Người Hầu Của Quý Ông

Chương 46




“Cậu sao vậy?” Billy chú ý tới tôi đang chật vật.

“Nghe này, tôi phải đi ngay lập tức.”

“Mặt của cậu bị sao vậy? Ai đánh cậu?” Billy nhíu mày.

“Vừa rồi tôi có tranh chấp với một quý tộc, cho nên không cẩn thận đả thương hắn.” Tôi kích động nói. “Tôi không thể ở lại nơi này, hắn sẽ trả thù tôi, xin anh để cho tôi đi.”

Billy vẫn không tránh ra, trong lúc chúng tôi giằng co bế tắc, tôi nghe được một âm thanh nổi giận.

“Chính là tên khốn nạn này đánh tôi, các người lập tức đi gọi cảnh sát đến đây!”

“Thưa ngài Nam tước Fraisse, xin ngài hãy bớt nóng giận.” Bà chủ đang trấn an tên đàn ông kia, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều tập trung về phía chúng tôi.

Billy tiến lên một bước nói. “Tôi là người hầu bên cạnh Nam tước Bruce, đã từng được gặp ngài, thưa Nam tước Fraisse.”

Người đàn ông tên Fraisse hừ lạnh một tiếng. “Tránh ra, không phải chuyện của cậu.”

“Thưa ngài, có phải có sự hiểu lầm nào đã xảy ra không?”

“Tôi nói, lập tức gọi cảnh sát đến.” Hắn cắn răng nói. “Các người có thấy không? Nó đánh tôi, cái tên hèn mọn đê tiện này lại dám đánh tôi, nó phải xuống địa ngục!”

“Owen, những lời ngài Fraisse nói là sự thật sao?” Billy hỏi tôi.

Bị mọi người trước mặt nhìn chăm chú, tôi đành gật đầu bất đắc dĩ. “Bởi vì… Hắn nghĩ tôi là trai bao ở nơi này, sau đó còn muốn… Tôi cũng không phải cố ý…”

“Nó nói dối! Nó nói hưu nói vượn!”

“Tôi không cho là người hầu của tôi sẽ nói dối.” Giọng Nam tước bỗng nhiên vang lên.

Hắn bước đến, hô hấp có chút dồn dập, vẻ mặt xanh mét nhìn chằm chằm vị Nam tước Fraisse kia.

“Là cậu…” Nam tước Fraisse khinh miệt liếc hắn. “Nó là người hầu của cậu? Không phải nó là người hầu của tên Gabriel sao? Tôi khuyên cậu đừng có xen vào việc của người khác, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ nó, ai cũng đừng hòng nhúng tay vào được.”

“Anh không thể động vào cậu ấy được.” Nam tước lạnh lùng nói.

“Hả? Cậu dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi?”

Nam tước không trả lời, hắn chỉ liếc mắt nhìn bà chủ một cái, bà ta cười hì hì đi tới, ghé sát vào bên tai Fraisse nhẹ nhàng nói vài câu.

Sắc mặt Fraisse nháy mắt trở nên trắng bệch, đồng thời đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn không dám tin nhìn mọi người chung quanh, quả thực kinh hoảng tới cực điểm.

“Mày! Chúng mày! Chúng mày cũng dám!”

“Ngài Fraisse, tôi tiễn ngài ra ngoài.” Bà chủ lắc lắc cây quạt. “Xin mời đi phía bên này.”

Fraisse cắn chặt răng, không nói gì cả, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bà chủ nhẹ nhàng thở ra. “Nơi này không có việc gì nữa, mọi người đi chơi đi.”

Sau khi đám người tản ra, Nam tước đi đến trước mặt tôi. Hắn đưa tay chạm vào mặt tôi, nhẹ giọng hỏi. “Cậu không sao chứ? Có chỗ nào bị thương không?”

“Tôi không sao.” Tôi lắc đầu nói.

Hắn lăng lăng đứng trước mặt tôi, chân tay có vẻ luống cuống.

“Thực xin lỗi, vừa rồi cậu chạy ra ngoài… Tôi tìm khắp nơi vẫn không thấy cậu.” Hắn thấp giọng nói. “Không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy… Tôi sẽ không bỏ qua cho cái tên Fraisse kia.”

Tôi không muốn tiếp tục mất mặt xấu hổ ở trong này, bèn xoay người đi ra ngoài.

Trời đã ngả về chiều, hoàng hôn phía chân trời đỏ hồng như lửa. Gió thu nhè nhẹ, mát mẻ vô cùng.

Những toà nhà hai bên đường cũng ánh lên màu cam nhàn nhạt, ngay cả mặt đất cũng đỏ bừng rực rỡ.

