Người Giấy

Chương 45: Quỷ nữ





Con bé trở về ư? Thật sự không phải là chuyện tốt.

*

**​

Ngồi cả buổi sáng với Ahmya, rốt cuộc con bé cũng gà gật hết chịu nổi, lảo đảo mò tới giường Công chúa nằm sâu trong Độc viện. Cả căn phòng phủ sắc hồng ngọt ngào, chiếc giường mềm mại cùng lò sưởi xinh đẹp. Hu hu, làm tôi nhớ căn phòng của Ban Mai quá!

Trước khi nhắm mắt ngủ say, Ahmya ráng mở mắt dặn tôi, nếu buồn chán thì tìm Jiro, cung của Jiro nằm ở tầng cao trên tháp Đông, cứ nhìn thấy hai cột trụ vàng quen quen là nó đó.

Khổ nỗi tôi phân biệt nổi Đông, Tây, Nam, Bắc ở đâu đâu, ra khỏi Độc viện là cả một vấn đề rồi!

Tôi lạc trong vườn độc dược ít nhất một tiếng. Trên vòm trời không có nắng, cỏ cây nơi đây phủ một màu xám đen. Những bông hoa bắt mắt đỏ rực, còn có những cái nấm trong suốt tua ru dài to như cái dù. Không những có thực vậy phủ màu ảm đạm, thú vật nuôi trong đây đều là loài kịch độc màu sắc lẫn dáng hình lồi lõm, mắt đỏ ngầu, toàn thân phát ra khí đen vòng quanh. Có cả loài rết ba đầu, nhện toàn thân tím đen, còn có vài loài lưỡng cư ngáp ngáp trong cái hồ đục ngầu nửa giống cả sấu, nửa giống kỳ đà có ba con mắt nhìn thật đáng sợ. Bọn chúng được nuôi thả cho bay nhảy tự do. Tôi từng hỏi: Lỡ như nó mò vào tận Độc viện thì sao? Ahmya đáp trong Độc viện vốn có kết giới, mấy loài kịch độc không xông vào được, chỉ có vài con vật làm thuốc dẫn, vô hại được nuôi ở tầng trên thỉnh thoảng mò vào, cũng như thú cưng thôi, không đáng ngại.

Nhưng quan trọng là muốn vào được Độc viện, kiểu gì cũng phải băng qua cái vườn bách thú kì dị này, đúng là thật thót tim.

Lúc tôi tìm được cửa ra, thật sự mừng phát khóc. Cửa ra là hang động tự nhiên, gió lùa vào trong nghe như tiếng rên xiết. Tôi bay ra khỏi ngọn tháp trên núi này, cố căng mắt tìm xem mặt trời ở đâu để định vị hướng, mò mẫm một lát cũng tìm ra được chỗ tẩm cung của Jiro, hóa ra cũng là tháp trên ngọn núi gần đây, hai cây cột trụ lớn ngay ban công nổi bần bật nên tôi lượn một vòng là thấy ngay. Tôi đáp cánh trên ban công, như một u hồn tự tin xuyên qua cửa, định dọa chào buổi sáng cậu ấy, ai ngờ lúc tôi vào, Jiro còn nằm mê man trên giường, bên cạnh là một phụ nữ đứng tuổi ngồi cạnh nắm lấy tay cậu xem xét, vẻ mặt rất lo lắng.

Người phụ nữ toàn thân tỏa ra hào quang chói mắt, cả người mặc chiếc bào tím huyền vạt dài chấm đất, khoác một lớp áo choàng mỏng nhẹ có hoa văn đen uy quyền. Mái tóc trắng của bà ấy được búi kiểu cách quý phái, vấn quanh một vòng cài hoa tím xinh đẹp. Cách ăn mặc này cực kì lộng lẫy, trong lộng lẫy còn ẩn chứa quyền lực. Dù vẻ mặt đứng tuổi một chút nhưng rất đẹp, da dẻ trắng muốt, hàng lông mày kẻ hơi xếch dài, đuôi mắt rồng ánh tím và đôi môi đỏ rực như màu máu. Đó là nét đẹp sang trọng và kiêu hãnh nằm từ trong xương tủy. Đôi mắt màu tím của bà khẽ lay động, ánh mắt dấy lên tia lo lắng không yên.


Bên cạnh bà, tôi thấy lão y sư tóc xù hôm qua đang xem xét vết thương trên bàn tay cậu. Sau đó ông ta dẫn một ống truyền chất dịch vào tay Jiro.

