Người Lạ Quen Mặt

Quyển 4 - Chương 7: Đó là anh, không ai khác. Không phải tôi, không ai khác




“Anh không biết mình cần mất bao nhiêu thời gian nữa nhưng anh vẫn hy vọng có thể vì em mà mong chờ nhiều hơn từ những điều ngay từ ban đầu anh đã biết là không có thật.”

Sân bay lúc nào cũng đông đúc và ồn ào, bất kể là bây giờ đã quá nửa đêm. Tôi bay chuyến bay rạng sáng. Huy ngồi bên tôi, ngủ gà ngủ gật dù tôi có kêu cậu ta đi về nhưng cậu nhất quyết xem tôi có nhát gan mà bỏ về hay không. Chẳng là mấy ngày trước tôi với Huy có một vụ cá cược khi tôi phân vân nên đi hay không đi. Dù nói thì nghe có vẻ quyết tâm lắm nhưng trong lòng tôi vẫn lấp đầy một nỗi sợ. Tôi sợ tôi sẽ đi và trở về một mình. Tôi sợ tôi không tìm được anh ấy. Sợ, tìm được rồi nhưng mọi thứ chẳng thay đổi gì.

Tôi suy nghĩ mông lung, nhìn vẩn vơ xung quanh, bắt gặp được bóng dáng mà tôi vẫn mong chờ trong những ngày qua - Dim. Tôi sợ mình nhìn lầm, dụi mắt cật lực, vỗ vai Huy để gọi cậu ta dậy.

- Nhìn đằng kia xem, có phải là Dim không?

Bởi vì người đó không đi một mình mà còn bế một đứa trẻ trên tay, đi cùng lại là một cô gái, cho nên tôi sợ đó không phải là Dim.

- Lại gần mới rõ được!

Huy đứng dậy, kéo tay tôi đi tới chỗ người đó đang đứng. Càng lại gần tôi càng thở dốc, tim đập nhanh hơn. Tôi không hiểu tôi đang lo lắng điều gì. Rõ là tôi đang lo lắng rất nhiều.

Khi Huy vừa lên tiếng gọi tên Dim thì bất ngờ, một vòng tay ai đó ôm lấy tôi, chặn đứng tôi lại. Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Đúng lúc ấy, bóng dáng kia quay lại. Là Dim. Nhưng tôi ước rằng giá mà anh ấy đừng quay lại, đừng nhìn thấy tôi bị ai đó ôm. Và nhất là khi người ôm tôi lại là…

- Tớ xin lỗi.

Là Phong.

Huy quay lại, giật mình hơn cả tôi, cố gắng kéo Phong ra khỏi tôi, bực tức mắng mỏ cậu ấy. Nhưng mắng thì để làm gì? Dim nhìn tôi với ánh mắt xa lạ, chẳng bực tức, chẳng hờn ghen. Chỉ là không thân thuộc thôi. Rồi ánh mắt ấy dời đi, thật nhanh chẳng còn đưa về phía tôi. Tôi vội vàng chạy tới chỗ Dim, nắm tay anh ấy lại.

- Em…

Giờ đây nuốt nước bọt với tôi cũng trở nên khó khăn.

- … muốn nói chuyện với anh. Em muốn nói chuyện với anh.

Tôi lặp lại, chỉ sợ nói không to, chỉ sợ Dim không nghe rõ.

Dim dừng bước, xoay mặt lại, nhìn tôi.

- Để anh đưa đứa bé về đã rồi chúng ta nói chuyện sau. Muộn rồi, em về nhà đi.

Khi nào chứ? Khi nào chúng tôi mới có thể nói chuyện được? Nhỡ đâu khi tôi về rồi, chờ mãi chờ nữa anh ấy cũng không về thì sao?

Tôi lắc đầu, giữ chặt ống tay áo Dim.

- Không. Em muốn nói chuyện bây giờ. Anh để Lan và đứa bé về với Phong đi.

