Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

Chương 80






Tưởng đối phương giả bộ ngốc nghếch, Nhiễm Dư không trả lời, mà nói: “Anh buồn ngủ rồi thì đi nằm trước đi, tôi chơi thêm một lúc nữa”.



Anh ta không nhúc nhích, vài giây sau đột nhiên áo sát từ đằng sau, một tay nắm lấy bàn tay đàn cầm con chuột của cô, tay kia đặt lên bàn tay ở bàn phím: “Chơi thế nào? Em dạy tôi đi!”.



Trái tim Nhiễm Dư bất giác loạn nhịp, có kháng nghị: “Đầu Gỗ, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Đừng quên, tôi là chủ nhà…”.



“Ừ thì chủ nhà.” Anh ta cúi xuống cắn nhẹ vành tai cô. Nhiễm Dư rùng mình,đứng bật dậy, đỏ mặt nhìn anh ta.



Bắt gặp bộ dạng quẫn bách của cô, người đàn ông nhếch miệng: “Chẳng phải em muốn đi du lịch hay sao? Ngày mai xin nghỉ, tôi sẽ đưa em đi, coi như bù vào tiền thuê nhà trước đó”.



Nhiễm Dư sáng mắt, nhưng cố tình tỏ ra thờ ơ: “Còn phải xem là nơi nào đã. Tôi cũng chưa chắc muốn đi!”.



Anh ta cười cười: “Thị trấn cố Sa Độ ở Vân Nam:.



“Thế à?” Nhiễm Dư thấy rất hứng thú.



Sa Độ là thị trấn cổ nằm ở nơi hẻo lánh, ít người qua lại. Đó là một địa danh rất đẹp, nằm giữa dãy núi non trùng điệp. Đây cũng là điểm tập kết cuối cùng của chủ lực quân nổi loạn.



Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Hai bên con đường chật hẹp đều là những ngôi nhà gỗ cổ kính theo năm tháng đã ngả sang màu nâu gụ. Dưới ánh mặt trời, mỗi ô cửa đều toát ra vẻ thanh tịnh. Bên bờ tường mọc nhiều hoa và cây tử đằng bắt mắt. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời tay nắm tay đi bộ dọc hè phố. Thị trấn rất vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có một vài người phụ nữ đeo gùi, đầu quấn khăn đi ngang qua. Có lẽ bây giờ không phải mùa du lịch nên phần lớn các cửa hiệu đều đóng cửa.



“Nơi này yên tĩnh thật đấy!” Cẩn Tri nhận xét.



Ứng Hàn Thời mỉm cười. Thị trận này đúng là hợp ý hai người. ở đây hầu như nhà nào cũng nuôi chó. Mỗi khi họ đi qua, trong sân lại vang lên tiếng sủa gâu gâu.



Sáng nay, họ mới tới Vân Nam. Bây giờ là buổi trưa nên hơi đói bụng, thế là họ đi tìm quán ăn. Một lúc sau mới nhìn thấy một nhà nghỉ tên Nam Tử đang mở cửa, hau người vừa định vào trong, một con chó đen rất lớn vừa sủa ầm ĩ vừa lao vào bọn họ.



Cẩn Tri giật mình, Ứng Hàn Thời kiền kéo cô ra sau lưng. Con chó trông rất hung dư, như hàm răng sắc nhọn dọa người. Thấy nó chuẩn bị cắn gấu quần anh. Cẩn Tri hét lên: “Cẩn thận”.




Ứng Hàn Thời ra hiệu cô bình tĩnh rồi nhìn chăm chó con chó đen. Kế cũng lạ, vài giây trước, con chó còn có bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hau người, thế mà bây giờ, nó cụp đuôi, ngoan ngoãn nằm phủ phục cuống đất.



Ứng Hàn Thời cười nhạt. Cẩn Tri không ngốc đến mức cho rằng khí thế của khuất phục được con chó. Ngẫm nghĩ một lát, cô liền hiểu ra vấn đề. Rồi giơ tay xoa đầu anh: “Anh giỏi thật đấy!”.



“Tiểu Tri… em đừng làm vậy.” Ứng Hàn Thời hơi ngượng ngùng.



