Người Định Hình Tâm Lý

Chương 5: Người chết kể chuyện (5)




Editor: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

“Không ai tha thứ cho những tội ác của chúng ta.”



“Ha ha.” Ra khỏi công ty Linh Nguyện, Tôn Đống liền bật cười, “Mọi người có thấy không, lúc bị Mộc Thất bắt lỗi, sắc mặt của tên giám đốc kia thay đổi hẳn.”

Lục Diệp đang đi đằng trước Mộc Thất bỗng quay đầu lại, nói: “Chứng ám ảnh cưỡng chế của cô ấy tái phát thôi.”

Mộc Thất mím môi, đang định phản bác lại, bỗng cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ đang đi bộ ở vỉa hè đường đối diện. Bây giờ là mùa xuân, nhiệt độ ở thành phố S không hề ấm áp chút nào, những người đi đường đều mặc áo khoác, chỉ có duy nhất người đàn ông kia lại mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, nhìn rất nổi bật, nhưng dù mặc có vẻ mát mẻ, trên đầu người nọ lại đội một chiếc mũ mùa đông.

Điều khiến Mộc Thất phải chú ý đến người nọ tất nhiên không phải là quần áo, cô vừa định nhìn kĩ lại thì một chiếc xe buýt xuất hiện ở trạm dừng, người kia không lên, chỉ đứng yên cách chỗ chờ xe buýt một đoạn. Chỉ vài giây sau, cô không thấy người đàn ông ấy đâu nữa, dường như đã bốc hơi mất rồi.

Mộc Thất nhíu mày nhìn về phía trước.

“Mặt Than, Mặt Than, Mộc Thất!”

Lục Diệp gọi liền một lúc ba tiếng Mộc Thất mới hoàn hồn lại, khi quay đầu lại nhìn anh ta, sắc mặt cô đã về trạng thái bình thường, “Sao vậy?”

Lục Diệp hơi khom người, nhìn qua vai cô: “Cô vừa nhìn gì thế?”

“Không có gì.” Mộc Thất đáp lại mà không quay sang nhìn Lục Diệp.

Lục Diệp thấy tầm mắt cô hướng xuống đất, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, thầm nghĩ không có gì mới là lạ. Tuy nhiên, vừa rồi khi nhìn theo tầm mắt của Mộc Thất, anh ta lại không thấy điều gì khác lạ cả. Lúc này Mộc Thất đã vòng qua người anh ta đi về phía trước, Lục Diệp híp mắt nhìn lưng của cô, dừng vài giây sau đó mới đi theo.

Mọi người trở lại phòng làm việc, Hề Thiên Tường phát tài liệu về nhân viên công ty Linh Nguyện cho các cảnh viên để họ kiểm tra xem các nhân viên này còn an toàn hay không.

Trong khoảng thời gian mọi người đến công ty Linh Nguyện, Tưởng Vân Kiệt điều tra ra được một manh mối mới. Thấy mọi người đi về, anh ta vội vàng nói nhanh: “Mọi người vừa đưa cho tôi máy tính của Lương Siêu đúng không, tôi đã kiểm tra các tài liệu trong máy tính đó, đầu tiên là kiểm tra các tệp được mã hóa, nội dung trong đó thật sự…”

Hề Thiên Tường sợ anh ta nói nhảm quá nhiều, lạnh lùng cắt ngang: “Nói vào trọng tâm.”

“Tôi cảm thấy những tệp được mã hóa này không phải là nguyên nhân chính dẫn đến việc anh ta bị sát hại. Nhưng nếu đúng là có liên quan thì… coi như tôi chưa nói gì.”

Hề Thiên Tường đen mặt, gõ một cái vào máy tính của Tưởng Vân Kiệt, nhắc lại lần nữa: “Nói vào trọng tâm.”

