Người Giấy

Chương 43: Trộm xác





Quỷ tộc chân chính như bọn ta không cần che giấu bản chất của mình. - Sugimoto Ahmya.

*

**​

Chuyện hôn ước tôi cứ nghĩ nó xa vời ít ra cũng phải chờ nó tầm năm năm, mười năm rồi mới tới, ai ngờ tên Reo kia không lí không lẽ, cứ bằng việc tin chắc mang về được Tảo Hồi Hồn cho tôi mà muốn tôi đính hôn với Jiro như vậy.

Tôi chỉ mới có 17 tuổi thôi! Các người muốn tảo hôn à? Ở đất nước tôi sống hôn nhân ở tuổi 17 này là vi phạm pháp luật đấy!

- Anh à! - Vẻ mặt Jiro ngập tràn khó xử - Việc này..

Reo khép nhẹ đôi mắt xanh lam nham hiểm, làn áo đỏ mềm mại như một dòng suối uốn lượn, giọng nói hắn dửng dưng:

- Chuyện này là tất yếu mà. Thật ra cũng là để đề phòng chúng ta "nuôi ong tay áo", dù sao Trưởng công chúa đây cũng mang phân nửa dòng máu của tộc Đế Đô, nhỡ mà chúng ta hao tổn tài nguyên vô ích cứu sống cô ta, nàng lại quay ngược về Baridi cắn chúng ta, đó phải chăng lại phí công vô ích?

Hừ! Không ngờ hắn tính kĩ đến mức đó. Rõ ràng trong lòng hắn Miyuki vẫn là người ngoài. Hắn vẫn giữ tâm cơ đề phòng, muốn dùng hôn nhân ràng buộc tôi với Quỷ tộc, chặt đứt mọi vấn vương hay huyết thống Đế Đô của tôi. Dù danh xưng Trưởng công chúa hay ho như vậy, nhưng phân nửa huyết mạch của mẹ tôi - nữ hoàng Yura của Baridi cũng đủ cho Quỷ tộc chán ghét tôi không khác gì ánh mắt Ken khi nhìn bộ dạng này của tôi.

Haiz, bây giờ tôi thực sự thấm thía cảm giác "tứ cố vô thân" cùng lời cảnh báo từ đầu của ma đầu Jiro.

Mà ngẫm lại mới thấy thật may mắn. May là tôi có hôn ước với Jiro, Hoàng tử nhỏ tuy khẩu xà tâm Phật, đối với tôi rất tốt, chứ nếu tôi mà gả cho hồ ly xảo quyệt Reo, tôi thà cắn lưỡi chết đi còn hơn. Lòng tôi ngập tràn mâu thuẫn, trước mặt là Jiro có ngũ quan từng nét như tranh vẽ tỉ mỉ, nét ấm áp, ôn nhu dù có phần yếu nhược. Tôi nghĩ thầm, nếu là gả cho Jiro, cậu ta nhất định sẽ không bạc đãi tôi.

Ánh mắt Jiro khẽ nhìn tôi sáng lấp lánh ngập tràn chờ mong. Tôi nâng mắt đáp trả, hai chúng tôi như đang ngầm thỏa thuận với nhau.


- Không phải em đã sống ngần ấy năm vì cô ấy, bây giờ lại chần chừ cái gì? - Trông vẻ chẳng làm nên chuyện gì của em trai mình, Reo thất vọng cằn nhằn.

Hắn lượn qua choàng lấy vai tôi, bàn tay khẽ vén tóc tôi qua sau vành tai. Tai của Quỷ tộc vốn ép sát vào tóc, chóp tai hơi nhọn như tai của loài yêu tinh. Ken nói Quỷ tộc vốn là một chủng tộc cùng chung sống tại Cố Đô hơn ngàn năm trước chứ không phải từ người Baridi tiến hóa thành vì trong 1000 năm ít ỏi không thể nào họ thay đổi hình dáng đến mức rõ ràng, tách bạch với tộc Baridi như vậy được.

Đột nhiên sực nhớ, nữ thần điên loạn gây đóng băng ngàn năm Kozakura cũng có đôi tai nhọn như thế.