Đúng lúc này, một người phụ nữ trẻ từ trong nhà đi ra ngoài. Chị ta cấy giọng áy náy: “Tôi xin lỗi. Con chó đã làm hai vị sợ hãi phải không?”. Người phụ nữ nghiêm nghị quát con chó mấy câu, nó càng cúi đầu thấp hơn.



“Hai vị từ xa đến đây à? Có muốn ở đây không? Nhà tôi còn phòng trống, chỉ tám mươi tệ một ngày thôi”.



Người phụ nữ có vẻ hiền lành và thật thà, ngữ điệu dịu dàng nên Cẩn Tri cũng có cảm tình. Đúng lúc này, một bé trai tầm năm, sáu tuổi chạy ra ngoài, ôm đùi người phụ nữ, gọi một tiếng mẹ rồi rụt tè nhìn hai người khách lạ.



Cẩn Tri mỉm cười: “Chúng tôi đi xem phòng”. Nói xong, cô quay sang Ứng Hàn Thời. Anh khẽ gật đầu đồng ý.



Người phụ nữ bảo con trai ở tầng một xem tivi rồi dẫn hai người lên tầng trên. Cẩn Tri lập tức thích nơi này. Có thể thấy, bà chủ rất cẩn thận và sạch sẽ, chỗ nào cũng quét dọn, lau chùi không một chút bụi bẩn. Căn phòng gỗ tuy bài trí đơn sơ nhưng thoáng đãng, khiến Cẩn Tri có cảm giác như lạc vào thời Dân Quốc.



Bà chủ giới thiệu tên mình là Diệp Tử, còn chồng chị ta tên là Trần Nam. Vì vậy, nhà nghỉ mới có tên Nam Tử. Vì thị trấn không phải là danh thắng nổi tiếng, hơn nữa bây giờ cũng đã hết mùa du lịch nên nhà nghỉ chẳng có một người khách trọ nào cả. Diệp Tử đưa Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đến căn phòng có vị trí tốt nhất, cười nói: “Hai vị xem có được không? Đây là phòng rộng nhất của nhà nghỉ chúng tôi đấy!”



Hai người đi vào trong, Căn phòng đơn giản, thông thoáng, phong cách trang nhã. Bên trong đặt một chiếc giường, tủ và sạp đều làm bằng gỗ. Cửa sổ kiểu cổ xưa được một thanh gỗ chống lên. Rèm cửa màu xanh đậm. Cẩn Tri cảm thấy không tồi. Vừa định nói “Chúng tôi lấy căn phòng này” Ứng Hàn Thời đột nhiên mở miệng trước: “Xin hỏi…chị có giường Kingsize không?”



Diệp Tử ngẫn người. Cẩn Tri hơi xấu hổ, lập tức nói xen ngang: “Chị đừng để ý đến anh ấy. Chúng tôi lấy căn phòng này”. Cô rút chứng minh thư và mấy tờ một trăm nhân dân tệ đưa cho bà chủ.



Diệp Tử xuống dưới làm thủ tục nhận phòng. Cẩn Tri kéo Ứng Hàn Thời ngồi xuống giường: “Lẽ nào chiếc giường này không đủ rộng hay sao? Anh không nhớ mỗi tối chúng ta ngủ thế nào à?”



Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi gật đầu: “Đủ rồi”.



Tối nào anh cũng ôm cô ngủ. Hai thân thể tưa như quấn chặt vào nhau. Mỗi khi tỉnh giấc. Cẩn Tri phát hiện người chỉ nằm có nửa giường, nửa giường còn lại để không. Cô đã từng kháng nghị, ngủ kiểu này vừa chằng thoải mái vừa lãng phí không gian. Tuy nhiên, phản đối vô hiệu, trong một số chuyện, anh luôn làm theo ý mình.



Cẩn Tri cũng đã nghe Trang Xung kể lại bài toán khó về giấy đăng ký kết hôn và hộ khẩu. Cô nhướng mày, hỏi anh: “Hàn Thời, anh để ý đến đến danh phận hay sao?”



“Ừ” Anh đáp.



“Tại sao?”.



“Bởi vì đây là hình thức mà hành tinh mẹ của em thừa nhận em là vợ anh.”