Tưởng Vân Kiệt nói hết những lời cần nói xong rồi mới vào nội dung chính: “Được rồi, nội dung chính là tôi tìm được một văn bản, là một chương truyện mà Lương Siêu viết, nội dung bên trong là cuộc trò chuyện của anh ta với Kim Mẫn, dùng ngôi thứ nhất, qua văn bản ấy tôi có thể đoán rằng khi Lương Siêu đến nhà Kim Mẫn, Kim Mẫn đã móc mắt mình ra rồi.”

Tôn Đống hít một hơi lạnh: “Tức là Lương Siêu đã nói chuyện với một người đã bị móc mắt? Sao anh ta có thể chịu đựng được vậy?”

Tưởng Vân Kiệt nhún vai, “Kim Mẫn còn cho Lương Siêu xem bốn con mắt đã bị móc ra, đựng trong bình nước nữa cơ.”

Cao Đình chống cằm, nghĩ một lúc, “Tức là Lương Siêu sau khi biết về một vụ án mạng, tiếp xúc với hung thủ, nhưng vẫn không làm bất kì việc gì như báo cảnh sát các thứ… Mà lại về nhà viết truyện?”

Tưởng Vân Kiệt vuốt cằm: “Đúng vậy, anh ta nói đấy chính là đạo đức nghề nghiệp của anh ta.”

Cao Đình lắc đầu, “Có thể chính cái gọi là đạo đức nghề nghiệp này đã khiến anh ta phải bỏ mạng.”

Tưởng Vân Kiệt nghe xong, hơi trợn mắt, dường như vừa nghe được tin tức nào chấn động lắm vậy, “Vậy là … chuyện này thật à?”

“Trước mắt là vậy.” Cao Đình hỏi: “Lương Siêu có đăng chương truyện này lên mạng không?”

“Anh ta đăng lên QQ cá nhân, nhưng giới hạn người xem, chỉ những ai kết bạn với anh ta mới có thể đọc được thôi.”

Tôn Đống ngạc nhiên: “Vậy sao cậu có thể đọc được vậy?”

Tưởng Vân Kiệt nổi giận: “Anh Tôn, anh nói thế là đang sỉ nhục kỹ thuật của tôi đấy.”

“Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà.”

“Có lẽ hung thủ đã đọc được chương truyện này, sau đó thấy Lương Siêu đã làm trái với quy chuẩn đạo đức của hắn, vấn đề ở chỗ là liệu hung thủ có quen biết với Lương Siêu hay không?”

Hề Thiên Tường: “Tưởng Vân Kiệt, cậu in hết những tư liệu liên quan đến bạn bè của Lương Siêu trên QQ ra.”

“Không thành vấn đề, chuyện này cứ để tôi lo.”

Những người khác cũng về chỗ ngồi của mình, chỉ có Mộc Thất lại đến bên bàn Tưởng Vân Kiệt, gõ một cái: “Tưởng Vân Kiệt, cậu cho tôi xem lại video giám sát lần trước ở bệnh viện đi.”

“Xem cái đấy làm gì?” Tuy hỏi vậy nhưng Tưởng Vân Kiệt vẫn nhanh chóng gửi đoạn video cho cô.

Mộc Thất trở lại chỗ ngồi, mở đoạn video ra, nhìn đi nhìn lại mấy lần đoạn người đàn ông kì lạ kia đi vào rồi lại đi ra, sau đó cô nhớ lại dáng vẻ người đàn ông mặc áo cộc tay đột nhiên biến mất kia.

Ngón tay Mộc Thất nhẹ nhàng gõ theo nhịp, hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong màn hình, liệu hai người này có phải cùng một người hay không?

Mười phút sau, cô cầm điện thoại di động lên, mở phần tin nhắn ra, gửi một chuỗi số cho ai đó.

***

“Ông chủ, những người cảnh sát lần trước lại đến.”

Uông Kiệt đang gọi điện thoại trong phòng làm việc, nhân viên lễ tân tên Tiểu Mã liền vội vàng chạy vào, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đầy vẻ hốt hoảng.

Nghe thấy hai chữ “cảnh sát”, Uông Kiệt nhíu mày lại, nói với người ở đầu dây bên kia: “Xin lỗi, tôi có chút việc, lát nữa tôi sẽ gọi lại sau.”