Tôi đi ở phía trước, còn hắn theo ở phía sau.

Chúng tôi cứ đi như vậy, tiếp tục đi, thẳng đến khi đường chân trời mờ hẹp thành một đường, trời đất bắt đầu ảm đạm, vầng trăng lưỡi liềm lơ lửng trên bầu trời lam sẫm.

Tôi bỗng nhiên dừng bước, xoay người đối mặt với hắn.

Hắn vội vàng bước đến trước mặt tôi. “Em thật không bị thương sao? Tôi thấy tư thế đi đường của em có chút kỳ quái.”

“Đừng lo lắng, loại người giống như chúng tôi, có lẽ không hiểu biết nhiều thứ, nhưng làm sao để tránh né cú đấm của người khác thì vẫn biết được.” Tôi cúi đầu nói.

Hắn luống cuống, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, dùng âm thanh cực kỳ mềm mà nói. “Thật xin lỗi, là tôi không tốt, chúng ta trở về nhà đi, được không?”

Tôi lắc đầu, chăm chú nhìn hắn. “Tôi sẽ không theo ngài trở về.”

Nghe vậy, hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi rồi nói. “Đừng nói những lời ngốc nghếch đó nữa, em rõ ràng thích tôi, vì sao lại muốn từ chối tôi?”

“Ngài sai rồi, tôi không có tình cảm đặc biệt đối với ngài.”

“Tôi tin cảm giác của mình không sai.” Hắn lớn tiếng nói. “Tôi nhìn thấy ánh mắt của em, nếu em không yêu tôi, sẽ không để lộ ra thần sắc thống khổ như vậy khi nhìn thấy người khác hôn tôi!”

“Có lẽ điều đó không phải là thống khổ, mà là chán ghét.” Tôi cũng lớn tiếng nói như hắn. “Không phải ai cũng có thể chấp nhận đàn ông, chuyện này ngài hẳn hiểu rất rõ.”

Hắn ngây ngẩn cả người, có điều gì đó xuất hiện trong ánh mắt rồi lại nhanh chóng biến mất, sau đó hắn tức giận mà lớn tiếng nói. “Em câm mồm! Em nói hưu nói vượn!”

“Tôi không có nói quàng, tôi đang nói sự thật. Ngài chỉ đang bị những biểu hiện tôi lộ ra che mắt. Quản gia của ngài nói không sai, tôi chỉ là một người chưa bao giờ được dạy dỗ, thân phận hèn mọn, là tên côn đồ nông thôn, vì mưu cầu phú quý và đạt được mục đích, cái gì tôi cũng có thể làm, cái gì cũng có thể nói, bò lên giường của ngài cũng là vì như vậy. Không chỉ có ngài, chỉ cần có thể, cho dù lên giường với bất cứ kẻ nào cũng giống nhau.”

Tiếng tôi vừa dứt, hắn liền nâng tay lên. Nhìn khuôn mặt phẫn nộ của hắn, tôi không hề né tránh.

Tôi hy vọng hắn đánh tôi một cú, sau đó sẽ quên tôi trong một góc xa xôi nào đó.

Nhưng cú đấm của hắn không hề rơi xuống, sau khi bình tĩnh lại, hắn buông tay, trầm tĩnh nói. “Tôi biết em rất tức giận cho nên mới nói lời không nên nói như thế, tôi có thể tha thứ cho em lần này. Nhưng nếu em lại tiếp tục ỷ vào sự cưng chiều của tôi đối với em mà nói hưu nói vượn, tôi sẽ không khách khí với em như vậy nữa.”

“Tôi không cần ngài tha thứ, cũng không cần ngài khách khí, tôi sẽ không theo ngài trở về.”

“Em có biết em đang nói gì không? Em còn muốn tôi phải làm thế nào nữa?” Hắn phẫn nộ nói.

“Tôi chỉ là một kẻ hèn mọn.” Tôi nói: “Ngài chỉ bị mê hoặc nhất thời, sẽ nhanh chóng quên được tôi.”

“Em! Tôi ra lệnh cho em! Tôi không cho phép em đi!” Hắn hiển nhiên đã không thể khống chế được tâm tình của mình, đôi mắt phẫn nộ gắt gao nhìn tôi chằm chằm, cuồng loạn nói. “Nếu em dám đi, tôi sẽ sai người bắt em lại!”

Vầng sáng mờ nhạt cuối cùng đã tan mất ở chân trời, bóng đêm lạnh như băng bao phủ mặt đất. Tôi nhìn hắn, bình tĩnh mở miệng.