Cẩn Tri biết nhiều lúc, người đàn ông này khá cứng nhắc. Ví dụ, anh luôn trịnh trọng đưa ra lời hứa, bây giờ lại bận tâm đ ến “sự thừa nhận của hành tinh mẹ của vợ”. Riêng cô chẳng quan tâm đ ến mấy chuyện này. Chỉ cần hai người yêu nhau, những việc khác đều không quan trọng. Cô ngẫm nghĩ rồi an ủi anh: “Thật ra không sao đâu. Bây giờ thiên hạ đều cho rằng anh là cao thủ cosplay, hay nói cách khác là nghệ sĩ. Mà giới nghệ sĩ sống chung nhưng không kết hôn là chuyện bình thường.” Nói xong, cô cười tủm tỉm.



Ứng Hàn Thời kéo cô vào lòng: “Tiểu Tri, em quá đáng thật đấy…”.



Buổi trưa, hai người ăm cơm ở nhà nghỉ. Tài nghệ nấu nướng của bà chủ Diệp Tử tuyệt vời hơn mong đợi. Nào là thịt rang, mỳ trộn cay, mướp xào trứng và canh rau, vừa dễ ăn vừa ngon miệng. Cẩn Tri còn chụp ảnh gửi cho Trang Xung và Tiêu Khung Diễn nữa. Chuyến đi lần này của bọn chỉ có mấy người thân cận biết, một là để tránh bị phiền nhiễu, hai là đề phòng quân nổi loạn. Vì vậy, Cẩn Tri gửi ảnh vào Weixin, trong nhóm chỉ có cô, Ứng Hàng Thời, Tiêu Khung Diễn và Trang Xung.



Tiêu Khung Diễn bình luận ngay: Trông có vẻ ngon đấy. Tôi cũng muốn đi!



Trang Xung viết: Anh bạn hãy quên đi! Cô ấy bỏ rơi chúng ta rồi!.



Cẩn Tri cười tủm tỉm. Ứng Hàn Thời ngồi cạnh nhắc nhở: “Em đừng nghịch điện thoại trong lúc ăn cơm”.



Vừa buông di động, cô liền nhìn thấy một người đàn ông đi vào nhà nghỉ. Anh ta tầm ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, nước da ngăm đen. Anh ta mặc áo sơ mi ngắn tay và quần đùi, đầu quấn khăn trắng. Diệp Tử mỉm cười với người đàn ông, cậu bé tên Chí Chí mừng rỡ chạy về phía anh ta: “Con chào bố!”



Người đàn ông kia chính là Trần Nam, chồng của Diệp Tử. Anh ta bế Chí Chí rồi liếc qua bọn họ. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri khẽ gật đầu thay lời chào. Sắc mặt không một chút biểu cảm. Trần Nam bế Chí Chí đi ra hành lang cho chó ăn cơm. Diệp Tử tỏ ra ngượng ngùng: “Ông xã tôi không hay nói chuyện, hai vị đừng bận tâm”. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có ngọn gió thổi lá cây xào xạc. Diệp Tử đi đến bên Trần Nam. Anh ta đang ném một khúc xương cho con chó. Diệp Tử sờ trán anh ta: “Hôm nay, anh còn đau nữa không?”.




“Vẫn còn.” Trần Nam đáp ngắn ngọn.



“Lát nữa vào nhà nghỉ, để em xoa bóp cho anh.”.



“Ừ!”



Hai người thì thầm to nhỏ. Đứa con cũng không ồn ào, đứng yên bên cạnh bố mẹ. Chứng kiến cảnh tượng này trong đầu Cẩn Tri bật ra một câu: Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.



Cô quay sang Ứng Hàn Thời: “Sau này, chúng ta cũng giống như họ nhé!” Anh không đáp lời, chỉ lặng lẽ nắm tay cô.



Ăn cơm xong, hai người ra ngoài đi dạo. Diệp Tử nhiệt tình giới thiệu một số chỗ đồng thời dặn dò: “Hai vị đừng đi vào trong núi, nhất là khu vực ngôi chùa Thạch Lăng. Bên ấy thường bị sạt lở, rất nguy hiểm. Dân làng cũng đã rào xung quanh rồi”.