Sau khi cúp điện thoại, Uông Kiệt đứng dậy, hỏi lễ tân: “Có nói là có chuyện gì không?”

Tiểu Mã lắc đầu, “Không, chỉ nói là đến tìm ông chủ thôi.”

“Thật đúng là không để yên cho người ta mà... Không phải là người đã chết rồi sao!” Uông Kiệt đi ra khỏi phòng làm việc, lộ rõ sự khó chịu ra mặt, nhưng vừa đi đến lối ngoặt ở cửa ra vào, anh ta lập tức thu lại vẻ mặt ấy, biến nó thành nụ cười giả tạo ấm áp hằng ngày.

“Chào các đồng trí cảnh sát, không biết lần này các bị lại đến vì chuyện gì?” Chữ ‘trí’ trong từ đồng chí vẫn không đúng chuẩn, Mộc Thất đảo mắt, nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại được.

Cao Đình lên tiếng: “Quách Duy Nhất và Đinh Chí Hòa là nhân viên chỗ các anh?”

“Dạ đúng, họ làm sao?”

Hề Thiên Tường đưa tay lên đẩy mắt kính, chất vấn: “Gần đây hai người họ đều bị sát hại tại nhà riêng. Một công ty có 13 nhân viên, thì có 3 người bị sát hại tại nhà riêng. Anh Uông, anh cảm thấy chuyện này là trùng hợp à?”

Uông Kiệt bình tĩnh trả lời, “Đấy là do họ chọc phải người không nên chọc.”

Cao Đình: “Đó là vì họ làm cùng một nghề nghiệp nên đã bị hung thủ chọn làm mục tiêu, bây giờ chúng tôi cần quý công ty cung cấp các tài liệu nghiệp vụ của Quách Duy Nhất và Đinh Chí Hòa.”

“Tiểu Mã, lấy tài liệu cho bọn họ.” Uông Kiệt bắt đầu thấy tức giận, nhưng anh ta lại không dám nổi cáu trước mặt cảnh sát.

Lúc sắp ra đến cửa, Lục Diệp không kìm lòng được quay lại nói với Uông Kiệt – người trưng ra dáng vẻ như đang đuổi tà, “Anh Uông Kiệt, trong khoảng thời gian này, tôi khuyên anh không nên ở nhà một mình. Anh nghĩ xem bây giờ người hung thủ hận nhất là ai? À, tất nhiên, có vẻ như anh không sợ, làm ăn mà, lúc nào chẳng có rủi ro.”

Nói xong Lục Diệp liền nghênh ngang rời đi, để mặc Uông Kiệt đứng đó với vẻ mặt tức muốn xì khói.

Thời gian quay ngược về khoảng hai tiếng trước, Hề Thiên Tường phân công các cảnh sát viên đi tìm mười hai nhân viên còn lại của công ty Linh Nguyện, cuối cùng họ phát hiện ra thi thể của Quách Duy Nhất và Đinh Chí Hòa được tại nhà riêng của mỗi người.

Nguyên nhân tử vong của Quách Duy Nhất là do bị đánh vào đầu bởi một vật nặng, sau khi chết thi thể đã bị treo lên trần nhà.

Còn Đinh Chí Hòa thì chết trong bồn tắm của nhà mình, hung thủ đã liên tục lặp đi lặp lại động tác nhấn đầu nạn nhân vào trong bồn cho đến khi nạn nhân tắt thở.

Sau khi khám nghiệm tử thi sơ bộ, thời gian tử vong của hai người lần lượt vào ngày 12 tháng 4 và ngày 13 tháng 4, và Lương Siêu tử vong vào 14 tháng 4.

“12, 13, 14 tháng 4, mỗi ngày giết một người à?” Tưởng Vân Kiệt thầm nghĩ: Điên rồi, đúng là điên thật rồi!

Cao Đình: “Thời điểm gây án là vào khoảng 10 giờ đến 12 giờ đêm, hung thủ đã nhân lúc nạn nhân đang say giấc, cạy cửa lẻn vào, sau đó sát hại nạn nhân.”

