắm cằm hắn, đánh cho Huyền Minh ngất xỉu.

Hàn Thái Bình cười to ba tiếng, trở tay đeo mặt nạ vỏ cây, vung tay lên, mấy nên áo đen trên lầu thành giống như từng con diều giấy màu đen rơi xuống, rút đao ra khỏi vỏ, từng bước từng bước ép về phía Hồ Long Thần, cuồng phong đột nhiên nổi lên, áo đen cuồng vũ, hơn một trăm cái mặt nạ sát khí bốn phía, khí thế thật là dọa người.

Sắc mặt chúng dân sợ hãi, từng bước lui về phía sau.

Chu Đạt Thường nhanh chóng lui đến bên cạnh Hoa Nhất Đường, vội vàng hỏi: "Hoa huyện úy, những người này là ai?"

Hoa Nhất Đường: "Đương nhiên là người xấu."

Chu Đạt Thường suýt nữa thì khóc, thầm nghĩ đây đã là lúc nào rồi mà tên ăn chơi trác táng này còn nói giỡn được.

Nhưng nhìn biểu cảm của Hoa Nhất Đường, mặt mày sắc bén, không giống như đang nói đùa.

Lăng Chi Nhan: "Hắc y nhân tổng cộng có một trăm mười sáu người, chúng ta bên này cộng thêm nha lại và bất lương nhân Vân Trung Nguyệt và Lý Ni Lý đưa tới, chỉ có ba mươi tám người, Lâm nương tử, trận chiến này có phần thắng không?"

Chu Đạt Thường trong lòng lại dấy lên hy vọng, hắn đúng là quên, Hoa thị Lâm Tùy An xưa nay nổi tiếng lấy một địch trăm, hơn nữa bất lương và nha lại của huyện nha, tất nhiên...

"Nhìn trang phục của bọn họ, hẳn là cùng với nhóm hắc y nhân trên sông Vân Thủy: "Lâm Tùy An một tay cầm kiếm hoa: "Đám người này công phu rất giỏi, còn biết trận pháp, phỏng chừng khó đây."

Chu Đạt Thường suýt nữa thì ná thở.

Lăng Chi Nhan thở dài, rút hoành đao bên hông ra: "Lâm nương tử, mời."

Lâm Tùy An nhướng mày cười: "Lăng Tư Trực, mời."

Lời còn chưa dứt, hai người đã như mũi tên rời cung đánh về phía đám người áo đen, Lí Ni Lý hét dài một tiếng, dẫn đám nha lại bất lương theo sát đánh lên, Hàn Thái Bình quát lớn hạ lệnh, đám áo đen mang theo sát khí chấn thiên động địa xông lên.

Lâm Tùy An đè trọng tâm thân thể xuống cực thấp, giống như một con chim bay dán sát mặt nước lướt qua, chân không chạm đất, thân mặc lệ phong, tay phải nắm ngược Thiên Tịnh, tay trái nắm lại vỏ đao, theo thân hình di chuyển rất nhanh, hai tay lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bùng nổ công kích, chỉ trong chớp mắt, một kích tất sát, cô giống như một cây gai hung hăng đâm vào trận địa địch, đi đến nơi nào, máu văng tung tóe, cũng là không hề dính trên người cô, mà chỉ làm nhiễm đỏ khói bụi phía sau.

Tốc độ của Lâm Tùy An lại trở nên nhanh hơn!

Lòng Lăng Chi Nhan hoảng sợ, hắn dùng hết sức cũng chỉ có thể đi theo phía sau nhặt rò rỉ, bất tri bất giác cũng chém ngã hơn mười hắc y nhân, đám người Lý Ni Lý giết đến đỏ mắt, cười to nói chưa bao giờ đánh được sảng khoái như vậy, nhưng đang chém thì mọi người đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, Lâm Tùy An phía trước rẽ trái rẽ phải, đúng là đã biến mất, bốn phương tám hướng không biết từ lúc nào đều biến thành đám áo đen.

"Không tốt!" Lăng Chi Nhan kinh ngạc đến đổ mồ hôi lạnh, hét lớn: "Có biến, rút lui!"

Đã không còn kịp nữa rồi, đám áo đen công kích như sóng biển nhào tới, chém bên này lại đổi sang bên kia, bọn họ đều mặc quần áo và mặt nạ thống nhất, căn bản không cách nào phán đoán nên chém ai, mắt thấy mọi người sắp bị ép đến chết, tên áo đen phía trước bên trái đột nhiên bị lục sắc đao quang chém một cái, Lâm Tùy An lại giết trở về, xoay người đánh hai chiêu, đánh đổ tám gã áo đen.

Đám áo đen khác bắt đầu khởi động, trong nháy mắt lấp đầy chỗ trống, lần thứ hai xông lên.

"Là trận pháp." Lâm Tùy An nói.

Lăng Chi Nhan trong lòng trầm xuống: Quả nhiên.

