Người Đến Nhẹ Nhàng: Không Biết Đã Gặp Anh Từ Lâu!

Chương 16




16: Có lẽ, lí do mà tôi gặp Đăng Anh, đó là sự dở dang, một sự dở dang đẹp đẽ.


Từ đầu tuần đến giờ tôi không còn gặp Nhật Nam khi đi qua cổng công an nữa. Chúng tôi cũng không liên lạc gì. Mà cũng chẳng có việc gì để gặp nhau cả. Bây giờ, mỗi lần đi qua đây, tôi không chỉ đơn giản là nhìn một màu áo lướt qua, mà là tìm một người. Cũng chẳng biết tại sao lại có cảm giác mong ngóng người đó nữa. Phải đấy, chắc là do gặp Nhật Nam mỗi lần qua đây đã trở thành thói quen, nên giờ không gặp cảm thấy hơi lạ lẫm.

Hôm nay mẹ và em trai đã về quê rồi, phải hai hôm nữa họ mới lên. Giờ về nhà cũng chán thật. Có lẽ tôi sẽ đến câu lạc bộ guitar. Lâu lắm cũng không đến đó.

Nhưng vừa xách cây đàn xuống dưới, còn chưa kịp ra ngoài, tôi nhận được tin nhắn từ Nhật Nam với nội dung thế này:

"Cô đến quán cafe gần bờ hồ đi!"

Tôi đoán có việc gì đó quan trọng, nhưng còn chuyện gì đâu nhỉ, ngoài vụ của công ty hôm trước đã xong hết cả rồi. Chả nhẽ lại có vấn đề gì?

Tôi cũng mau chóng đến đó.

Tìm mãi mà không thấy Nhật Nam đâu, tôi toan lấy máy ra gọi cho anh, lại nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc, là bài hát mà tôi đã từng rất...rất thích, đã từng nghe hoài mà không chán, trong suốt thời gian còn thích Đăng Anh.

Tôi bước dần vào trong, là Đăng Anh, cậu ấy đang ở phía trước hát. Thảo nào nghe giọng quen đến vậy.

Rồi có cả cẩu cẩu, hợi hợi, cả đám bạn cấp ba của chúng tôi nữa.

Có chút quen thuộc lại quay về. Tôi phút chốc đã hiểu ra sự việc. Bài hát này, năm ấy làm tôi rung động, nhưng hiện tại lại không, dù là người tôi đã từng mến mộ rất nhiều.

Cậu ấy hát vẫn rất hay đấy chứ, nhưng...ngay lúc ấy tôi hiểu rằng, tình cảm của mình với Đăng Anh rốt cuộc là gì, tôi biết mình nên làm thế nào là tốt cho cả hai người, cả tôi và cậu ấy.

Đợi bài hát kết thúc, tôi bước lại gần cậu, cười rất thoải mái, còn không quên vỗ tay nữa.

-Cậu hát vẫn rất hay đấy! Đúng bài tớ thích luôn!

Đăng Anh vui vẻ nhìn tôi:

-Cậu thích thì thật tốt! Tớ có chuyện....

Tôi cướp lời, cố nén tiếng thở dài trong lồng ngực:

-Cậu ra ngoài này, tớ gặp riêng một lát!

Đám bạn phía sau còn đang xì xào rất vui vẻ, phải chăng họ nghĩ tiếp theo sẽ là một cái kết đầy hoa hồng.

Chúng tôi ra bờ hồ trước mặt....Tôi khẽ nói:

-Đăng Anh à! Tớ hiểu cậu định làm gì! Nhưng... tớ xin lỗi!

-Là sao? Cậu.....

Cậu ấy còn đang cười, nhưng là cười đầy khó hiểu. Tôi tiếp lời.

-Thanh xuân qua rồi, hãy để cho nó vẹn nguyên trong hồi ức đi! Tớ...thực sự đã từng ái mộ cậu rất nhiều!

-Vậy hiện tại?

-Cậu biết không? Khi cậu đang sống trong niềm hạnh phúc đậu vào công an, thì tớ, đang khổ sở vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Có lúc tớ quên được, thấy cậu lại trỗi dậy niềm tiếc nuối. Phải nói rằng người năm ấy tớ khâm phục nhất, là cậu, oán hận nhất cũng là cậu.

-Nếu năm đó tớ ngỏ lời, cậu đồng ý chứ?

Tôi lăng người đi một lát.

-Tớ đã có thể đồng ý, nếu năm đó cậu ngỏ lời! Nhưng ai biết được, tớ là gì trong cậu?