Lúc này, bầu trời có chút u ám khiến thị trấn mang một vẻ tiêu điều, thê lương. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đi bộ một đoạn, tới chợ phiên của thị trấn. Thật ra, chợ cũng chỉ là một bãi đất trống khá rộng, xung quanh đỗ máy chiếc xe cóc, hơn một chục con ngựa và con la mà thôi. Mấy người nông dân ngồi dưới đất hút thuốc, trước mặt bày bán những thứ linh tinh. Thi thoảng mới có người dân bản địa tới hỏi mua, bầu không khí tương đối ảm đạm.



Cẩn Tri kéo tay Ứng Hàn Thời đi dạo loanh quanh. Qua chỗ mấy con la, cô đột nhiên nổi hứng, hỏi một người nông dân: “Tôi có thể cưỡi nó không?”.



Người nông dân giơ tay, ra hiệu có thể. Ứng Hàn Thời đỡ Cẩn Tri ngồi lên con la. Cô cần sợi dây thừng, ngồi thẳng người, không dám nhúc nhích. Người nông dân đứng lên, nói tiếng phổ thông lơ lớ: “Con la này rất khỏe. Anh chị mua về đi, chỉ có chín trăm đồng thôi”. Anh ta nhìn Ứng Hàn Thời bằng ánh mắt mong chờ. Ứng Hàn Thời liền mở miệng: “Thành thực xin lỗi, nhà chúng tôi không dùng đến…”. Cẩn Tri vội nhảy xuống: “Xin lỗi, chúng tôi không mua đâu”. Nói xong, cô liền kéo tay anh đi mất.



Rời khỏi, nơi đó, hai người nhìn nhau mỉm cười. Lại đi dạo một lúc. Cẩn Tri chợt nhìn thấy một bà lão ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, trước mặt là chiếc rỗ bên trong đựng đầy buộc tóc được tết bằng những sợi chỉ màu. Bà lão khoảng tám mươi tuổi, làn da đồi mồi đầy nết nhăn, gương mặt rất hiền từ. Bà mặt bộ đồ cũ kỹ, nhìn qua cũng biết là nhà nghèo. Nhìn thấy hai người, bà lão mời chào: “Một đồng một cái, cô cậu mua đi!”.



Cẩn Tri chẳng nói chẳng rằng đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt bà lão, còn Ứng Hàm Thời đứng sau lưng cô. Cô hỏi: “Bà tự tết cái này phải không ạ?”.



Bà lão cười móm mém, khẽ gật đầu. Cẩn Trỉ đếm nhẩm, trong rổ có khoảng hơn hai mươi chiếc dây buộc tóc, mỗi chiếc được phối bằng nhiều sợi chỉ màu sắc khác nhau, trông cũng khá bắt mắt. Chắc chắn bà lão phải mất nhiều thời gian để làm, vậy mà chỉ bán có một đồng một cái.



“Chúng cháu mua hết chỗ này.” Cẩn Tri chỉ tay. Bà lão mừng rỡ, lấy túi nilon gói cho cô.



Cẩn Tri gửi tiền cho bà lão. Vừa định đứng dậy rời đi, bà liền giơ tay ra hiệu: “Để bà làm cho…”. Ý bà là buộc tóc cho cô. Cẩn Tri hơi bất ngờ. Trước ánh mắt hiền từ và cảm kích của bà lão, cô không nỡ lòng từ chối, liền quay sang Ứng Hàn Thời: “Anh đợi em một lát”.



“Ừ” Anh cất giọng dịu dàng.



Cô ngồi quay lưng về phía bà lão. Bà cầm chiếc lược, nhẹ nhàng chải tóc cho cô, Cẩn Tri ngẩng đầu, bắt gặp Ứng Hàn Thời nhìn mình đăm đăm. Tự nhiên cô có chút ngại ngùng.



“Anh đừng nhìn nữa.” Cô nói nhỏ.



Anh mỉm cười, đi ra sau lưng cô. Cẩn Tri hỏi: “Sao thế?”.



Kết quả, giọng đàn ông trầm ấm vang lên: “Anh sẽ chải tóc cho em”.



Bà lão mỉm cười đưa chiếc lược cho Ứng Hàn Thời. Cẩn Tri liền cảm thấy ngón tay mát lạnh quen thuộc của anh trên tóc mình.



“Anh biết à?” Cô định ngoảnh đầu nhìn anh.



“Đừng động đậy.”



