Người Đưa Tin

Chương 30: Saint maarten




Một giờ sau đó chiếc Zodiac tiến vào vùng vịnh Great. Bốn người đàn ông trên tàu mặc quần dài và áo khoác thể thao, mỗi người mang một cái túi ngủ vì lợi ích của chính quyền địa phương. Đưa tàu vào bến xong, họ trèo lên một chiếc tắc xi đã chờ sẵn và phóng tới phi trường với tốc độ đáng kể. Ở đó, sau khi trình hộ chiếu, căn cước giả và trót lọt qua bước kiểm tra, họ lên chiếc phản lực cá nhân Gulfstream V. Phi hành đoàn đã đăng ký kế hoạch bay và đã yêu cầu một vị trí cất cánh. Một giờ sau, lúc 11 giờ 37 phút sáng giờ địa phương, chuyến bay khỏi hành. Điểm đến là sân bay Kloten ở Zurich, Thụy Sĩ.

Khi chiếc Gulfstream bay là là trên mặt vịnh Simpson, Adrian Carer gọi ba cuộc điện thoại: một đến Chánh văn phòng CIA, hai đến Lực lượng vũ trang của cơ quan tình báo chuyên về các chuyến đi bí mật, và cuộc gọi thứ ba đến một bác sĩ của cơ quan tình báo, người chuyên chăm sóc các đặc vụ bị thương trong điều kiện thiếu thốn trang thiết bị y tế và thuốc men. Sau đó ông ta mở két sắt âm tường của mình và lấy ra ba cái ví. Trong mỗi cái ví là một hộ chiếu giả cùng với thẻ căn cước, thẻ tín dụng, một ít tiền mặt và những bức ảnh gia đình chưa từng tồn tại. Mười phút sau, ông ta băng qua bãi giữ xe phía Tây để đến chỗ chiếc Volvo. Người đàn ông của Tổng hành dinh này lại ‘ra trận’ thêm một lần nữa. Trận địa lần này là Zug.

Ở khu buôn bán Munich, Uzi Navot đang ăn bữa trưa muộn với một tay đưa tin của cơ quan Tình báo Đức thì nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Tel Aviv. Không phải Văn phòng điều hành mà đích thân Amos Ahrrett gọi cuộc hội thoại của họ ngắn gọn và chỉ có một bên nói. Navot im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng anh nghiến răng để cho Amos thấy rằng y hiểu cần phải làm gì, sau đó anh cúp máy.

Navot không muốn cho gã điệp viên Đức biết rằng Văn phòng đang rơi vào một cuộc khủng hoảng, vì thế anh vẫn ở lại nhà hàng thêm 30 phút nữa, anh tẩn mẩn cắt móng tay dưới gầm bàn trong khi gã người Đức ăn bánh tẩm đường và uống cà phê. Vào lúc 3 giờ 15 phút thì anh đã ở sau tay lái của chiếc Mercedes dòng E, và lúc 3 giờ 30 phút, thì anh đã chạy về phía tây theo con đường E54.

Hãy nghĩ đây là một cuộc thử giọng, Amos đã nói thế. Làm sạch sẽ vụ này đi và phòng điều hành đặc biệt sẽ là của anh. Và Uzi Navot chạy đến Zurich trong buổi chiều nhạt nắng, thăng tiến trong sự nghiệp là tất cả những gì trong đầu anh lúc này. Anh muốn có Sarah - và anh muốn cô ta còn nguyên vẹn.

Nhưng Sarah đang bị một màn sương thuốc mê bao phủ nên chẳng biết gì về những sự kiện vẫn đang xoáy cuộn quanh mình. Thật sự thì cô chẳng có ý niệm gì về trạng thái cơ thể của mình nữa. Cô không biết mình bị trói vào ghế đối diện với khoang đuôi máy bay Falcon 2000, với người lái của dịch vụ hàng không quản trị Caracas thuộc Tập đoàn AAB tại Riyadh, Geneva. Cô không biết rằng tay mình bị còng lại với nhau và mắt cá chân đã bị cùm. Không biết rằng vệt đỏ thẫm trên gò má phải của cô chính là lời hỏi thăm sức khỏe của bin Talal. Không biết người ngồi đối diện, cách cô một bàn nước nhỏ, là Jean-Michel, hiện đọc lướt một quyển truyện khiêu dâm của Hà Lan và nhấm nháp rượu whiskey Scotland làm từ mạch nha mà hắn mua ở gian hàng miễn thuế ở sân bay Maarten.

Sarah chỉ nhận thức được những giấc mơ của mình. Cô nắm bắt hết sức mơ hồ về những hình ảnh đang phơi bày trước mắt, cô nghĩ rằng chúng hoàn toàn phi thực, nhưng cô lại chẳng còn chút sức lực nào mà kiểm soát chúng. Cô nghe tiếng chuông điện thoại, và khi nhấc máy cô nghe tiếng Ben ở đầu dây bên kia, nhưng thay vì đi về phía tháp Nam của tòa nhà Thương mại Thế giới thì anh lại hạ cánh an toàn ở Los Angeles và đang bận túi bụi với các cuộc họp hành. Cô bước vào tòa thị chính trang nghiêm ở Geogetown, người ân cần ra đón cô không phải là Adrian Carter mà là Zizi al-Bakari. Kế đó cô thấy mình ở trong một căn nhà miền quê nước Anh, những người có mặt ở đây không phải là Gabriel và đồng đội của anh mà là một nhóm khủng bố Arập Xêút đang ngồi bàn bạc những âm mưu tiếp theo. Một chiếc du thuyền tuyệt đẹp đang lướt trên biển máu. Một phòng trưng bày tranh ở Luân Đôn treo chi chít chân dung những người đã chết. Và cuối cùng là một người phục chế tranh nghệ thuật mắt màu xanh ngọc, tóc mái điểm bạc đang đứng trước bức vẽ chân dung cô gái bị khóa tay vào bàn trang điểm. Người phục chế tranh ấy là Gabriel, còn người phụ nữ trong bức tranh chính là Sarah. Những hình ảnh ấy đột ngột bốc cháy, khi ngọn lửa tàn, Sarah nhìn khuôn mặt của Jean-Michel.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Trước tiên chúng ta phải làm rõ xem mày làm việc cho ai, sau đó chúng ta mới giết mày”.

Sarah nhắm mắt khi mũi kim tiêm dưới da ấy một lần nữa cắm phập vào bắp chân cô. Kim loại nóng chảy. Vùng nước đen…