Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai

Chương 36




Dư Tễ Đan nhíu nhíu mày.

…… Kết hôn?

…… Lãnh chứng?

Dư Tễ Đan tuy rằng đồng ý lời cầu hôn, cũng dẫn anh đi gặp gia trưởng rồi, nhưng…… Cô hoàn toàn không có ý tưởng kết hôn!

Lý Mính Hưu hai tay đặt trêи vai cô, thân mình nhích lại gần hơn—— chỉ cần anh tiến thêm một chút, liền có thể dễ như trở bàn tay mà hôn lên môi cô——thanh âm anh trầm thấp, tự như cố ý mê hoặc cùng lừa gạt: “Cùng anh trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận đi, được không?”

“…………” Dư Tễ Đan nhìn vào đôi mắt anh, “chẳng lẽ anh không cảm thấy như vậy quá nhanh sao? Chúng ta còn chưa trở thành bạn bè, em đã trực tiếp đồng ý lời cầu hôn  của anh, hiện tại…… Còn chưa yêu đương gì, đã muốn tiến đến hôn nhân sao? Không thể chờ thêm một thời gian sao?”

“Chờ?” Lý M8nh Hưu hơi rũ mắt, đến khi anh lại lần nữa nâng tầm mắt, đã trở nên sắc bén, “Đan Đan, anh đã chờ từ rất lâu rồi……”

Dư Tễ Đan trừng mắt.

Cái gì mà từ rất lâu rồi…… Bọn họ mới quen biết được bao lâu chứ?

“Chúng ta tiến triển quá nhanh, quá điên cuồng.” Dư Tễ Đan nhỏ giọng lẩm bẩm, “Anh làm gì phải nóng vội như vậy? Nếu chúng ta thật sự có duyên, thật sự thích hợp, cho dù là qua bao lâu, chúng ta chung quy muốn ở bên nhau. Chẳng lẽ…… anh còn sợ em chạy mất?”

Lý Mính Hưu: “…………”

Không phải là anh sợ mình thay lòng đổi dạ…

Anh chính là sợ cô chạy mất thật đó!

Rất sợ! Đặc biệt sợ! Nhớ tới liền…… Sợ hãi!

Lý Mính Hưu như thể muốn nói lại thôi, Dư Tễ Đan liền nhìn thấu tâm sự anh: “Vì sao em phải chạy chứ? Em chạy trốn ở đâu? Anh xem em là dạng phụ nữ nào vậy? Đáp ứng cầu hôn của anh rồi, cũng mang theo nhẫn cầu hôn bên người rồi, em còn có thể cùng người khác chạy trốn sao?”

Dư Tễ Đan càng nói càng bực mình, cuối cùng trực tiếp dùng sức đẩy Lý Mính Hưu ra, cô nhảy xuống khỏi máy tập thể hình: “được, nếu anh không tín nhiệm em như vậy, cảm thấy em có thể lật lọng như vậy, lả lơi ong bướm, không hề có bộ dáng phụ nữ kiên trung, em đây liền chạy cho anh xem! Tạm biệt!”

Nói xong, Dư Tễ Đan quay đầu liền chạy mất, đưa lưng về phía Lý Mính Hưu nà chạy như điên.

Lý Mính Hưu: “…………”

Chạy thật à?

“Đan Đan! Đan Đan ——”

Lý Mính Hưu nhanh chóng đuổi theo, Dư Tễ Đan còn chưa chạy ra khỏi khu tập thể hình đã bị bắt lại.

Dư Tễ Đan tức giận mà rút tay, vừa  định tiếp tục chạy, đã bị Lý Mính Hưu chặt chẽ mà ôm vào trong ngực.

“…………” Dư Tễ Đan nhìn đến mọi người trêи quảng trường đang hóng mát nói chuyện phiếm đều đang cười ha hả mà nhìn bọn họ, mặt cô đều đỏ lên, “Anh không cần trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp như vậy, còn ra thể thống gì nữa? Anh làm như vậy, thật là làm mất mỹ quan đô thị cực kì nghiêm trọng nha!”

Lý Mính Hưu ôm lấy Dư Tễ Đan không buông tay, nở nụ cười: “Được, ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố kệ thành phố, anh cũng không sợ, cùng lắm lại phán cho anh thêm ba năm năm năm nữa, anh cũng muốn ôm lấy em, chặt chẽ ôm lấy, không thể  để em lại chạy thoát!”