- Đừng trẻ con như thế!

Dim ôm đứa bé vào trong lòng, vỗ về giấc ngủ của đứa bé. Tôi không hiểu vì sao anh ấy lại phải chăm lo cho đứa bé không phải là của anh ấy. Anh ấy có mối quan hệ gì với Lan? Tôi muốn biết câu trả lời. Vì thế, tôi muốn hỏi và hỏi ngay bây giờ.

Nhưng khi tôi ngước mắt nhìn lên, nhìn vào đôi mắt sâu của Dim, những lời tôi muốn nói lại nghẹn ứ trong cuống họng. Cuối cùng thì tôi cũng đành bất lực, buông tay Dim ra để anh ấy đi. Chưa bao giờ tôi lại nghĩ mình ở trong khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà tôi thật sự cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt Dim. Bởi vì trong đôi mắt đó, tôi không còn thấy tôi nữa. Không tôi, không ai khác.

- Đây là lần đầu tiên em thật sự tức giận với anh đấy, anh biết không Dim?

Tôi nói nhỏ như nói với chính mình, lặng người gạt nước mắt, quay người bước đi.

Rồi sau đó tôi nghe tiếng Huy trách tôi, tiếng Phong xin lỗi và cả những tiếng còi xe ồn ào đến nhức đầu.

Tôi đang ngồi trong nhà, trên phía đầu của chiếc sofa với một chiếc vali to bên cạnh. Tôi không biết tôi ngồi đây từ lúc nào, ngồi đây bao lâu, chỉ thấy ngoài cửa sổ, trời đã sáng.

Hơn bảy giờ sáng, Dim trở về nhà với bộ dạng mệt mỏi, râu ria lún phún trên cằm như mấy ngày chưa cạo. Tôi không nhìn Dim, chỉ biết anh ấy đến ngồi cạnh tôi, thở dài. Cơn đau đầu bất chợt ập đến khiến tôi dù ngồi cũng cảm thấy choáng váng mấy phần. Đầu tôi nặng trịch. Có lẽ vì mấy đêm liền tôi không chợp mắt nên cơ thể đã quá sức chịu đựng. Chân tay tôi bủn rủn. Tôi vịn tay vào vali, cố đứng lên, nhỏ giọng nói.

- Bây giờ em mệt rồi. Để…

- Em nói luôn bây giờ đi.

Dim cầm tay tôi, giữ tôi lại, ngẩng lên nhìn tôi nói.

-Vì anh không biết bao lâu nữa em mới muốn nói. Hoặc có thể là chẳng bao giờ.

- Em…

Giọng tôi run lên. Tôi đưa tay ra, định nắm lấy tay Dim nhưng chưa kịp chạm tới thì anh ấy đã buông ra.

- Anh biết rồi.

Tiếng thở dài thất vọng đi cùng với câu nói chán nản đó của Dim khiến lòng tôi không thoải mái.

Tôi biết là nếu bây giờ tôi cùng anh ấy nói chuyện rõ ràng, tôi sẽ có câu trả lời như tôi mong muốn. Dù chuyện đúng hay sai, anh ấy sẽ cho tôi câu trả lời. Nhưng tôi đã mất hết cái gọi là dũng khí để đối mặt, quay về với bộ dạng hèn nhát thường ngày, như con ốc lúc nào cũng ẩn mình trong vỏ ốc mỗi khi sợ hãi. Tôi thường sợ những điều vớ vẩn và lo lắng những thứ không đâu.

- Anh đói không?