“Có một người đã nói với tôi, cho dù thân phận tôi hèn mọn, tôi cũng có quyền lợi lựa chọn tự do và phẩm giá của mình. Ngài có thể ra lệnh cho tôi, ngài có thể cưỡng chế tự do của tôi, gây áp lực lên phẩm giá của tôi, nhưng ngài không thể khống chế nơi này.” Tôi chỉ vào đầu óc của mình và nói. “Sự tự do và phẩm giá của tôi ở nơi này không chấp nhận bất cứ mệnh lệnh của kẻ nào, cho dù tôi phải vào ngục giam, cho dù tôi phải chịu tội chết!”

Có lẽ lời của tôi rất nặng, hắn kinh ngạc nhìn tôi, nửa ngày không nói được một câu.

“Ngài dạy tôi lễ nghi quý tộc và hành xử của quý ông, chẳng lẽ sự khoan dung và đức hạnh của ngài chỉ có thể dùng để đối đãi người cùng đẳng cấp với ngài sao? Mà người làm người hầu như tôi chỉ có thể chấp nhận tất cả mệnh lệnh của ngài. Ngài không biết điều này thật sự rất dối trá sao? Hôm nay người hạ nhục tôi không chỉ có Nam tước Fraisse, mà ngài cũng chẳng khá hơn chút nào đâu thưa ngài.”

“Tôi… Tôi không phải.” Giọng nói Nam tước dị thường kích động, thậm chí mang theo run rẩy, hắn vội vã nói. “Tôi yêu em, tôi yêu em, tôi không thể để cho em rời xa tôi!”

“Tình yêu không phải là một cái cớ, thưa ngài Nam tước. Trong mắt ngài có lẽ tôi thật hèn mọn, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không có suy nghĩ và nhân cách của mình. Tôi đã nói là ngài không có cách nào ép buộc tôi làm chuyện tôi không muốn, những lời này vẫn luôn như thế, cho dù ngài là quốc vương cũng không có cách nào thay đổi!”

Không tiếp tục nhìn hắn, tôi bỏ hắn lại phía sau, rồi rời đi một mình.

Có lẽ sau khi bị tôi nói những lời tuyệt tình đó, hắn sẽ quẳng tôi ra sau đầu. Nói không chừng hắn sẽ hận tôi vì tôi đã mạo phạm hắn.

Quả nhiên, tối hôm đó ngài Gabriel trở về một mình.

Hắn bất mãn oán giận với tôi, ngài Nam tước Oscar đã trở về một mình vân vân.

Tôi hạ quyết tâm không thèm nghĩ tới việc này này, con người chung quy vẫn phải luôn nhìn về phía trước. Tôi đưa ra quyết định đối với mình, không nên hối hận.

Nhưng tôi vẫn sẽ không tự chủ được mà nhớ tới hắn, nhớ tới những lời tối hôm ấy tôi nói với hắn, nhớ tới vẻ mặt đau đớn của hắn lúc ấy.

Hắn là người mà tôi không muốn tổn thương nhất, nhưng mà tôi vẫn luôn thương tổn hắn.

Tôi chưa bao giờ cầu xin trời cao vì điều gì, nhưng giờ phút này tôi muốn khẩn cầu, cầu nguyện rằng hắn sẽ luôn được hạnh phúc. Hắn là người tốt, sau khi rời xa loại người đê tiện phiền toái như tôi và Tử tước Bruce, hắn hẳn có thể được sống một cuộc sống an bình trôi chảy.

Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, sáng sớm hôm sau, hắn liền xuất hiện ở trước cửa lớn.

Hắn đến vào lúc sáng sớm, trước đó không có bất cứ thông báo nào. Bộ dáng hốc hác, mắt sưng, chứa đầy tơ máu, như thể một đêm không có nghỉ ngơi.

Hắn xấu hổ bước về phía tôi đang đứng đón khách. “Cậu không cần phải lo lắng, tôi sẽ không… sẽ không làm gì cậu cả. Tôi đã đáp ứng sẽ hỗ trợ việc kinh doanh cho Gabriel, không thể nói mà không giữ lời. Qua hôm nay, tôi sẽ không bao giờ bước đến đây dù chỉ là nửa bước.”

——————

Lời tác giả: Trích dẫn lời phân tích của một cậu bé, cũng như Owen lớn lên trong bầu không khí xã hội hèn mọn. Nam tước mặc dù thân có tàn tật, cô độc trưởng thành, nhưng sự giáo dục của hắn tuyệt đối không thể thiếu luận điệu về sự cao quý từ khi sinh ra. Cho dù tính cách hắn dịu dàng thiện lương, nhưng lòng từ bi của hắn cũng không thể che dấu được nội tâm cao ngạo của hắn. Tôi đang tận lực biểu hiện loại tính chất đặc biệt này.