Dư Tễ Đan trừng mắt: “Anh, tên khốn này, chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ, muốn nói lời ngon tiếng ngọt đúng không? Nhưng em chưa quên ngươi vừa rồi nói em nào là lả lơi ong bướm, em lật lọng, em nào là đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, nào là em không biết xấu hổ, em……”

“Không không không không không ——” Lý Mính Hưu bị dọa chỉ biết liên tiếp lắp bắp, “Anh không có nói mà! Em sao lại suy diễn ra như thế? Anh sao có thể nói em như vậy? Anh yêu em còn không hết, em là Đan Đan của anh, là nữ thần, là bảo bối của anh!”

Nghe được Lý Mính Hưu nói như vậy, Dư Tễ Đan nhẹ nhàng cười một chút, nhưng ngay sau đó cô lại xụ mặt: “Anh chính là có ý tứ kia! Anh sợ em chạy, anh cảm thấy em sẽ chạy! Cho nên anh mới gấp gáp, không chờ nổi, muốn cùng em lãnh chứng! Anh đối với em căn bản không có tín nhiệm và tin tưởng!”

“…………” Lý Mính Hưu nâng tay, từ bên hông đến gương mặt, anh nhẹ nhàng nâng mặt cô, đem gương mặt mình chậm rãi lại gần, ở thời điểm Dư Tễ Đan cho rằng anh muốn hôn cô——

Thanh âm anh, sao lại nghe đau lòng đến thế:

“Đan Đan, anh không phải đối với em không tin tưởng, anh là đối với chính mình không có tin tưởng. Anh thật sự sợ có một ngày em cảm thấy anh không tốt, anh cũng không phải người trong tưởng tượng của em, hoặc là nói…… anh là loại người mà em ghét nhất kia …… Sau đó  em hối hận, em không cần anh nữa…… Nếu thật sự như vậy, chúng ta vòng đi vòng lại, tất cả lại trở về thời điểm ban đầu, anh sẽ lại sống trong địa ngục, đến lúc đó anh phải làm sao bây giờ? Em nói anh phải làm thế nào mới tốt đây?”

Dư Tễ Đan mày nhíu chặt, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Lý Mính Hưu.

Thật giống ngày đó khi anh quỳ trêи mặt đất cầu hôn cô, cô đối với anh hoàn toàn không biết gì cả, thiếu hụt “Cảm giác an toàn” là từ nội tâm mà phát ra, anh thông qua một hồi lãng mạn chậm rãi đem lại cho cô cảm giác an toàn.

Nhưng cô không nghĩ tới nhất chính là, anh cũng thiếu đi cảm giác an toàn. Là anh luôn sống trong sợ hãi như vậy sao?

“Vì sao anh lại không có cảm giác an toàn như vậy?” Dư Tễ Đan suy nghĩ cặn kẽ một phen, “Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân kinh tế sao?”

Lý Mính Hưu: “…………”

Nói như vậy cũng đúng.

“Nếu là bởi vì nguyên nhân kinh tế, anh không cần quá để ở trong lòng. Nếu trước kia hay hiện tại em lựa chọn anh, như vậy tương lai cũng sẽ chọn. Tựa như lúc trước em nói với anh, em có sự nghiệp và công việc của riêng mình, tuy rằng tiền không có nhiều, nhưng tiền lương mỗi tháng của em cũng không tính là thấp, cho nên em sẽ không vì ‘ tiền tài ’ mà kết hôn, nếu em lựa chọn anh, như vậy tất nhiên sẽ không bởi vì ‘ tiền tài ’ mà đối với anh có ý kiến hay thái độ. Nếu có, nếu em thực sự ghét bỏ anh, như vậy từ lúc bắt đầu em đã không đáp ứng cầu hôn của anh rồi.”

Lý Mính Hưu: “…………”

Nếu cô không hào phóng mà giải thích như vậy, anh còn đỡ lo lắng cùng sốt ruột……

Anh hy vọng cỡ nào cô là một người quan tâm tiền tài một chút… 

Nói vậy, anh còn có thể đem cô nhốt vào cung vàng gác biếc mà yêu thương cô, để cho cô dựa vào anh.

Bọn họ có thể sống sung sướиɠ, cả đời không rời không bỏ.