- Đã bốn ngày rồi, Hoàng tử vẫn mê man không tỉnh vậy? - Bà cất tiếng nói, thanh âm nghe ôn hòa nhưng trong giọng điệu có nhiều bứt rứt không yên.

Lão y sư hôm nay mặc chiếc áo vàng đất, khoác áo lông xám. Ông nhẹ nhàng nâng bàn tay Jiro đang yên tĩnh nhắm mắt đặt lên bụng cậu, sau đó từ tốn nói:

- Xin Hoàng hậu đừng quá lo lắng. Hôm qua Hoàng tử vẫn có thể tự mình đi tới Y sư viện thay thuốc, ngoài suy nhược tích tụ lâu ngày và hao tổn quá nhiều máu linh hồn ra cũng không có gì nghiêm trọng. Bây giờ cậu ấy chỉ là đang ngủ say. Hôm qua thần thăm dò trong người Hoàng tử có lờ mờ một nguồn âm khí lạ lùng, chưa từng xuất hiện ở đây. Thể chất của Hoàng tử không nên chịu âm khí quá nhiều, có lẽ nên dời cái bàn gỗ mun này ra ngoài phòng, thay thế bằng cái bàn khác. Hoàng tử nên ngủ nhiều một chút để tự phục hồi.

Hoàng hậu cụp mắt, bàn tay dịu dàng vuốt v e bầu má của Jiro, khẽ nói:

- Aran đã bất hạnh qua đời, ta còn mỗi Jiro. Nếu thằng bé có bề gì, ta không có mặt mũi nào đến viếng Airi cả!

Sự thanh trong và dịu dàng của Hoàng hậu làm tôi cảm thấy ấm lòng. Lão y sư truyền thuốc dinh dưỡng cho Jiro, tôi ngồi trên cái ghế gỗ mun, bưng mặt nhìn khung cảnh hai người họ chăm sóc cậu. Lão y sư thu xếp xong, cúi đầu hành lễ rồi rời đi, chỉ còn mỗi Hoàng hậu ở bên cạnh Jiro.

Bà ấy nhìn gương mặt gầy guộc của Jiro, bất giác thở dài, cứ ngẩn ngơ vuốt v e tóc cậu.

- Con ơi, sao cứ tự làm thương tổn bản thân thế này!

Tôi thấy mủi lòng. Ôi trời ơi tôi xem quá nhiều phim cung đấu rồi! Cứ luôn nghĩ đăm đăm trong lòng Hoàng hậu mẹ kế giữ lấy con của thiếp thất thế nào cũng là khác máu tanh lòng, rồi mấy cái tình tiết máu chó trong phim truyền hình ảnh hưởng nào là lấy con thứ làm đá rải đường cho con trai ruột lên ngôi các kiểu con đà điểu làm tôi cứ nghĩ hoàng thất Herzlos cũng lạnh lùng xương máu như vậy. Ai ngờ nhờ tàng hình thế này mới thấy được nhiều cảnh hay ho đến thế.

Tôi bắt đầu có cảm tình với vị Hoàng hậu này rồi nha!

Hoàng hậu quay ra hình về giữa căn phòng, tôi thấy ánh mắt bà lại dán trên người tôi. Tôi hơi ngửa người tránh đi, đúng là bà ấy chỉ đang nhìn cái bàn, không phải nhìn tôi. Haiz đúng là mẹ con giống y như nhau, khả năng định vị vị trí của tôi đều là ăn may cả!

Ánh sáng tím lấp lánh từ bàn tay bà bùng ra, bao bọc lấy chiếc bàn gỗ mun tinh xảo. Tôi thấy chiếc bàn rung rinh nhè nhẹ, hơi hổng chân bay lên, nhưng lại không đủ lực, chiếc bàn nặng nề rơi xuống vang lên một tiếng.

Hoàng hậu giật thót mình, quay mặt nhìn Hoàng tử đang đắp chăn bông trên giường, cứ sợ làm cậu thức giấc. Bà lẩm bẩm:

- Âm khí nặng nề đến mức không di chuyển nổi?

Tôi có chút chột dạ, vội đứng dậy khép nép, không dám bám dính tới cái bàn nữa.

