Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 102




“Uy!” Lâm Duyệt sửng sốt, không nghĩ tới nó sẽ cáo tội nàng trước mặt Mạc Lặc Nghị Phàm, một tay đoạt lại di động từ trong tay nó, đặt ở bên tai lấy lòng cười nói: “Nghị ca ca, anh đừng nghe con nói bậy, hiện tại con rất tốt.”

“Không có việc gì là tốt rồi, hiện tại đang ở đâu?” Mạc Lặc Nghị Phàm ôn nhu hỏi.

“Ân… Bọn em hiện tại đã ở trên xe, đi thẳng về nhà.. Đúng rồi… Nghị ca ca, anh bây giờ thế nào?” Lâm Duyệt lo lắng hỏi, tuy rằng nàng không biết Mạc Lặc Nghị Phàm ở lại Nhật Bản muốn làm gì, bất quá có thể đoán được đó không phải là chuyện tốt và an toàn gì!

“Anh không sao, đang vội một chút chuyện, trước như vậy đi, có chuyện gì lại gọi cho anh.”

“Nga.” Lâm Duyệt vừa nói xong, đầu kia điện thoại liền cúp ngay, truyền đến mỗi một tiếng ‘Đô đô’ cuộc gọi đã bị cắt đứt. Trong lòng nghĩ chẳng lẽ hắn vội như vậy sao? Rốt cuộc đang vội cái gì chứ?

“Có chuyến đi đặc biệt như vậy cảm giác thật tốt nha!” Lưu Tuyết hưng phấn mà cảm thán, không chiếm được đáp lại của Lâm Duyệt sau đó mới quay sang nhìn nàng, hỏi: “Duyệt Duyệt, cậu đang ngẩn ngơ cái gì thế?”

“A? Mình không có ngẩn người nha, mình đang nhìn phong cảnh.” Lâm Duyệt sĩ điện ha ha cười nói.

Lưu Tuyết tức giận đến mức mắt trợn trắng, “Gần đây cậu thế nào luôn là lạ, hoặc là ngẩn người hoặc là ngẩn ngơ, có thể hay không bình thường chút nha? Chẳng lẽ là cuộc sống hào môn đã đánh hỏng não cậu rồi?”

“Cậu nói xem mình lạ chỗ nào!”

“Đường từ trường học đến công ty chẳng phải cậu đã đi cả hơn 1 năm rồi sao? Mình xem đến mức ói cả ra rồi, cậu còn ngắm phong cảnh?”

“Ha ha, mình đang nhớ đến những người bạn cũ” Lâm Duyệt hắc hắc cười nói, nàng không thể nói cho cô ấy biết, nàng lại suy nghĩ đến Diệp Giai nha? Hơn nữa rất rất muốn gặp lại chị ấy.

Xe chậm rãi dừng ở cửa công ty, trong đó một vị bảo tiêu mở cửa thay hai người. Lâm Duyệt cùng Lưu Tuyết liền chui ra khỏi xe, hướng thang máy đi đến.

Mới vừa đi vào công ty, Vương Ức Linh liền cười hì hì nói: “Lâm Duyệt, chị muốn nói cho em một tin tức không tốt, cuối tuần Tiểu Thiên phải đi công tác ở Mỹ.”

“Thì có chuyện gì chứ? Không có Tiểu Thiên cuối tuần này tôi vẫn sống như thường.” Lâm Duyệt không cho là đúng nói, giơ cái ly lên hung hăng uống một ngụm nước đá, thực cảm thấy mát mẻ không ít.

“Thân ái, cậu đã quên thứ bảy là hội tộc trưởng sao ? Cậu sẽ phải đi tìm một người anh họ khác.” Lưu Tuyết thoải mái cười nói, người cao hứng nhất chính là cô, rõ ràng Tiểu Thiên chính là anh họ của cô, lại bị Lâm Duyệt đoạt đi, hại cô phải đến vũ hội đứng quay xung quanh để tìm người!

Cuối cùng cũng hiểu ra Lâm Duyệt ‘Phốc’ một tiếng, nước đá trong miệng phun hết lên cả người Lưu Tuyết. Cả kinh nói: “Má ơi! Cư nhiên mình đã quên mất chuyện này!”