Trong đầu óc tôi cực kì mông lung. Vốn dĩ đây có phải là Trái Đất nữa không? Tộc người này giống như một dạng Tinker Bell hay Bigfoot chán ghét con người nên ẩn náu siêu kĩ hay đây là một vùng không gian khác hoàn toàn?

Hệ sinh thái nơi đây đặc trưng là băng tuyết giá lạnh. Tôi chợt nghĩ ra một vấn đề, băng tuyết ảnh hưởng đến sinh trưởng của cây cối và sinh vật, nhưng phòng của Jiro vừa có lụa là rèm châu khắp chốn, vừa có nội thất gỗ mun thượng hạng như vậy. Ui chao ôi đúng rồi! Mấy thứ này là hàng cực xa xỉ chứ đâu!

Hoàng thất của Herzlos rất xa hoa, gỗ tốt, vải tốt, lông động vật tinh xảo. Điều này chứng tỏ tộc Herzlos không đến mức như Ken đã nói nào là đói kém, thất học, mọi rợ. Ngược lại tôi thấy nét chung của họ là vẻ mặt lạnh lùng phảng phất, văn hóa, truyền thống rất đặc trưng. Nếu sinh ra trong hoàng gia, chắc chắn cả cuộc đời đã được định là người đứng ở vạch đích. Nếu tôi trở về Quỷ tộc, không sân si, không dính líu gì với Baridi, có lẽ cuộc đời sẽ không đến nỗi nào cơ cực, chắc chắn là có ăn, có mặc đầy đủ.

Thái tử Quỷ tộc là kẻ rất nham hiểm. Điều này thể hiện từ khí chất của hắn. Tôi cố gắng tổng kết mọi vấn đề rồi kết luận trong đầu, sau đó mỉm cười, nói với Reo:

- Thái tử Reo, có phải thứ ngài muốn không phải là tôi, mà chẳng qua là tôi mang sức mạnh tái sinh?

Nét cười trên đôi môi trái tim của hắn mất hẳn. Reo buông mấy sợi tóc của tôi đang vướng trên ngón tay hắn ra. Đầu hắn từ từ nhích gần tới tôi. Ở khoảng cách này vẻ đẹp của hắn làm tôi thấy nghẹt thở, tựa như bị loài yêu ma hút đi cả hồn phách. Hơi thở của Reo thả nhẹ vào vành tai tôi, giọng nói của hắn cũng ngứa ngáy đâm chọt vào ốc tai của tôi:

- Con người không nên mang hai thứ thông minh và thẳng thắn cùng lúc với nhau. Điều đó dễ làm người khác khó xử đấy! - Giọng nói còn pha chút nũng nịu hờn dỗi.

Như là vừa đùa cợt thoáng qua, Reo đập cánh lùi ra lấy lại khoảng cách với tôi. Gương mặt lạnh lùng mang ánh mắt nheo lại có tia tàn nhẫn:

- Tôi không cần biết tâm tư cô ra sao. Nhưng nhất định giữa cô và Jiro phải có một đứa trẻ - đứa bé kế thừa sức mạnh tái sinh. Tới lúc đó, cô có muốn trở về Baridi cũng mặc xác cô, nếu vẫn cam tâm ở lại đây cũng tốt. Tôi chỉ hy vọng một đời Jiro bình an, không cần phải hao tốn tinh thần vì cô nữa!

Thật ra, trong lòng tôi chưa từng nghĩ Baridi gì đó là quê mẹ chôn rau cắt rốn gì. Nhưng hình như mấy người này luôn tin rằng tôi có sự quyến luyến mãnh liệt với mảnh đất đó. Thú thật, có quyến luyến thì tôi chỉ vấn vương thế giới tôi đã sống mười mấy năm qua, chứ Baridi trong mắt tôi còn chưa có hình hài cụ thể, so với hạt cát ở Trái Đất còn chẳng có giá trị bằng.