Đăng Anh thở dài:

-Cậu biết không? Chưa bao giờ tớ lại thấy giận sự nhút nhát của bản thân đến vậy. Năm ấy đã không dám thổ lộ. Gặp lại cậu, tớ còn tưởng sẽ có cơ hội, nhưng...mỗi lần gặp cậu...lại thấy xa xôi vô cùng.

Tôi cười, nhìn Đăng Anh. Lúc này, tôi cảm thấy thoải mái hơn bất kì khi nào. Có thể giải tỏa được mối tơ vò bấy lâu trong lòng, thật sự rất nhẹ nhõm.

-Cảm ơn! Vì đã từng biết đến sự tồn tại của tớ! Tớ chỉ cần biết rằng, tớ đã không tự mình tương tư!

Cậu ấy đưa cặp mắt buồn đang cố làm ra vẻ không sao nhìn tôi:

-Cuối cùng, chúng ta vẫn là ở điểm xuất phát!

-Cậu...đang mang trên vai niềm tin của tớ, vậy nên, đừng làm tớ...thất vọng!

Đăng Anh lẳng lặng quay đi, còn nán lại nói với tôi:

-Nếu thời gian quay lại một lần nữa, tớ...nhất định...sẽ không để cậu...lướt qua như vậy...!

Còn mình tôi đứng đấy! Chỉ mình tôi cùng mặt hồ phẳng lặng. Lâu nay còn e ngại, không biết tại sao hiện tại lại dũng cảm mà nói ran những điều này như vậy. Cảm xúc của con người, theo thời gian cũng dần đổi thay. Một mối quan hệ mập mờ không có lấy một sợi chỉ nối giữa, sớm đã không còn tồn tại. Tôi không phải mẫu con gái cứ ngây ngốc mà mơ mộng đến một cái kết viên mãn trong vô vọng, tôi cũng không phải mẫu người sống trong quá khứ quá lâu. Người ta nói rằng, chàng trai bạn yêu năm 18 tuổi là người bạn yêu nhất cuộc đời này! Tôi lại nghĩ không hẳn vậy. Ta sẽ gặp một ai đó, người cuối cùng mà ta tin tưởng để giao lại nửa đời sau, đó mới là người ta yêu nhất. Mỗi người lướt qua cuộc đời đều có lí do. Có lẽ, lí do mà tôi gặp Đăng Anh, đó là sự dở dang, một sự dở dang đẹp đẽ.

Từ xa đã thấy Nhật Nam hớt hải chạy đến. Trông bộ dạng thở không ra tiếng của anh, tôi còn không nhịn nổi cười, nhưng vẫn cố làm vẻ nghiêm túc, như kiểu giận dỗi.

-Anh giỏi thật đấy!

Không phải tôi giả giận đâu, lòng cũng đang giận thật đấy, giận cái con người đang đứng cạnh tôi.

-Sao chứ?

-Hẹn tôi ra đây rồi bỏ đi đâu thế?

Anh cười.

-Tôi đâu hẹn cô!

-Thế tin nhắn này là sao?

Trông ang lúc này ngốc nghếch vô cùng.

-Tôi...cái đó là...giúp Đăng Anh!

Tôi nguýt anh một cái:

-Á! Anh hay lắm! Làm tôi tưởng có chuyện gấp nên tức tốc đến!

Nhật Nam lại cười, sao hôm nay anh ấy lạ vậy? Cái người này, khi thì nguy hiểm vô đối, khi lại khờ khạo hết chỗ nói.

-Thế cô muốn tôi đền gì?

Tôi phá lên cười.

-Tôi vốn nhân hậu, nên cả nợ mới nợ cũ gộp lại lấy một cái thôi. Vẫn là vụ đi chơi hôm trước đã nói.

-Nhưng...tôi trực rồi!

-Haizzz! Đã nói hết đâu! Tôi không yêu cầu phải vào đúng trung thu mà! Chỉ cần là một hôm đi chơi, hôm nào cũng được. Nhưng mà, phải dẫn tôi đến chỗ đặc biệt nhất đấy.

Nhật Nam gật đầu.

-Cái đó thì đơn giản!

Đúng thế! Có vẻ tôi nhân nhượng với anh ta quá nhỉ! Cũng chẳng hiểu sao nữa. Nếu ban nãy bâng khuâng đến nặng lòng, giờ lại thấy vui vô cùng.