Tôn Đống ôm ngực, “Tôi cảm thấy hung thủ đã quan sát rất cẩn thận khu nhà của nạn nhân trước khi gây án, các camera ở dưới tầng nhà các nạn nhân đều bị hỏng, còn hai camera khác hắn cũng có thể dễ dàng tránh được.”

“Nạn nhân đầu tiên bị đâm chết, nạn nhân thứ hai bị đánh vào đầu đến chết, còn nạn nhân thứ ba…” Ánh mắt Mộc Thất nhìn xuống đất một cái, sắc mặt cứng đờ, cô ngừng lại một lát, sau đó giả bộ bình tĩnh nhanh chóng nói tiếp, “Nạn nhân thứ ba, đã bị nhấn đầu nhiều lần xuống nước, sau khi chết thì bị ném vào trong bồn tắm. Có thể thấy hung thủ đã hành hạ các nạn nhân trong trạng thái vô cùng tức giận. Qua đó có thể thấy tâm trạng tức tối của hắn với nghề nghiệp của các nạn nhân, hắn không khống chế được bản thân nên không ngừng giết những người làm nghề này, dựa vào đặc thù nghề nghiệp của các nạn nhân, chúng ta có thể đoán được rằng người thân của hung thủ có lẽ đã bị nghề này hại … ‘chết’!” Đột nhiên Mộc Thất lên cao giọng ở chữ “chết”.

“A! A! A!” Đột nhiên phòng làm việc của đội cảnh sát đặc biệt vang lên những tiếng thét cực kì chói tai.

Lục Diệp đang nghiêng người dựa vào cạnh bàn bị Mộc Thất kéo một cái, một giây sau liền trở thành bức tường thịt chắn trước mặt cô, mà cùng lúc đó, Tôn Đống – đồng chí cảnh sát chuyên nghiệp cao 1m80 thì nhanh chóng nhảy tót lên trên ghế.

Tưởng Vân Kiệt vẫn ngồi yên quan sát mọi thứ, Cao Đình cách quá xa, Hề Thiên Tường thì mắc bệnh sạch sẽ, anh ta đành thở dài, đưa chân ra đạp mạnh một cái ‘bẹp’, sau đó anh ta liền giơ chân lên, gọi lớn về phía cửa: “Cố Mi, có xác chết!”

“Xác chết? Để tôi, để tôi!” Mặc dù chưa ai thấy Cố Mi đâu, nhưng mọi người đều nghe thấy giọng nói hớn hở của cô ấy.

Thế nhưng khi Cố Mi đeo bao tay chạy vào phòng làm việc, chỉ thấy xác chết của…. một con gián bên chân Tưởng Vân Kiệt….

"..."

Hề Thiên Tường nhìn cô ấy một cái: “Cô đeo bao tay rồi à, tốt quá, dọn nó đi đi.”

"..."

Sau khi xác chết của con gián kia được dọn dẹp sạch sẽ, Tôn Đống nhẹ nhàng ngồi xuống, Mộc Thất cũng trở lại trạng thái mặt liệt bước ra khỏi bóng lưng Lục Diệp, ho nhẹ một tiếng, “Tiếp tục!”

Thế nhưng, điều hiếm thấy nhất là dù cô có lạnh mặt đi chăng nữa, hai gò má cô vẫn còn hơi ửng đỏ.

Mộc Thất nói tiếp: “Trong công ty Linh Nguyện tổng cộng có 14 nhân viên. Bây giờ cần xác định xem hung thủ muốn giết tất cả những người đó, hay chỉ một số người nhất định. Có điều, hung thủ có để lại cho chúng ta một manh mối rất tốt, đó là nguyên nhân tử vong của ba người không giống nhau. Nhìn vào tình huống của Lương Siêu ta có thể liên hệ được với trạng thái tử vong của Kim Mẫn, vậy cũng có thể cái chết của hai nạn nhân kia cũng giống với cái chết của thân chủ của họ.”