Tôi lạnh môi cười, cảm thấy mình bị khinh rẻ. Jiro giữ tay Reo lại, dùng ánh mắt ngăn cản con hồ ly đó lại tuôn ra câu gì đó chói tai hơn nữa. Giọng tôi bỗng dưng lại lạnh lùng, không còn giống Châu Hạ Anh thỏ đế bình thường:

- Vì người đó là Jiro, hơn thế, vì sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc của tôi, hôn ước này cứ diễn ra đi! - Ánh mắt tôi hơi cau lại, nhất định không để bản thân chịu thiệt một li - Tuy chỉ là hồn thể, nhưng tôi hoàn toàn trông thấy và cảm nhận được mọi thứ ở đây. Vậy nên, không thể vì lí do tôi không có thân xác ở đây mà nghi lễ bị giản lược mất phần nào. Tôi muốn nghi lễ đính ước trịnh trọng đúng quy định dành cho Trưởng công chúa hoàng tộc Herzlos!

Reo vì lời lẽ của tôi thoáng có chút bất ngờ. Ánh mắt cũng dịu đi tia khinh khỉnh bỡn cợt. Có lẽ hắn cảm thấy tôi khó chèn ép hơn hắn nghĩ rồi. Cũng đúng, nếu như tôi vốn ở đây thì hiện tại hắn chẳng phải là Thái tử rồi. Cho nên, hắn sẽ đề phòng tôi, cũng rất mong tôi yếu đuối, nhu nhược, nhạy cảm một chút, có thể thuận theo mong muốn của hắn sinh một đứa bé rồi bỏ về Baridi càng tốt. Như vậy hắn sẽ đỡ nhức nhối mắt vì nhìn thấy tôi.

Vậy thì..

Miyuki ta đây có thể không làm nữ hoàng gì cả nhưng nhất định phải làm một Trưởng công chúa cao cao tại thượng, có tôn nghiêm và quyền hạn không thua bất kì Hoàng tử, Công chúa nào, vậy thì cuộc đời sau này mới ngẩng mặt lên được! Nếu tôi để hắn thị uy mãi như vậy, ngoan ngoãn rụt rè vâng lời, còn coi việc hắn mang Tảo Hồi Hồn về như ân nhân cứu mạng, chắc chắn sau này hắn ta sẽ thuận đà làm tôi không ngóc đầu nổi.

Vẻ mặt khó chịu của Reo nhanh chóng giãn ra, trở về nét lả lơi thường lệ, rất nhanh giấu đi cảm xúc phức tạp của mình. Hắn mở lời:

- Thưa Công chúa Miyuki, yêu cầu của nàng sẽ được thỏa mãn. Thậm chí, Herzlos sẽ phá lệ làm cả lễ đính ước Âm hôn dành cho cô, cùng lời huyết thệ theo đúng nghi lễ. - Hắn lại nói tiếp - Còn bây giờ, làm phiền Công chúa tạm đến tẩm cung của Ahmya để bầu bạn, vì hồn thể thuần âm của cô sẽ làm Jiro suy nhược nhanh chóng. Cô không muốn chưa động phòng đã làm quả phụ chứ?

Tôi khẽ liếc mắt nhìn Jiro. Còn Jiro đánh nhẹ lên vai anh mình trách ma vương Reo lắm mồm.

- Em muốn nói chuyện riêng với Công chúa một lúc. Sau đó em sẽ đưa cô ấy đến bên cạnh Ahmya, anh không cần phải lo lắng.


Reo nói xong những điều cần nói, mỉm cười nhẹ nhàng ung dung bay đi, vạt áo đỏ tung bay diễm lệ.

Sau đó, hai chúng tôi rời khỏi Y sư viện về lại cung của Jiro, suốt quãng đường cả hai đều trầm mặc.

Về đến phòng, Jiro mệt mỏi ngã lên chiếc giường, một bên rèm màu tím mềm mại bị rơi khỏi dây cố định, bung ra bay bay lướt lên gương mặt cậu. Jiro nằm ngửa trên giường, hai tay gối đầu, đôi mắt hai màu nhìn lên trần nhà trân trân. Vạt vải của chiếc rèm tơ tím mềm mại cứ mải ve vuốt lên khuôn mặt yêu nghiệt kia.