Hoàng hậu dùng lực một lần nữa hóa phép, cuối cùng cũng nâng được chiếc bàn ra cách tẩm cung ba căn phòng. Bà dời một chiếc bàn trắng thuần khác đặt vào. So với cái bàn cũ, rõ ràng chiếc bàn này trông tinh tế hơn nhiều, pha với rèm lụa tím treo khắp phòng quả nhiên là đẹp đẽ hài hòa.

Con yêu tinh lửa tự mình bê cái bình nước và bộ li tách bay về cái bàn mới, hồi nãy Hoàng hậu nhấc chiếc bàn gỗ màu đen đi, cũng đã bê cả nó đi, bây giờ nó phải tha từng món đồ về bàn, nào là đế đun, ly tách, bình đun, trông nó như ức chế càm ràm vậy.

Haiz, coi bộ là tôi không nên ở đây rồi, kẻo lại ảnh hưởng tới sức khỏe của Jiro đáng thương. Nhưng mà Ahmya đang ngủ sau cả đêm lao lực rồi. Chả lẽ bảo tôi đi tìm con hồ ly đỏ kia chơi?

Suy nghĩ này chưa kịp thành hình đã bị tôi sút bay rồi!


Không có ai chơi thì tôi đành đi chơi một mình vậy!

Tôi là linh hồn, thật ra không đói, không khát. Mệt mỏi thì chợp mắt một chút là lại thừa mứa tinh lực trở lại. Bây giờ thật sự tôi đang quá bừng bừng khí thế để thăm thú. May mà tôi đã bay lượn tương đối thành thạo, vì thế tôi rất hăm hở xách cặp cánh đi chơi.

Tôi lao mình ra khỏi tháp Đông, bay hạ thấp, xuyên qua những lớp mây mù đầy hơi nước, rốt cuộc cũng nhìn thấy được những khối kiến trúc đồ sộ nằm tụ lại ở lưng chừng núi. Tôi bay xa xa nhìn một lần, hóa ra hoàng cung của Herzlos nằm ở vị trí rất cao, xếp trên ba ngọn núi cao thẳng đứng, kiến trúc từ xa hợp lại thành một dáng hình một người chim tung cánh, nhìn cực kì hùng vĩ. Cung điện giống như đang vươn tay che chở cả Đô Thành Quỷ tộc bên dưới, cả hoàng cung phủ màu trắng nhạt, dựng trên những ngọn núi tuyết san sát nhau, những mái vòm uốn lượn là đôi cánh kiêu hãnh của loài nhân điểu, tựa như một vị thần cổ xưa đang ngủ dựa mình vào núi.

Đô Thành của Herzlos phủ màu đỏ gạch, nằm giữa sườn núi nhấp nhô đẹp như những bông hoa lửa nở trên tuyết trắng. Đa phần nhà cửa đều cao ngất ngưỡng, hình trụ tròn đầy ô cửa sổ rất lớn màu trắng. Tự nhiên tôi nhớ tới thành phố Trùng Khánh của Trung Quốc, nhà cửa đều san sát không thấy mặt đất. Tôi không tìm ra đường xá rộng lớn ở đây. Mọi người nơi này đều bay bằng cánh khí, vốn dĩ đó là phương tiện tối ưu nhất rồi. Trật tự của Đô Thành rất nền nếp. Dọc trên những ngôi nhà cao treo những dây cáp to tướng, nhìn xa như một thân rồng đen uốn lượn, trên đó có cabin lớn màu đen liên tục di chuyển như là xe điện vậy, nhưng nó chỉ dùng để vận chuyển hàng hóa.

Người của Quỷ tộc có nét rất đặc trưng, mà tôi tìm mãi không không thấy ai xấu xí cả. Bọn họ hình kiểu gì cũng ngũ quan cân đối, da dẻ hơi nhợt nhạt, xương mặt không sắc cạnh bằng người của hoàng tộc, nhưng so với người ở Trái Đất thì cao lớn và có nét đẹp cuốn hút hơn nhiều.

Tôi đang định tìm chỗ hạ cánh thì nghe một âm thanh vang vọng, giống như một hồi chuông dài, ngân nga giữa đất trời. Trong lúc tiếng chuông vang lên. Các tòa nhà đỏ gạch đều như bị thức giấc, chúng cựa quậy xoay mình, lúc xoay chuyển, tuyết từ đỉnh các tòa nhà đều rơi đ è xuống nền đất, sau đó, "con rồng" dây cáp đen thui văng nối từ những tòa nhà khẽ rục rịch. Trời thần ơi nó không phải là dây cáp mà thật sự là một con rồng!