Tôn Đống vỗ tay một cái: “Đúng rồi, chúng ta có thể điều tra các thân chủ của hai nạn nhân, có cả Kim Mẫn nữa. Chẳng phải Mộc Thất vừa nói rằng hung thủ đang muốn báo thù cho người thân của mình sao? Vậy hắn chắc chắn là người nhà của một trong các thân chủ của ba nạn nhân trên!”

Lục Diệp lắc lắc ngón trỏ: “Điều này chưa chắc, hung thủ có lẽ còn chưa dừng hành vi báo thù của mình lại. Hoặc nói đúng hơn, người cuối cùng hắn muốn giết chính là người….”

“Người đã nói chuyện với người thân đã khuất của hắn.” Mộc Thất vừa nói dứt lời, điện thoại của cô liền vang lên, cô nhìn màn hình thấy tên người gọi là giáo sư đại học của mình, vội ra bên ngoài: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”

Mộc Thất ra ngoài, đóng cửa lại, “Alo, giáo sư Tống.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ khá lớn tuổi: “Xin lỗi Mộc Thất, giờ tôi mới gọi điện thoại được cho em. Em có thể nói chuyện với tôi một lúc được không?”

“Không sao đâu ạ, có chuyện gì giáo sư cứ nói.”

“À, là thế này, gần đây tôi có một người quen nhờ tôi giúp một chuyện. Bạn của cô ấy có một cô con gái mới bị bắt cóc cách đây không lâu. Tuy giờ đã bình an trở về, nhưng tinh thần cô bé lại bị kích thích, tình hình có vẻ rất tệ, lúc nào cũng khóa mình lại trong phòng không chịu ra ngoài. Tôi định đến thăm cô bé, nhưng sức khỏe tôi gần đây lại không tốt cho lắm, lại mới bị gãy chân. Nên tôi liền nghĩ đến em.”

Nghe thấy hai chữ “bắt cóc”, vẻ mặt Mộc Thất hơi thay đổi, “Giáo sư Tống, cô muốn em đi tư vấn tâm lý cho cô bé?”

“Đúng rồi, nhưng tôi biết giờ em làm cảnh sát, ắt hẳn sẽ rất bận, nên phải gọi hỏi trước xem liệu em có khoảng thời gian nào rảnh không?”

“Gần đây em đang giải quyết một vụ án, có lẽ qua hai ngày nữa em mới rảnh.”

“Không sao, không sao, hai ngày nữa cũng được. Vậy để tôi nhắn địa chỉ gia đình cô bé ấy cho em.”

“Vâng.”

“Mộc Thất, cảm ơn em.”

“Không sao đâu ạ, giáo sư Tống chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Cúp điện thoại, Mộc Thất liền nhận được tin nhắn ghi địa chỉ của giáo sư Tống, cô lưu lại rồi nhắn tin trả lời giáo sư, sau đó quay lại phòng họp.

Trong phòng họp, Tưởng Vân Kiệt chỉ màn hình: “Tôi đã điều tra qua, ngày 21 tháng 9 năm ngoái, Quách Duy Nhất đã tiếp đón một thân chủ. Vào tối hôm ấy người này đã treo cổ tự sát ngay tại nhà riêng. Vào đầu năm nay, ngày 10 tháng 1, một khách hàng của Đinh Chí Hòa đã tự sát trong bồn tắm tại nhà riêng. Khi được phát hiện cả hai người đều đã tử vong…. À, ngoài ra tôi còn phát hiện ra không phải nhân viên nào của công ty này cũng tiếp đãi những người muốn tự sát. Đa số các khách hàng đều là người sắp chết.”

Sau đó Tưởng Vân Kiệt dùng hệ thống sàng lọc ra những nhân viên đã tiếp đãi các thân chủ có ý định tự sát khác, trừ ba nạn nhân thì chỉ còn có bốn người khác.

Tôn Đống lo lắng: “Đội trưởng, phải làm sao bây giờ, theo tốc độ giết người của hung thủ, có lẽ tối nay hắn vẫn sẽ ra tay giết người.”