- Cậu mệt rồi phải không? Nghỉ ngơi đi! - Tôi đứng bên giường của cậu, rất muốn buộc lại rèm cho cậu ấy nhưng không thể.

- Tôi không nghĩ cậu dễ dàng đồng ý hôn ước như vậy!

Tôi không mò ra cảm xúc gì trong câu nói này.

- Ờm, đính hôn thôi mà! Có phải kết hôn đâu mà phải trăn trở!

Có nghĩa là dù có đính hôn thì cũng có thể huỷ hôn, cũng chẳng phải buộc tôi động phòng, sinh em bé với Jiro, tôi có phản đối cũng có được gì. Trong khi cơ thể tôi còn mê man như người thực vật, về lại xác càng trễ nhỡ đâu tay chân tôi teo cơ hết cả thì chẳng lẽ tôi phải ngồi xe lăn luôn sao?

Jiro bỗng nhếch môi cười, cậu ta đổi tư thể thành một tay đỡ lấy đầu nằm nghiêng. Ở góc nhìn này, sống mũi của cậu ta còn thẳng hơn cả giới tính của tôi!

- Cậu nghĩ đơn giản ghê! Chẳng qua là chưa hiểu huyết thệ là gì! Cậu mà đem thân xác về tới đây thì ngày hai buổi Reo sẽ bắt tôi qua chung sống với cậu luôn cho xem! - Jiro nói tới câu sau có hơi lí nhí.

Tôi nín thở nghĩ thầm, ai chứ ông anh hồ ly đó chắc chắn là rất mong muốn hai chúng tôi mau chóng động phòng mặc kệ tuổi tác. Cái này thực sự rất nguy. May mà xác tôi đang nằm ở bệnh viện, bằng không khó lòng mà tránh né được.

- Miyuki cư xử vậy cũng đúng. Reo rất hay cậy mạnh. Nếu để anh ấy chiếm thế thượng phong mãi, anh ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ cho cậu cơ hội trở mình. Reo yêu thương tôi cùng Aran nhất, vì hai chúng tôi không có tính uy hiếp với anh!

Tôi muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, cứ đưa mắt nhìn mái tóc trắng tuyết hơi rối nhẹ của cậu. Thần thái an tĩnh này sáu, bảy phần làm tôi nhớ Hiểu Khiết. Có lẽ cậu ấy dùng Đồng cốt thuật quá lâu nên giữa hai người đã tạo thành một thứ tính cách cùng khí chất chung, mơ hồ trộn lẫn vào nhau.

- Thực ra tôi có cuộc đời rất đơn giản. Trong hoàng tộc này, tôi là vị hoàng tử kém nổi trội nhất. Uy dũng thiện chiến thì không bằng Reo. Thông minh, lanh lợi cũng không bằng Ahmya. Lương thiện, trong sáng cũng kém cả Aran. Cuộc đời tôi chỉ có một nhiệm vụ là kết hôn cùng trưởng Công chúa Miyuki để tạo ta người có quyền năng kế thừa chức vị Quỷ vương đời tiếp theo. Một hoàng tử như tôi, không dám dùng từ xứng với người kế thừa dòng máu kiêu hãnh của Quỷ vương Katsuo. Nhưng trong số các hoàng tử, các pháp sư lại cho rằng thể chất của tôi tương thích nhất với cậu. Nếu có người kế thừa, đứa bé sẽ mang theo sức mạnh vĩ đại không kém Chiến thần Katsuo là bao.

Tôi dần hiểu ra những luật lệ và sự bức bối trong thâm tâm của Jiro. Ban đầu chỉ là thoáng cảm động khi cậu ấy cố gắng tiếp cận tôi qua thể xác của Dương Hiểu Khiết, bây giờ lại càng thấy được nhiều góc khuất trong câu chuyện này. Vốn dĩ tôi và Jiro đều bị trói cùng một mối với nhau.