Điện thoại reo,Nhật Nam nhấc máy, chẳng biết đầu dây bên kia nói gì nữa. Chỉ biết Nhật Nam rất chăm chú lắng nghe. Hồi lâu sau mạnh giọng "Rõ!" một tiếng.

Anh chưa nói gì, tôi đã nói trước:

-Lại có việc gấp sao?

-Ừ! Phải xin lỗi cô rồi!

-Haizzz! Không sao! Tôi thấy nghề sở hữu các anh chứ các anh có sở hữu bản thân mình đâu. Mau đi theo tình yêu của anh đi!

Nhật Nam nhìn tôi một hồi, đầy ái ngại, rồi cũng mau chóng chạy đi. Trông cái dáng vẻ vội vã kia, thật đáng thương. Đúng là bất công cho cô gái nào yêu phải mấy cái người này. Chỉ nghĩ đến mỗi việc đang hẹn hò, chàng lại cho nàng bơ vơ ở đấy để đi làm nhiệm vụ là đủ buồn cười rồi. Chẳng biết chàng trai sau này của tôi sẽ thế nào nhỉ? Có lẽ anh ấy bận quá nên chưa tìm thấy tôi! Thôi thì, em ở đây đợi anh vậy!

Sắp đến trung thu, đường phố đông đúc, náo nhiệt hơn. Vỉa gè bày bán đủ các loại đồ chơi đẹp mắt. Tôi tạt qua, mua cho hai bé nhà hai con bạn quà trung thu, nhưng cái cốt là ngắm đồ chơi.

Haizzz! 28 tuổi đầu, vào cửa hàng đồ chơi, người ta còn hỏi là mua cho con cơ đấy, có ai biết tôi cũng còn trẻ con lắm chứ, cũng muốn đi chơi trung thu để sống lại tuổi thơ dữ dội. Xem nào, bao nhiêu là đồ đẹp, thế mới biết cái tuổi của tôi ngày trước thật thiệt thòi, đâu có những thứ này mà chơi cơ chứ. Giờ có lại không thể chơi được, đúng là quá bất công mà

. Tôi phát hiện giữa hàng ngàn món hàng, có một cái vòng tay, trông rất xinh. Cũng muốn mua cho mình một cái làm quà trung thu, dù sao cũng hết tuổi chơi đèn rồi.

-Bà ơi! Cái này bao nhiêu ạ!

Bà cụ cười hiền nhìn tôi:

-Có 16 nghìn thôi con ạ!

-Vậy con lấy cái này!

Bà cụ điềm tĩnh nói với tôi, lại cười đầy phúc hậu.

-Con gái à, con mua nó nhưng có hiểu ý nghĩa thực sự của nó không?

-Còn cả ý nghĩa nữa ạ?- Tôi ngạc nhiên.

-Vòng này là do vợ chồng ông bà tự làm. 16, là ngày 16. Ngày đó trăng tròn nhất, viên mãn nhất. Nó vốn có cặp, nhưng ông bà tách ra. Bà bán vòng nữ, ông bán vòng nam. Cả một dãy vòng tay thế này, con tự chọn cho mình một cái, nếu như chàng trai nào đó, cũng chọn một cái trùng cặp với con, tức là các con có duyên đấy.

Tôi cười.

-Lại còn vậy ạ! Vậy bà lấy cho con cái vòng hạt xanh này.

Bà tự tay đeo cho tôi:

-Chúc con may mắn, con gái! Con sẽ sớm gặp được người đó thôi. Bà năm đó cũng nhờ cái vòng này mà tìm thấy ông đấy!

-Con cũng đang đợi đây ạ! Cảm ơn bà!

Tôi cười nhìn bà lão rồi đi. Thú thực, có ngốc mới tin mấy chuyện này. Ai biết được cái người có vòng giống tôi ở lối nào chứ, có khi lại là cậu bé cấp 3, hay ông già 60 thì sao? Tôi thích nó vì nó đẹp thôi, còn mấy chuyện duyên số này, chắc cũng chỉ là cách chào hàng của họ thôi. Nhưng phải công nhận, cái vòng này đẹp thật.

Về đến nhà, tôi trèo ngay lên giường, rất nhanh đã ngủ say. Tôi đã mơ đấy! Mơ gặp được chàng trai mà tôi vẫn luôn chờ đợi. Chỉ tiếc rằng lần này lại không thể nhìn rõ mặt anh. Anh ấy đang tiến lại chỗ tôi, càng lúc càng gần, nhưng vẫn chỉ là một người bí ẩn, rốt cuộc tôi vẫn không thể biết anh là ai?