Lý Ni Lý và bất lương nhân liên tiếp lui về phía sau, bọn họ chỉ là quan lại huyện nha nho nhỏ, chưa từng thấy qua chiến trường thảm thiết như vậy, sắc mặt ai nấy đều sợ tới mức trắng bệch.

Giọng của Hàn Thái Bình xa xa xen vào: "Chủ nhân Thiên Tịnh, không cần chống cự, toàn bộ Huyện Thành đều đã bị bao vậy các ngươi trốn không thoát đâu."

Lâm Tùy An ngẩng đầu nhìn, trên thành lại xuất hiện một đám người áo đen, giống như sủi cảo nhảy xuống, hay lắm, dĩ nhiên còn có mai phục! Cứ như vậy không ngừng chém xuống, cho dù cô là sắt thì cũng đánh không hết!

Vì kế hoạch hiện tại, chỉ có...

Lâm Tùy An nâng Thiên Tịnh lên một lần nữa đánh vào trận địa địch, mở miệng triệu hoán ngoại viện: "Hoa Nhất Đường!"

Giống như hô ứng với giọng cô, Hoa Nhất Đường trên tế đài phát ra tiếng mắng động trời: "Cứt chó! Tất cả các người bị ngu à?!"

Tiếng mắng này, không phải là mắng đám áo đen, mà mắng đám dân chúng Huyện Thành, dân chúng bị dọa đến ngây người đồng loạt quỳ gối dưới tế đài, sùng kính đảnh lễ Hoa Nhất Đường, trong miệng hét to "Hoa Thần phù hộ!"

Áo trắng Hoa Nhất Đường múa lượn, sắc mặt lạnh băng như sương: "Hoa Thần chó má gì chứ! Ta là huyện úy Huyện Thành Hoa Nhất Đường, phụng mệnh thánh thượng, đặc biệt đến điều tra vụ án Long Thần quán huyện Thành mượn danh Long Thần gây rối! Bây giờ tội phạm Huyền Minh đã phục pháp, huyện Thành quang minh đang ở ngay trước mắt, các ngươi chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Huyện Thành bị đám đạo tặc này hủy trong chốc lát sao?!"

Dân chúng kinh ngạc nhìn Hoa Nhất Đường, ánh mắt mờ mịt.

"Hoa Thần đại nhân, thì ra cũng không phải thần sao?"

"Hoa Thần cũng là giả, vậy chúng ta nên tin ai đây?"

Hoa Nhất Đường đỏ mắt, giọng nói vang vọng thiên địa: "Long Thần là giả, Hoa Thần cũng là giả, vị thần thực sự không phải ở trên trời dưới đất, mà là sinh ra trong lòng vạn dân, thần của Huyện Thành không phải là người khác, mà là chính chúng ta! Hãy đứng dậy và bảo vệ ngôi nhà của chúng ta bằng đôi tay và nắm đấm của chúng ta đi nào!"

Nói xong, Hoa Nhất Đường nhặt một thanh đao từ trên mặt đất, vung vẩy xông về phía một gã áo đen, Chu Đạt Thường không cam lòng yếu thế, rống to theo sát hắn, phía sau là Mộc Hạ và Y Tháp – Vân Trung Nguyệt và Phương Khắc thì không nhúc nhích, hai người kiên định canh giữ Cầu Lương và Huyền Minh – Cầu lão bát nâng lang nha bổng đuổi theo Chu Đạt Thường, Chu Mẫu, Tiểu Ngư, Cầu Tam Nhị, mấy tên nông dân, Chu thị gia chủ, Thu Tam Nương... Càng ngày càng nhiều người như bừng tỉnh trong giấc mộc, cầm lấy vũ khí trong tay, cuốc, gánh nặng, đá, thậm chí có người tay không xông lên.

"Hoa Thần đại nhân nói rất đúng, nhà của chúng ta, chúng ta tự mình bảo vệ!"

"Xông lên!"

"Đập chết mịa nó! Ai sợ ai!"

"Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn sợ mấy tên tạp chủng này!"

"Cút ra khỏi huyện Thành!"

Lâm Tùy An bị nhốt trong trận mỉm cười: "Các huynh đệ, theo ta xông ra ngoài đánh!"

Sự thật chứng minh, dù là trận pháp trâu bò cỡ nào, thì ở trước mặt nhân số áp đảo thì đều không chịu nổi một chiêu, gần ngàn con người bao vây xông lấy, hơn nữa còn có đám người Lâm Tùy An nội ứng, trận pháp trăm người chỉ trong trong chốc lát đã tan rã.

Dưới lá cờ Hoa Thần bay múa theo gió, tiếng hét của sát thủ, tiếng mắng chửi, hồ Long Thần xanh biếc nhiễm một màu máu đỏ.

*

Cận Nhược thúc giục tuấn mã chạy nhanh, lòng nóng như lửa đốt, theo kế hoạch, bọn họ vốn nên đến Huyện Thành vào giờ sáng hôm nay, thế nhưng thượng nguồn lại mưa to đúng ngay lúc này, làm sập mất cây cầu phải đi qua, họ không thể không đi đường núi, ước chừng phải mất hết ba canh giờ.