Thấy biểu tình Lý Mính Hưu không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, Dư Tễ Đan thở dài, cũng không rảnh lo trước mắt nhiều người như vậy, trực tiếp vươn tay ôm anh, đầu nhẹ nhàng mà dựa vào vai anh, đem toàn bộ thân mình ngoan ngoãn mà rúc vào trong lòng anh, cô nhẹ giọng hỏi:

“Mính Hưu, như vậy tốt hơn chút nào không? Có cảm giác an toàn chưa?”

Lý Mính Hưu: “…………”

Ngay lúc này lại gọi anh là “Mính Hưu”?

Lý Mính Hưu nâng cằm cô, không nói hai lời, hôn cô một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt.

Trêи quảng trường mọi người vây xem cười ha hả.

Bọn họ giống như lâu rồi không được xem phim thần tượng —— nam nữ chính nói chuyện, nữ chạy, nam đuổi theo, hai người ôm không biết nói cái gì, lại hòa hảo hôn môi cùng ân ái……

Nhưng đây là tuổi trẻ, đây còn không phải chính là tình yêu sao.

***

Từ quảng trường tập thể hình về nhà, Dư Tễ Đan cũng không nói chuyện với Lý Mính Hưu.

Mẹ nó, ở nơi nhiều người vây xem như vậy hôn môi cô! Mất mặt cả dòng tộc rồi!

Chỉ là cô không biết, nếu không phải có người vây xem, Lý Mính Hưu càng muốn trực tiếp cùng cô làm luôn chuyện người lớn nha.

Mới vừa vào cửa, Dư Tễ Đan liền giữ cửa, “Lý Mính Hưu, em cảnh cáo anh, về sau anh còn dám ở trêи đường cái hôn em, anh không cần vào nhà nữa!”

Ai……

Vừa rồi còn gọi anh là “Mính Hưu”, giờ lại trở về “Lý Mính Hưu”……

“Vậy……” Lý Mính Hưu tiến đến trước mặt cô, cười như không mà nói, “Về sau anh sẽ không ở trêи đường cái ôm em, để bồi thường, ở nhà anh muốn ôm hai lần!”

Lý Mính Hưu làm bộ lại muốn ôm cô, Dư Tễ Đan nhanh tay lẹ mắt tránh được, đồng thời cho anh một quyền vào đầu.

Dư Tễ Đan tắm rửa xong, liền về giường nghỉ ngơi —— gần đây cô lại đụng phải một vụ án, trong nhà lại bởi vì Lý Mính Hưu và trưởng bối, khiến cho cô sức lực hao mòn.

Lý Mính Hưu xem TV một lát, sau đi tắm, lại dọn dẹp phòng tắm một phen, chờ đến khi anh trở lại phòng ngủ, Dư Tễ Đan đã tiến vào mộng đẹp.

Nhìn Dư Tễ Đan trầm trầm mà ngủ, Lý Mính Hưu nảy ra ý hay.

Anh phải vì chính mình tranh thủ hạnh phúc, không thể ngồi chờ chết.

Trong phòng ngủ nhìn quanh một vòng, tầm mắt lóe lên khi nhìn thấy chiếc điều hòa đang chạy—— Bắc Kinh đầu thu, vẫn như cũ nóng hôi hổi, mà Dư Tễ Đan sợ nhất là nóng, cho nên buổi tối bọn họ vẫn mở điều hòa mà ngủ.

Lý Mính Hưu nghĩ nghĩ, ra khỏi phòng ngủ, ra khỏi cửa, mở tủ điện ở hành lang…

***

Bởi vì mỏi mệt, Dư Tễ Đan thực mau liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng không biết khi nào, chất lượng giấc ngủ thẳng tắp giảm xuống.

Vô số ác mộng xuất hiện trong đầu cô——

“nóng, nóng quá……”

Dư Tễ Đan đã đem quần áo ở nhà của mình cởi xuống, nhưng lực đạo quá bé nhỏ không đáng kể, hơn nữa cô còn bị một cái ôm giam cầm chặt chẽ, nhiệt độ cơ thể của người kia khiến cho cô nóng gấp bội.

“Nóng……”

Trong lúc mơ mơ màng màng, nửa chết nửa sống, cô tựa hồ có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể dán trêи da cô rời đi một lúc, nhưng cũng không thể giúp cô đỡ khó chịu.