Thế là Cẩn Tri ngồi im. Một lúc sau, anh lên tiếng: “Xong rồi”. Cô đứng lên, phát hiện gương mặt anh đỏ ửng . Cẩn Tri vừa buồn cười vừa cảm thấy khó hiểu, chẳng phải sức đề kháng của anh tăng cao rồi hay sao? Cố thế này mà cũng đỏ mặt ư?



Bà lão lão đưa chiếc gương cho Cẩn Tri rồi giơ ngón tay cái với Ứng Hàn Thời. Cẩn Tri soi gương, phát hiện mái tóc dài vẫn xõa xuống bờ vai, nhưng bên trên có một búi tóc vừa lạ vừa đẹp mắt.



“Sao anh lại biết chải kiểu này?” Cô hỏi.



“Trước kia, anh từng nhìn thấy người ta làm.”



Cẩn Tri cũng không quá bất ngờ, bởi vì cô biết bàn tay anh rất khéo léo và linh hoạt. Đối với người đứng đầu môn lắp ráp máy móc ở Đế quốc này, chải tốc chỉ là việc nhỏ.




“Đẹp quá!” Cẩn Tri xuýt xoa. Ứng Hàn Thời không rời mắt khỏi cô, khóe miệng mỉm cười.



Hai người tạm biệt bà lão rồi đi ra ngoài chợ. Cẩn Tri chụp ảnh “tự sướng”, để lộ kiểu đầu mới rồi gửi vào nhóm bạn vè trên Weixin. Cô bấm mấy chữ: Trông thế nào?



Trang Xung: Cái gì cơ?



Cẩn Tri hết nói nổi.



Tiêu Khung Diễn: Aaa! Đây là kiểu tóc của cô dâu ở hành tinh Diệu Nhật. Đẹp quá đi thôi!



Cẩn Tri ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời ở phía trước. Anh cũng dừng bước, quay về phía cô, gương mặt chưa hết phiếm hồng.



Trong lòng Cẩn Tri tựa như có một cơn sóng ào ào dội qua, nhấn chìm trái tim cô. Cô lặng lẽ đi tới, khoác tay anh: “Đi thoi, chúng ta còn nhiều nơi chưa đi lắm!”.



Không bao lâu sau, họ đi vào một cái sân nhỏ, nơi đó có hai, ba người đàn ông đang ngồi vẽ tranh. Cẩn Tri đã xem trên mạng, đây là chỗ dừng chân của những họa sĩ lang thang. Mấy họa sĩ đều ăn mặc tềnh toàng, có người còn đi chân đất. Bọn họ đều không chú ý đến Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời, chỉ chuyên tâm vẽ tranh.



Dạo một vòng, hai người đến chỗ một họa sĩ chuyên vẽ chân dung. Đó là một cậu vé người bản xư đen nhẻm nhưng có nụ cười rất rạng rỡ và thuần khiết. Đang xem chăm chú. Cẩn Tri đột nhiên ngẩn người, ánh mắt trở nên xa xăm trong giây lát. Phát hiện ra sự bất thường của cô. Ứng Hàn Thời hỏi: “Em sao vậy?”



Cẩn Tri mỉm cười: “Hàn Thời, chúng ta nhờ cậu ấy vẽ chân dung đi!” Tuy hơi bất ngờ nhưng anh vẫn gật đầu.



Sau khi trả giá xong, hai người ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dàu theo lời cậu bé. Bầu trời vẫn u ám, gió thổi phần phật vào mặt họ. Cẩn Tri ngồi thằng người, chỉ nắm tay Ứng Hàn Thời chứ không có động tác thân mật nào khác. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh tương lai vừa nhìn thấy. Trong một căn phòng nào đó. Ứng Hàn Thời ngồi bất động, tay cầm bức tranh vẽ hai người kề vai trong khoảnh sân nhỏ.



Tư thế ngồi của Ứng Hàn Thời đúng kiểu người lính, mắt dõi thẳng về phía trước. Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, thời gian tự như dừng lại ở giây phút này.



Một lúc lâu sau, họa sĩ mới ngẫng đầu nói: “Xong rồi.” Hai người liền đi tới. Chân dung của cả hai rất giống người thật, khóe mắt cô thấp thoáng ý cười, còn anh để lộ vẻ mặt dịu dàng. Ngoài ra, cậu bé họa sĩ còn đổi khung cảnh, vẽ ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuống người bọn họ, khiến bức tranh thêm phần đẹp đẽ.