Đều trạc tuổi nhau, Saito Ken là hoàng tử trưởng thành trong những lời chúc tụng và ca ngợi. Cậu ta vĩnh viễn là một hoàng tử cao ngạo, tài năng. Nếu cậu ta muốn chắc chắn sẽ cưới được cô gái mà cậu ta yêu thích nhất. Còn Jiro khiêm nhường trước sự rực rỡ màu mè của anh trai mình, là hoàng tử thứ trong hoàng tộc, chỉ có thể làm một người vô âu vô lo cả đời, đã vậy cuộc đời còn bị định đoạt như vậy. Jiro không hề vùng vẫy chống đối mà còn tự tìm cho mình sự dễ chịu nhất có thể trong những ràng buộc này. Ít ra đó là nỗ lực làm mối quan hệ của hai chúng tôi hòa hợp như thế này, tôi làm sao cũng không ghét bỏ được cậu. Ở chỗ này, tôi chỉ tin được cậu.

Ờ mà tự nhiên sao tôi lại lôi Ken vô đây so sánh nhỉ? Có lẽ trong lòng tôi vẫn còn lo lắng cho osin bé nhỏ nên mấy chục phút lại vô thức nghĩ về cậu ta một ít. Chẳng biết cậu ta đang làm gì trong ảo cảnh nữa.

Jiro vốn đã rất mệt. Bàn tay chống trên đầu không trụ nổi mà trượt đi, cậu cứ như vậy mà nhắm mắt thiếp đi, tư thế nằm quá không thoải mái.

May mà tôi vẫn chạm được vào Jiro, nên nhẹ nhàng đẩy cậu vào sâu trong giường, tránh để cậu ta tì cả đầu lên bàn tay quấn đầy băng vải. Lúc tay tôi lướt nhẹ trên má cậu, gương mặt cậu lạnh lẽo, hàng mi rậm đen nhắm nghiền, gương mặt đó vốn xa lạ như vậy, thế mà phút chốc tôi sẽ phải đính hôn cùng. Tôi nén tiếng thở dài, quay đầu ra bàn trà, nằm bẹp trên bàn ảo não.

Lúc này tôi nghe tiếng cánh của ai đó xếp lại. Sợ họ làm ồn Jiro nên tôi lướt xuyên qua tấm màn hổ phách xem coi người mới tới ở ban công là ai. Hóa ra là em họ Ahmya xinh đẹp.

- Jiro ngủ rồi á? Eo ơi em đang định mượn con bướm Omy của ảnh! - Vẻ mặt cô nàng tiu nghỉu phụng phịu cực kì đáng yêu - Nghe nói hôm nay ở thành Kaze có một thiếu nữ xinh đẹp của Baridi vừa qua đời, cơ hội vàng thế này mà bỏ phí thì thật uổng!

- Ủa là sao? - Tôi thật tình không hiểu.


Ahmya à một tiếng rồi giảng giải:

- Em vừa cống nạp cho Reo thối tha cặp Âm nhãn mất rồi. Muốn làm Âm nhãn phải lấy võng mạc của người Đế Đô mới chết để làm. Con bướm Omy có thể tàng hình, đem nó qua bên thành Kaze trộm xác, để nó trinh sát cho mình lúc đào.

Tôi lảo đảo, suýt rớt cả hàm xuống. Thì ra con nhỏ muốn đi ăn cắp xác chết. Bộ dạng xinh đẹp như thiên thần mà cô em nhà tôi có vẻ hơi dã man..

- Mà chắc Jiro cũng không cho mượn con bướm đâu. Nó đã cùng ảnh vượt không gian cứu chị, ảnh còn mệt như vậy, con bướm chắc chắn cũng sắp lả rồi. Huhu! Nhưng mà lần này bỏ lỡ là tiếc lắm luôn! - Ahmya đi qua đi lại ở chỗ ban công, vẻ mặt tội nghiệp vì muốn đi trộm xác mà không đủ đồ nghề.

Phải chi nó như Ban Mai buồn vì hôm nay trà sữa không có trân châu đen, chỉ còn trân châu trắng đi còn không nói. Bây giờ con bé nó buồn vì muốn đi trộm xác người ta, làm tôi hổng biết an ủi sao luôn!