Phía sau hắn là ba trăm thủ thành viện quân do Xa Thái Thú thành Quảng Đô phái đi, người dẫn đầu là tư pháp Quảng Đô tham quân Nhậm Bình, những người mang theo đều là tinh binh thành Quảng Đô, kỵ thuật quá cứng rắn, chạy như điên mấy canh giờ, nhưng một câu oán giận cũng không có.

Rừng cây rậm rạp và hoa dại gần như cắn nuốt hết con đường núi, vó ngựa nghiền qua, ánh nước của Hồ Long Thần như ẩn như hiện giữa rừng lá, nhanh lên, phải nhanh lên, chỉ cần xuyên qua khu rừng này nữa là tối rồi!

Sư phụ, họ Hoa, Phương đại phu, Mộc Hạ, Y Tháp, các ngươi ngàn vạn lần phải bình an vô sự đấy!

Đột nhiên, phía trước rộng mở sáng sủa, hồ Long Thần rộng lớn giống như một tấm gương mở ra, Cận Nhược nhìn thấy tế đài cao lớn bên hồ Long Thần, lá cờ Hoa Thần đón gió tung bay, cả bờ hồ yên tĩnh đến dọa người, đúng là một chút tiếng người cũng không có.

Trong đầu Cận Nhược "ong" lên một tiếng, roi ngựa điên cuồng thúc giục, phía sau tiếng ngựa hí dài, mọi người dùng tốc độ cực hạn vọt vào trong phạm vi tế đài, Cận Nhược kéo mạnh dây cương, vó ngựa giơ lên cao, lại hung hăng đạp xuống.

Cận Nhược ngây người, tham quân Nhậm Bình và ba trăm kỵ binh cũng choáng váng.

Dưới tế đài có rất nhiều người ngồi ngổn ngang, có già có trẻ, có nam có nữ, nhìn cách ăn mặc, là dân chúng huyện Đô Thành, họ đều thở hồng hộc, người đầy bùn lầy, tóc tai lộn xộn, mặt mũi bầm dập, nhìn cực kỳ chật vật, nhưng trên gương mặt bọn họ lại ngập tràn vui vẻ, hai mắt sáng lên, giống như vừa làm được một chuyện lớn.

Trong đám người có Chu Đạt Thường, Cầu Lão Bát, Lý Ni Lý, Tiểu Ngư, Bất Lương Nhân, Chu Mẫu, Cầu Bá... Nhìn thấy Cận Nhược còn nhiệt tình chào hỏi.

Cận Nhược xoay người xuống ngựa, lại đi về phía trước, phát hiện ở giữa dân chúng này, còn có một đống gã áo đen nằm úp sấp, mặt nạ bằng gỗ khô bị giẫm thành nát vụn, đao cuốn lưỡi dao, quần áo rách nát, quần áo gần như không thể che hết thân thể, đỉnh đầu đầy bốc máu, chỉ có hơi thở ra không thấy hít vào, dường như chỉ cách Cầu Nại Hà có một bước chân.

Trong góc còn có mấy chục tên đạo sĩ, đều co lại thành một đám, run rẩy, giống như bị thứ gì đó làm kinh hãi, tinh thần cực kỳ hoảng hốt.

Nhậm tham quân đội trợn tròn hai mắt: "Đây là..."

"Ôi chao, tiểu Cận Nhược đấy à, ngươi đến trễ thế."

Trên đài tế truyền đến một giọng nói thảnh thơi, Hoa Nhất Đường duỗi dài hai chân ngồi trên tế đài, hai tay mềm nhũn treo trên bả vai, giống như đến cả sức giơ tay cũng không còn, gương mặt tuấn tú dính đầy máu, quần áo xinh đẹp hoa quý cũng rách thành giẻ lau, chỉ có một đôi mắt trong suốt, gần như khiến cho cả hồ Long Thần trở nên ảm đạm thất sắc.

Cận Nhược nhìn thấy Lâm Tùy An, cô ngồi phía sau Hoa Nhất Đường, ngọn tóc trên trán còn đang nhỏ máu, sau lưng dựa vào lưng Hoa Nhất Đường, tư thái lười biếng thoải mái, ngửa đầu nhìn mây trời.

Cận Nhược mừng rỡ: "Sư phụ!"

Lâm Tùy An quay đầu lại, nở nụ cười thật tươi: "Đồ nhi tốt, chúng ta thắng rồi!"

Trong đám dân chúng vang lên tiếng cười đứt quãng, tiếng cười càng lúc càng lớn, vang lên tận tầng mây.

"Ha ha ha ha, chúng ta thắng rồi!"

"Thắng, ha ha ha ha ha, thắng rồi."

"Chúng ta đã giành chiến thắng!!"

13.7.2023

Tiểu kịch trường:

Nhậm tham quân: Còn phân cảnh của ta thì sao? Sao kết thúc nhanh thế?!!!