Nói xong, không để ý tới Lưu Tuyết đang giận tím mặt, nổi giận đùng đùng hướng phòng làm việc của Tiểu Thiên phóng tới, ’Phanh’ một chút liền đem cửa đẩy ra. Lớn tiếng hét lên: “Tiểu Bạch, ai cho anh đi công tác bên Mỹ! Chuyện anh đã đáp ứng tôi làm sao có thể đổi ý, anh rõ ràng đã đáp ứng tôi… Phải làm tôi… anh họ đi khai tộc trưởng hội….” Những lời nói sau đó, lời của nàng nhỏ như muỗi kêu, sáng sớm đã mất hết hứng khởi rồi..

Bởi vì nàng nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở trong phòng của Tiểu Thiên – Diệp Tường Phi … ! Giờ phút này, hắn đang cầm một phần tư liệu, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người của nàng.

Tức thì Tiểu Thiên bị màn chào hỏi hoa hoa lệ lệ của nàng làm cho cả kinh, sắc mặt xanh mét trừng mắt liếc nàng, đây đã không phải là lần đầu tiên, cô gái nhỏ này rốt cuộc muốn làm gì? Ước gì hắn sớm một chút được nghỉ hưu sao?

Lâm Duyệt há miệng thở dốc, lắp bắp mở miệng nói: “Ân, này… Cái kia….”

Sắc mặt Tiểu Thiên âm trầm trừng mắt nhìn nàng, trách cứ nói: “Đừng này kia gì hết, có chuyện gì tan tầm nói sau, đi!”

“Được, cám ơn!” Lâm Duyệt vui vẻ, kêu nàng chạy là tốt rồi, ít nhất tạm thời là an toàn, chỉ sợ hồ sơ tội án của nàng cứ thế mà phát triển, kia đã có thể gây ra phiền toái nha. Chính là… tộc trưởng hội của nàng! Ai…!

“Thực xin lỗi, Diệp tổng.” Tiểu Thiên không được tự nhiên ho khan hai tiếng, hi vọng chủ tịch đừng trách tội anh mới được. Bất quá vị tân chủ tịch này đối với Lâm Duyệt tựa hồ có cảm tình đặc biệt, hẳn là sẽ không so đo với nàng chứ?

Diệp Tường Phi quả nhiên là không có cùng nàng so đo, thình lình bất ngờ hỏi: “Cậu có hồ sơ chi tiết của cô ấy chứ? Có đưa tôi một bản.”

Tiểu Thiên im lặng, lắc đầu: “Không có, bởi vì cô ấy chỉ là nhân viên lâm thời, do vậy không có lưu trữ.” Trời biết kỳ thực anh không định để cô ở trong này làm cho nên không có lưu trữ, lúc trước đem cô vào đây chỉ coi cô là tiểu hài tử để đùa cho vui, căn bản là không nghĩ nhiều như vậy.

“Vậy cậu hiểu biết khá rõ về gia đình của cô ấy sao?” Diệp Tường Phi không ôm hi vọng hỏi, ý đồ là dựa vào công việc để điều tra một số việc có liên quan đến Lâm Duyệt . Hắn cũng rất muốn làm cho rõ ràng, Lâm Duyệt giống Diệp Giai như vậy, là trùng hợp hay thực là chị em ruột.

“Tôi chỉ biết cô ấy là cô nhi, mười tám tuổi, đang học trung học.‘‘ Tiểu Thiên đem những hiểu biết có hạn của mình nói hết, những cái khác hắn cũng không biết.

“Ừ, tiếp tục đi.”

“HẢ?”

“Tiếp tục trình bày một chút kết hoạch chụp diễn của cậu.”

“Nga.” Tiểu Thiên bất tri bất giác ‘Nga’ một tiếng, thật sự không phải là anh chậm hiểu, mà là ý nghĩ của vị tân chủ tịch này xoay chuyển quá nhanh, anh căn bản không có cách nào khác là phải chạy theo sau nha!

Thời điểm tan tầm, Lâm Duyệt ngồi cạy cạy bàn rất lâu không chịu rời đi, thật vất vả mới chờ đến khi đèn phòng chủ tịch tắt đi, tâm trạng vui vẻ. Đi ra văn phòng nho nhỏ, ngăn lại đường đi của Diệp Tường Phi, ha ha cười gượng nói: “Diệp tổng, anh có muốn tôi đi thăm Diệp Giai hay không?”

Diệp Tường Phi nhíu mày, liếc nàng: “Vì sao hỏi như vậy?”