Cẩn Tri rất thích, luôn miệng cảm ơn. Cậu bé họa sĩ cũng hài lòng, cười nói: “Có cần viết tên anh chị và ngày tháng không?”.



Cảm thấy đề nghị rất có ý nghĩa. Cẩn Tri liền mượn bút vẽ, viết lên góc bức tranh: Tình Lưu và Cẩn Tri ở Sa Độ, Vân nam ngày 14 tháng 9 năm 2015.



Hai người về đến khách sạn mới hơn bốn giờ chiều. Cả ngôi nhà vắng lặng như tờ, Diệp Tử và Chí Chí đang nằm ngủ trên chiếc sạp ngoài hành lang, Trần Nam không thấy đâu cả.



Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời nhẹ nhàng đi lên tầng trên. Cả ngày đi chơi, họ cũng mệt nên lên giường nằm trò chuyện một lúc rồi ôm nhau ngủ.



Tầm chạng vạng, Cẩn Tri bị tiếng mưa rơi đánh thức. Cô mở mắt, phát hiện trời đang mưa rào rào, vị trí bên cạnh trống không. Ứng Hàn Thời chắc đã xuống dưới nhà rồi.



Cẩn Tri ngồi dậy, nhoài người ra cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy ngay bóng dáng Ứng Hàn Thời. Thì ra bà chủ Diệp Tử phơi đầy thuốc nam đột ngột nên chị ta thu không kịp, đúng lúc Ứng Hàn Thời xuống dưới nên giúp đỡ một chút. Cẩn Tri chống cằm, dõi theo hình bóng anh, khóe miệng bất giác cong lên.



Màn đêm sắp bao phủ xuống thị trấn, trời đất không còn tiếng động nào khác ngoài tiếng mưa rơi. Đúng lúc này tiếng chuông báo động kêu :tít tít tít”. Cẩn Tri giật mình, mở to mắt. Cùng lúc đó, Ứng Hàn Thời cũng ngẩng đầu. Mẹt thuốc trong tay rơi xuống đất, anh ta lập tức hóa thành quầng sáng, bay vút về phía cô.



Sao lại có chuông báo động nhỉ? Trong chiếc ba lô đặt trên bàn có một thiết bị dò tìm người Nano, chuông báo động phát ra từ nó. Trước khi lên đường. Tiêu Khung Diễn đã đưa cho họ chiếc máy này. Anh ta báo, đây là thiết bị phổ biến ở hành tình Diệu Nhật, bằng không, người Nano với khả năng biến thân đã thống trị Đế quốc từ lâu rồi. Kể từ khi xảy ra vụ Cố Tế Sinh bị tấn công, Tiêu Khung Diễn rất chú ý đến phương diện này. Hồi Lâm Tiệp, Tô và Daniel lộ diện, lúc bước lên hành lang vào phi thuyền, họ cũng đã được thiết bị dò quét qua, không thì còn lâu Ứng Hàn Thời mới để họ vào phi thuyền. Trên đường đến Sa Độ và lúc mới vào nhà nghỉ, thiết bị đều không có phản ứng. cả buổi chiều đi dạo quanh thị trấn tới lúc họ về phòng ngủ, ất cả vẫn yên lành. Vậy mà vào giây phút này, chuông báo động đột nhiên réo ầm ĩ, chứng tỏ người Nano đang ở quanh đây. Nhưng xung quanh Cẩn Tri rõ ràng chẳng có thứ gì mà người Nano có thể ngụy trang. Sống lưng Cẩn Tri đổ mô hôi lạnh, cần phòng đột nhiên trở nên trống trải, âm u và lạnh lẽo trong giây lát.



Vào khoảnh khắc, cô chợt hiểu ra vấn đề, lập tức quay người lao ra cửa, nhưng đã không còn kịp nữa. Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc. Ứng Hàn Thời bật lên cao, nhưng bên ngoài cửa sổ phòng của họ, màn mưa đang từ trên trời xuống đột nhiên dừng lại giữa không trung rồi lao về phía Cẩn Tri.