Ngay khi Dim quay lại nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu thì tôi đã nhận ra mình thốt ra điều gì. Tôi vừa mở đầu câu chuyện bằng một vấn đề không liên quan và tôi nghi ngờ rằng câu hỏi đầu tiên này cũng sẽ đặt dấu chấm hết cho câu chuyện. Nhưng tôi vẫn cứ đứng lên, giả vờ xoa bụng. Có lẽ Dim cũng đầu hàng trước hành động ngớ ngẩn của tôi, từ bỏ vẻ mặt buồn chán mấy phút trước, bật cười đứng dậy đi vào bếp cùng tôi. Thật ra ban đầu tôi cũng có chút ý định khi hỏi câu đó, một phần vì tôi cũng đói, một phần vì tôi muốn khoe khoang với Dim là tôi biết nấu ăn. Tôi đã học trên mạng và lúc nào ăn xong món tôi nấu thử cũng phải cấp cứu trong phòng vệ sinh. Gần đây thì không còn thế nữa vì tình hình nấu ăn của tôi cũng khá lên nhiều.

Cuối cùng thì người nấu ăn lại là Dim. Nhưng trong khi anh ấy tìm đồ để nấu thì anh ấy cũng đã phát hiện ra điều tôi muốn khoe khoang. Chỉ có điều, anh ấy lại hiểu theo một cách khác.

- Mẹ đến đây à?

- Sao anh lại hỏi thế?

Tôi trố mắt nhìn cái biểu hiện “dĩ nhiên là thế” của Dim. Anh ấy chẳng thể ngờ được việc tôi nấu ăn. Không ngoại trừ anh ấy, Huy cũng có những biểu hiện không tin nổi khi biết tôi nấu ăn. Tôi nghĩ nếu tôi nói ra, anh ấy sẽ cười phá lên cho mà xem.

- Thì đồ ăn trong tủ…

- Là em đã mua đấy.

Tôi trề môi, giận dỗi ngồi xuống bàn ăn. Ai cũng có quyền thay đổi, đây lại còn là sự thay đổi tốt đẹp mà lại không được công nhận. Thôi, từ nay tôi sẽ trở về thời chỉ ăn chứ không nấu. Chỉ có như vậy cuộc sống của tôi mới bình thường được mà tôi cũng yên ổn hơn với cái bụng không reo ùng ục cả ngày nữa.

Trở lại với câu chuyện trước giữa tôi và Dim, anh ấy không phản ứng gì với câu nói của tôi còn tôi cũng không để tâm đến việc bị anh ấy lơ đi hay không vì ngay sau đó tôi đã “lao” vào ăn khi Dim đưa đồ ăn cho tôi ăn. Ngày xưa tôi cố công giữ gìn hình tượng bao nhiêu thì giờ đây tôi liên tục phá vỡ hình tượng bấy nhiêu. Tôi không quan tâm đến bất cứ thứ gì có thể khiến tôi bắt mắt hay đẹp đẽ ngoài việc ăn ngon và ngủ kỹ. Dĩ nhiên là gần đây có rất nhiều chuyện khiến ngay cả việc tôi làm hăng say nhất là ăn và ngủ tôi cũng không nhớ tới.

Dim ăn cùng tôi. Tôi không nghĩ anh ấy có tâm trạng để ăn uống nhưng vì thấy tôi ăn một mình nên cùng ngồi ăn. Vốn dĩ chúng tôi định ăn trong yên lặng nhưng con Bột béo từ đâu chui ra, nhảy lên bàn ăn, xấu tính lè lưỡi thử đồ ăn trong bát của tôi. Suýt chút nữa tôi cho con Bột béo bay ra sofa. Tôi đang đói, tâm trạng lại nhạy cảm nên khi thấy hành động không báo trước của nó, tôi nghĩ mình có khả năng động thủ với nó. May cho nó là với tình yêu thương của bố nó thì nó hoàn toàn nhận được sự bảo vệ đáng trân trọng. Dim ôm nó vào lòng, vuốt ve nhớ nhung rồi mắng yêu nó vài câu vì cái tội tranh đồ ăn với tôi. Dim đẩy bát của anh ấy sang cho tôi rồi lấy bát của tôi cho con Bột béo ăn nốt vì dẫu sao tôi cũng không thể ăn khi mà nó đã kịp phủ đầy nước miếng của nó vào bát tôi.