Toàn thân linh thú đó phủ màu đen tuyền, vảy đen lóng lánh, dài đến cả mấy kilomet đang buông người khỏi mấy tòa nhà, đầu rồng không dữ tợn mà có một lớp lông xù như bờm sư tử, màu sắc hệt như cái đuôi công nhiều màu, con vật hạ người trườn trên nền đất đầy tuyết, mỗi cú trườn đều như một bông chổi quét dọn, đẩy hết đụn tuyết dày gạt qua khỏi sườn núi, hất qua bên cánh núi kia.

Mọi người từ lúc chuông vang đều biến mất, như là tuân theo một lệnh giới nghiêm. Con vật đen tuyền uốn lượn vòng quanh Đô Thành mấy bận, thoáng chốc nền đất lộ ra. Con rồng chưa chịu yên, nó bốc đầu dậy vươn cặp cánh khí đen ngòm bay lên, lúc đập cánh bay cũng thổi bay mấy khá nhiều tuyết còn sót đi. Nó lững thững bay về hướng hoàng cung trên núi cao.

Quả là một cảnh chấn động mắt nhìn!

Tôi thích thú đi lượn Đô Thành cả ngày hôm đó, cả ban đêm còn mê chơi đến độ không về hoàng cung. Lúc tôi mò mặt về cung của Ahmya thì lần này đã không bị lạc trong vườn độc dược nữa mà bay thẳng một hơi tới phòng Công chúa.

Trời gần sáng, Ahmya đã thay một bộ đồ khác, có lẽ nó đã từng tỉnh một lần rồi, bây giờ là giấc ngủ thứ hai. Nó nằm trên giường, áo ngủ mềm mại màu hồng đào hở ra phong phanh. Chiếc chăn của nó đắp có lót một lớp bông ấm ở giữa, loại bông này mọc ở một bãi chiến trường cổ ở ngoại thành Đô Thành, âm khí cực kì. Tôi đắp chăn cho nó rồi cút ra ngoài.

Tôi bay qua cung của Jiro, Jiro vẫn đang nằm vô lực trên giường. Môi tái nhợt. Nén lòng rằng cậu ta cần tịnh dưỡng, tôi lại đi ra ngoài.

Lần này tôi chịu hết nổi, mặt dày cũng phải quấn lấy hồ ly để chọc ghẹo cho đỡ buồn. Cảm giác không ngủ được lang thang khắp nơi trong hoàng cung thật là trống vắng. Cả cung điện vắng ngắt. Chơi cả ngày cả đêm ở Đô Thành cũng đủ rồi, nhưng mà tôi có phải con người đâu, giờ giấc sinh hoạt vô cùng hỗn loạn.

Hu hu cô đơn quá!

Chả lẽ làm một con ma buồn chán đến nhường này sao? Hèn gì bọn họ lại cứ hay chạy đi dọa người, hóa ra là để khỏa lấp nỗi trống vắng này. Tôi lang thang khắp nơi, quả là có mò ra phòng của Thái tử ma vương, nhưng mà khi tôi mò vào, con hồ ly đó đang êm ái trong chăn mềm, hai vạt áo ngủ màu đỏ đen hở ra khuôn ngực trắng ẩn hiện những múi cơ hoàn mỹ làm tôi suýt xịt cả máu mũi. Lúc hắn ngủ nhìn bớt vẻ yêu nghiệt, nhưng lại thêm mấy phần quyến rũ động lòng, giống như mời gọi người ta tới xơi tái mình vậy.

Không được! Có chết cũng không làm một con ma háo sắc được! Tôi lại cun cút đi ra khỏi cung của hồ ly.

Tôi bay dọc trong đại sảnh, ngắm từng bức tranh, chọc ghẹo nữ nhân gảy đàn trên tường, rồi chơi trò xuyên tường rầm rầm.

Tôi xuyên nhầm qua một căn phòng có em bé sơ sinh, nó đưa đôi mắt thao láo màu xanh lam nhìn tôi, lại nở nụ cười. Khuôn miệng em bé móm mém không có cái răng nào nhìn rất buồn cười.

Tôi chọc chọc cái bụng nhỏ của nó, khẽ hỏi:


- Bé con à, em nhìn thấy chị sao?

Đứa bé cười càng rộ lên, đưa tay muốn chụp ngón tay tôi nhưng chỉ có thể quờ quạng vào không gian.