Đột nhiên Ahmya búng tay cái tách rồi chụp lấy vai tôi lắc lắc, một nụ cười tinh quái nở ra, tôi dè chừng trong lòng, Ahmya trưng bộ mặt làm nũng ra với tôi:

- Cục cưng à, phải rồi! Cục cưng tàng hình với mọi người mà nhỉ? Đi mà, giúp người ta đi mà! Đi đào xác vui lắm!

- Đừng nói em muốn kéo chị đi theo làm camera an ninh cho em nha! - Tôi lùi về sau. Hờ hờ, không phải vậy chứ? Tôi sợ ma lắm! Tôi không muốn đi trộm xác chết tí nào đâu!

Ahmya y hệt như một miếng kẹo cao su bám dính vừa năn nỉ ỷ ôi vừa khóc lóc thảm thương năn nỉ tôi suốt nửa tiếng.

Trời đã tối, bầu trời vần vũ. Tuyết ở phía xa mờ mịt. Tôi vốn hết chịu nổi trước độ nhây của con bé, bấm bụng nén sợ cùng nó đi tham quan nghĩa trang của người Đế Đô.

Ahmya mặc một bộ đồ ngắn như một Yukata ngang đùi bung xoè nhiều lớp, màu đen của vải ẩn hiện những hình thêu áng mây hồng hồng. Cả đôi tất màu hồng cao đến đùi che đôi chân thon dài duyên dáng gắn với đôi giày bít mũi màu đen thêu họa tiết thổ cẩm hình tam giác chồng nhau. Mái tóc dài như thác của cô nàng buộc hờ bằng một sợi ren hồng, càng tôn thêm vẻ xinh xắn như búp bê hoàn mỹ.

Tôi nghĩ là tôi sẽ phải bay cũng Ahmya, không ngờ con bé tháo một chiếc bông tai hình cầu màu trắng đục của nó ra khỏi tai, bảo tôi chui vào đó nằm. Trên tai của Ahmya mỗi bên có đến mấy lỗ khuyên tai, đeo một dọc những bông tai hình cầu màu đỏ, màu đen, màu lục, màu trắng, nhìn có phần bắt mắt, nổi loạn. Mỗi lần cô ấy cử động làm mấy cái bông tai rung rinh lóng lánh.

Tôi nằm yên trong chiếc bông tai khá lâu, cũng thiu thiu ngủ cho tới khi giọng của con bé khẽ đánh thức. Tôi chui ra ngoài, đứng dưới gốc cây đại thụ xám đen, Ahmya bay lên nhánh cây cao cao căng mắt nhìn.

- Ở đó là thành Kaze, biên tái của của Baridi với Herzlos. Chỗ này canh gác lỏng lẽo nhất. Nghĩa trang nằm ngay sau bức tường cao kia.

Tôi đưa mắt nhìn, chỉ thấy nền tuyết và một bức tường cao ngất thoáng lập lòe ánh đỏ của đèn treo.

- Chị đi xuyên vào đó để đến nghĩa trang. Sắp qua Giờ tiễn biệt, thân nhân sẽ không ở lại nghĩa trang đâu, nhưng họ chắc chắn là sợ Quỷ tộc trộm xác nên sẽ canh phòng gần đây thôi. Chị vào đó chờ tới khi họ rời đi thì dùng cái màu hồng này nhỏ vào bốn góc của khu tha ma, rồi mở cái này cho nó bay đi báo cho em biết, lúc đó em sẽ tìm cách vào được. - Ahmya vừa nói vừa đưa cho tôi hai chiếc bông tai một màu hồng, một màu vàng vừa tháo xuống từ tai.

Ế, tôi cầm được mấy cái bông tai này. Phong cách của con bé này khá rùng rợn, e rằng trên người mang đồ của người chết không ít nhỉ?

Tôi gật gù giữ lấy bông tai, Ahmya định nói gì đó nhưng vừa thấy tôi quay đi, nó vừa hối tôi đi nhanh một chút, tôi phì cười, từ sau lưng mọc ra cặp cánh đen tỏa sáng.

- Ơ, chị biết bay à? Làm nãy giờ em lo bò trắng răng!