- Khi anh gặp em ở sân bay là em đang chuẩn bị bay sang Mỹ.

Tôi rụt rè mở lời khi thấy tâm trạng Dim tốt hơn sau khi chơi đùa với Bột béo.

Dim ngẩng lên nhìn tôi vài giây rồi lại cúi nhìn Bột béo.

- Em đã suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi mà anh đã từng hỏi em trong bệnh viện, về niềm tin và cả điều em muốn. Cho đến tận buổi tối ngày hôm qua, em đã không hề tin anh. Em đã nghĩ rằng em tin anh nhưng em lại chẳng có một lần nào thể hiện sự tin tưởng của em cho anh biết. Em biết quá nhiều điều về anh mà không nghe từ chính anh. Em không hỏi anh bởi vì chúng ta đã từng hứa với nhau sẽ không nói dối nhau. Cũng bởi vì em đợi anh nói cho em nghe. Nhưng đối với em, việc chờ đợi gần như là cực hình. Em không đợi được, không nghe được những gì em muốn. Vì vậy, em đã muốn thoát khỏi đau khổ, thoát khỏi anh. Nhưng đó chỉ là trong một giây phút nào đó thôi. Em đã nghĩ, thà rằng anh cứ nói dối em đi còn hơn là giấu mọi thứ đi như vậy.

Tôi lấy từ trong túi xách tập phong bì trắng, để lên bàn.

- Về chuyện này, em mới biết đêm qua.

Thái độ của Dim khi nhìn thấy tập phong bì, không ngoài dự đoán của tôi, anh ấy bất ngờ. Nhưng sự bất ngờ ấy không dừng lại trên nét mặt của anh ấy lâu. Dim thở dài, buông con Bột béo trên tay xuống.

- Anh đã không nghĩ sẽ để em biết điều này.

Dim thẳng thắn thừa nhận, một chút giấu giếm cũng không có.

- Tại sao? Anh định để cả đời em không biết sao? Vì sao anh lại không muốn cho em biết? Rốt cuộc anh sống với em vì điều gì? Nếu anh chỉ cần một người ở cùng thì anh có thể tìm được ai khác biết quan tâm anh hơn em đấy. Anh thậm chí còn không nhắc về chuyện đăng ký kết hôn với em. Nói đi, nói cho em biết đi! Lý do cho tất cả chuyện này là sao?

Giọng tôi càng ngày càng cao lên, tôi đã mất bình tĩnh. Trái với sự bất ổn của tôi, Dim không phản ứng nhiều, chỉ im lặng nắm lấy tay tôi trong khi tôi bắt đầu khóc lóc.

- Tại sao anh không chịu nói cho em biết anh không thể có con? Sao em cứ phải biết mọi thứ trong cùng một lúc như vậy? Em đã nói em mệt rồi mà…

Tôi nức nở, nấc lên thành tiếng, gục mặt xuống bàn khóc.

- Sở dĩ anh không muốn cho em biết vì đó chưa phải là kết quả cuối cùng. Anh vẫn đang cố gắng thay đổi nó. Anh không biết mình cần mất bao nhiêu thời gian nữa nhưng anh vẫn hy vọng có thể vì em mà mong chờ nhiều hơn từ những điều ngay từ ban đầu anh đã biết là không có thật.

Dim đến gần, ôm lấy tôi. Anh ấy luôn biết cách tự xoa dịu nỗi đau của anh ấy và nỗi đau của tôi. Anh ấy đã yêu tôi bằng tất cả sự cố gắng, bằng nỗi đau luôn chế ngự trong lòng anh ấy.

“Hai đứa vừa nói cái gì?”

Một giọng nói từ đằng sau tôi phát ra. Tôi sợ hãi, không dám quay đầu lại. Không thể được, chuyện này không thể để có quá nhiều người biết. Mà người không nên được biết nhất, chính là…

Mẹ…