Tôi ngồi chơi với em bé tới gần sáng, đến khi nó mệt mỏi tự m út ngón tay ngủ. Em bé này có lẽ là một Hoàng tử nào đó. Tôi vừa nhìn đã thích nó rồi.

Tôi ngồi cuộn người gần cái nôi be bé đẹp đẽ của nó thiêm thiếp được một lát. Lúc tỉnh dậy, mắt tôi tối đen, giống như bị nhốt vô chiếc hộp của Jiro. Tôi chới với quờ quạng, đập tay thế nào đó, tôi lại thấy mình nổi lên được, đầu ngoi lên, đập vào mắt là tẩm phòng của Hoàng tử bé.

Trong khi ngủ, tôi bị chìm!

A ha hóa ra hồn thể có thể xuyên được cả các tầng kiến trúc luôn, chả khác gì độn thổ cả. Giờ tôi mới biết tôi không những xuyên được tường, mà còn chìm xuống tầng dưới được. Thế là tôi đè người xuống như đang lặn, cứ chìm như vậy rồi rớt xuống một căn phòng khác. Căn phòng này không biết là cung của phi tần nào, ngập tràn hoa lá đẹp đẽ, không có người. Tôi đưa mắt ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng.

Tôi đi dọc ra ngoài, có người hầu dọn dẹp, còn thấy bóng của một phụ nữ thả tóc mặc áo màu lục trà đi ngang qua, có lẽ là chủ căn phòng. Tôi cứ đi qua lại giữa hành lang quanh co, tự nghĩ trong đầu, giả như mình chìm được, vậy mình nổi được không?

Tôi khẽ nhún người trồi lên. Ai mà ngờ, tôi nhún nhún, từ cái hành lang quanh co đó, bay thẳng lên tầng trên đụng vào ngai vàng Quỷ vương của ông chú tôi đang ngồi, suýt đáp thẳng lên mái đầu trắng của ổng.

Ai mà biết tầng bên trên là Sảnh nghị sự cơ chứ!

Tôi chỉ thấy con hồ ly áo đỏ đang ngồi ở sát hàng đầu tiên của đám đại thần, pháp sư, nghệt mặt nhìn tôi, vẻ mặt hết trắng rồi xanh.

Lí do vì sao tôi nhìn một phát mà biết người tôi suýt đạp lên đầu là ông chú ruột thịt Quỷ vương của tôi à? Đơn giản thôi, vì người ngồi trên cái ngai to tướng điêu khắc nửa người nửa chim kia là một người đàn ông trung niên đẹp còn hơn yêu nghiệt!

Ông ta có tóc trắng cắt ngắn gọn gàng, đội một chiếc vương miện tinh xảo màu đen có những viên đá xanh sapphire đính tỉ mỉ. Trường bào đen tuyền, ẩn hiện hoa văn xanh dương lóng la lóng lánh ánh sáng. Cả người thần thái bừng bừng, trên tay còn có một cây gậy phát ra ánh sáng đen đính một viên ngọc trắng rất lớn, đế giữ viên ngọc như là một đôi cánh đen vươn rộng. Đặc biệt khuôn mặt là tỉ lệ hoàn hảo giống như là Reo và Jiro chôm được mỗi đứa một ít từ ông ấy vậy. Đôi mắt phượng đen thẫm hững hờ, đôi môi đỏ, chiếc cằm nhọn vương giả, bộ điệu hơi lười nhác của Reo giống như là bắt chước từ ông ta mà ra. Ánh mắt ông ta rất có thần, không ngả ngớn như Thái tử.

Phía dưới là một dọc ghế bọc nhung đỏ, xếp thành hình vòng cung. Rất nhiều đại thần đứng tuổi ngồi với nhau. Tôi cảm thấy giống y như phòng họp Thượng viện vậy.

Tôi còn đang cúi đầu ngắm ổng một hơi thì Reo vẫn đeo đôi Âm nhãn trên mắt không rời, thấy tôi đang đậu trên ngai vàng, mặt hắn xanh mét đến buồn cười, ra sức làm dấu cho tôi thấy.

Khi tôi còn chưa kịp nhảy xuống khỏi cái ngai, bỗng nhiên có vài người trên "Thượng viện" này đứng phắt dậy, bộ dạng cực kì kinh hãi, tay run run chỉ về phía ngai Quỷ vương, chỉ chính xác vào mặt tôi, giọng hết sức sợ hãi:

- CÓ QUỶ! QUỶ NỮ!