Trong bốn người kia, chắc chắn có một người nào đó là mục tiêu chính của hung thủ…

Lúc này đột nhiên trên màn hình lại xuất hiện thêm một cái tên nữa, Tưởng Vân Kiệt nhìn sang, lập tức há hốc mồm, “Này… Vẫn còn một người nữa.”

***

Ban đêm, trên tầng thượng của một tòa chung cư, một người đàn ông cường tráng kéo một người đàn ông mặc âu phục bị trói hết tay chân đến bên lan can. Hắn đá mạnh một cái vào bắp chân người bị trói, để anh ta quỳ xuống đất, sau đó hung dữ dúi đầu anh ta, ép anh ta nhìn con đường tấp nập đầy xe cộ bên dưới, “Còn nhớ chỗ này không?”

Uông Kiệt bị đánh ngất trên đường về nhà, khi tỉnh dậy thì thấy mình bị mang đến đây. Anh ta không bao giờ ngờ được mình lại bị bắt cóc bởi chính nhân viên dưới trướng của mình.

“Hoắc Kiến Phong, anh muốn làm gì?”

Hoắc Kiến Phong dúi đầu Uông Kiệt một lần nữa, dường như hắn muốn trút hết mọi nỗi giận mà hắn đã kìm nén bao lâu nay, “Mày còn nhớ cô gái tên Lưu Vân không?”

Uông Kiệt chối ngay lập tức: “Không, sao tôi biết được chứ, mau thả tôi ra!”

Hành động này ngay tức khắc chọc giận Hoắc Kiến Phong, hắn ấn mặt Uông Kiệt xuống nền xi măng lạnh ngắt, “Không biết à? Theo cách nói của mày, cô ấy chính là “cuộc làm ăn” đầu tiên sau khi mày thành lập Linh Nguyện đấy. Sau khi nói chuyện với mày xong, cô ấy đã nhảy từ đây xuống, máu chảy đầy đất, ngay cả khuôn mặt cô ấy cũng biến dạng! Ở chỗ kia kìa.”

Lúc này Uông Kiệt mới nhớ đến người này, hóa ra là cô ta sao? “Này, Hoắc Kiến Phong, anh bình tĩnh, chẳng, chẳng lẽ cô, cô ấy…. là bạn gái anh?”

Hoắc Kiến Phong hét lớn: “Đúng! Cô ấy chính là người yêu tao, hôm ấy là sinh nhật cô ấy. Mày có biết sau khi tao mua quà sinh nhật, mua bánh ngọt cô ấy rồi về nhà thì tao thấy gì không?!? Tao thấy thi thể của cô ấy!”

“Tôi biết anh rất đau khổ, nhưng, nhưng mà cô ấy tự sát thì đâu có liên quan gì tới tôi.”

“Không liên quan đến mày? Mày dám nói là không liên quan đến mày?! Tao nghe thấy đoạn băng ghi âm ấy rồi, mày đã nói chuyện với cô ấy, cô ấy mắc chứng trầm cảm, trạng thái tâm lý cô ấy đang rất bất ổn, nhưng mày đã làm gì? Mày đã khuyên cô ấy nên giải thoát! Khi đó cô ấy đã đứng bên vách đá, thì chính mày đã đẩy cô ấy xuống! Mày có biết tao hận cái nghề chó má này nhiều đến cỡ nào không? Biết vì sao tao phải xin vào làm ở công ty mày không? Vì tao muốn tìm chứng cứ, nhưng tao lại không ngờ được rằng mày lại biến thái đến mức ghi âm lại tất cả các cuộc trò chuyện với khách hàng. Mày có cảm giác thành tựu lắm hả? Mỗi ngày nghe mấy thứ này mày đều thấy rất sảng khoái đúng không? Vậy hôm nay mày hãy hưởng thụ cảm giác rơi từ trên này xuống đi!” Hoắc Kiến Phong vừa nói, vừa lôi Uông Kiệt lên, hôm nay hắn muốn ném anh ta từ trên này xuống.