Qua không đến một phút đồng hồ, cô cảm giác đầu mình lại được gối trêи cánh tay người kia.

Theo sau, tiếng quạt mềm nhẹ, giống như tình nhân ái muội mà thủ thỉ, làn gió nhẹ mát lạnh, phất phất về phía cô.

Thoải mái, quá thoải mái.

Khó lòng giải thích được sự thoải mái này!

Trong giấc mơ hỗn loạn, cô cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng quen biết.

Giống như…… Đã từng có người làm thế với cô……

Trừ bỏ mẹ cô ra, còn có ai?

Sẽ là ai đây?

Lý Mính Hưu……

Là Lý Mính Hưu…… Sao?

Cô chép miệng, mơ mơ màng màng mà ngủ.

ý thức một chút lại một chút trở lại trong đầu cô……

Đúng vậy!

Ngày đầu tiên cô đem Lý Mính Hưu về nhà, toàn bộ khu vực này liền bị cúp điện, nhà cô cũng không ngoại lệ.

Sau một đêm kia, hẳn là đêm đó cô phải thừa sống thiếu chết, khó mà ngủ được an ổn như thế.

Cô tưởng ông trời trìu mến cô, cô thậm chí hoài nghi là hồn phách mẹ trở về, nhưng hiện tại cô rốt cuộc biết, mộng đẹp kia không phải trùng hợp, mà là có người quạt cho cô ngủ cả một đêm.

Người kia chính là Lý Mính Hưu!

Dư Tễ Đan trong bóng đêm giãy giụa mở mắt.

Quả nhiên, phía trêи, một cây quạt đang chậm rãi phất gió.

Hơi hơi nghiêng mặt, Lý Mính Hưu đã nhắm hai mắt lại.

Dư Tễ Đan nhẹ nhàng gọi anh: “Mính Hưu?”

Lý Mính Hưu cũng không có mở mắt, nhìn dáng vẻ anh quả thực ngủ rồi.

Ngủ rồi còn quạt cho cô ……

Dư Tễ Đan ngơ ngác mà nhìn chằm chằm khuôn mặt anh—— ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu vào mặt anh, làm anh so vớ ngày thường thoạt nhìn còn muốn đẹp hơn vài lần——Dư Tễ Đan nhìn nhìn, lại nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Cô đồng ý lời cầu hôn của anh, không phải là  vì anh đối tốt với cô, mà là anh thật sự yêu cô, anh đem cô trở thành tiểu công chúa sao? Anh có thể đem cô quản đến nỗi ở nhà tay không dính nước, chân không chạm đất……

Có thể quan tâm cô, sủng ái cô, chỉ có một Lý Mính Hưu, chỉ duy nhất Lý Mính Hưu.

Có người đàn ông như vậy, cô còn có cái gì không thỏa mãn?

Nếu gả cho anh, cô chỉ biết so với hiện tại càng hạnh phúc không phải sao?

Dư Tễ Đan nhếch khóe môi, cười một chút, ôm lấy Lý Mính Hưu, đồng thời nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, một cái hôn khẽ dừng trêи môi cô. ngôn tình ngược

***

Sáng sớm Ngày hôm sau, Lý Mính Hưu làm cơm sáng xong, mới vừa dọn ra bàn ăn, liền nghe được Dư Tễ Đan gọi điện thoại cho sở trưởng xin nghỉ.

“…………” Lý Mính Hưu đem sữa đậu nành đặt tới trước mặt Dư Tễ Đan, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bỗng nhiên muốn xin nghỉ? Lúc trước không phải nói vụ án đang tiến triển đến chỗ mấu chốt sao?”

Dư Tễ Đan uống một ngụm sữa đậu nành, mặt không biểu tình nhìn Lý Mính Hưu: “Hộ khẩu của anh vốn là ở cùng ba anh và mẹ kế kia, hay là ở trong tay anh?”

Lý Mính Hưu: “………… A?”

Vẻ mặt anh ngu ngơ.

Sổ hộ khẩu?

Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, buông ly sữa đậu nành, cầm lấy một tập hồ sơ trêи bàn ăn, từ bên trong lấy ra hộ khẩu và giấy tờ tùy thân, giơ lên: “Đăng ký lãnh chứng yêu cầu hai cái này.”