Uông Kiệt bị dọa sợ đến mức toát hết mồ hôi lạnh, chỉ biết van xin: “Hoắc Kiến Phong! Tôi sai rồi, tất cả đều là lỗi của tôi! Anh tha cho tôi đi mà!”

“Hoắc Kiến Phong, dừng tay!” Cao Đình mở cửa sân thượng, đội cảnh sát đặc biệt kết hợp với đội cảnh sát địa phương liền ập đến.

Đối mặt với cảnh sát, Hoắc Kiến Phong vẫn không hề bối rối chút nào, hắn hét lớn: “Sao phải dừng tay? Nó là thằng sát nhân! Nó giết người yêu tao!”

Cao Đình từ từ tiến gần đến chỗ hai người, khuyên nhủ Hoắc Kiến Phong: “Chúng tôi sẽ điều tra về tội danh của hắn. Hắn cần phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, không phải của anh. Bây giờ anh dừng tay lại vẫn còn cơ hội...”

“Ha ha ha!” Hoắc Kiến Phong cười lớn: “Tao thì còn cơ hội gì? Cũng chẳng cần cơ hội, tao đã giết hai người, giờ giết thêm người nữa cũng chẳng sao.”

Mộc Thất quan sát vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong, thấy có dấu hiệu xấu, cô liền nhắc nhở Cao Đình: “Đội trưởng, hắn muốn Uông Kiệt lấy mạng đổi mạng.”

Cao Đình nghe xong thì lặng lẽ đi đến chỗ Hoắc Kiến Phong, đồng thời cũng ra dấu cho Tôn Đống áp sát từ hướng khác, còn mình thì thu hút sự chú ý của Hoắc Kiến Phong: “Hoắc Kiến Phong, anh tỉnh táo lại một chút, tiến lên đây đi, tôi nhắc lại lần cuối…”

Hoắc Kiến Phong lắc đầu, quyết định bước ra bên ngoài thêm một bước nữa.

Đúng lúc này Tôn Đống và một cảnh sát viên khác đã nhanh chóng lao đến chỗ hắn, kéo hai người trở lại sân thượng.

“Chúng mày buông tao ra! Tao muốn giết nó! A a a a a.” Hoắc Kiến Phong không cam lòng gào lên, Tôn Đống đè chặt người hắn, nhanh chóng còng tay hắn lại.

Lục Diệp vuốt cằm, đến bên Mộc Thất: “Cô có để ý không, Hoắc Kiến Phong nói hắn đã giết hai người.”

Mộc Thất nhìn các đồng nghiệp áp giải Hoắc Kiến Phong rời đi, “Có, không phải ba, mà là hai.”

***

“Nói vậy là được… được rồi chứ?” Sau khi cúp máy, Tống Lâm Di tái mặt nhìn màn hình máy tính trên bàn, thậm chí bà còn không dám đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ gồng người nhìn đoạn băng về bức tranh sơn dầu vẽ người phụ nữ bị chặt đầu trên màn hình máy tính. Gương mặt hoảng sợ và vặn vẹo của người phụ nữ rơi vào trong mắt bà.

Không ai lên tiếng đáp lại câu hỏi của bà. Mồ hôi lạnh cứ thể nhỏ xuống từng giọt, nhưng bà lại không dám động đậy, giống như con cá đang nằm trên thớt đợi người ta đến mổ thịt vậy.

Giây tiếp theo đột nhiên video bị tắt đi, màn hình máy tính trở nên tối đen. Như được ân xá, cả người Tống Lâm Di mềm nhũn, phần lưng bà đã ướt sũng mồ hôi, gió thổi vào khiến bà cảm thấy lạnh đến run người. Đột nhiên bà thấy điện thoại mình phát sáng, cả người lại càng run mạnh hơn nữa.

Mộc Thất: “Em nhận được rồi.

“Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi.” Bà vùi mặt vào hai bàn tay, khóc thút thít, không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ “xin lỗi”.

Nhưng liệu có ai nghe được lời sám hối này của bà?