Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 153




“Không… Không phải. Em chỉ là cảm thấy chúng ta làm như vậy có điểm quá đáng, chẳng lẽ anh lại đem cái cục diện rối rắm này ném cho Cameron phu nhân đi xử lý sao? Anh thực sự muốn khiêu chiến với bà ấy sao?” Lâm Duyệt bất an hỏi.

Mạc Lặc Nghị Phàm đem tiểu Thư Tình đặt ở trên sô pha, ôm lấy eo nhỏ của Lâm Duyệt, không nghĩ ngợi nói: “Duyệt Nhi, phu nhân bà ta thích quản nhiều việcm yên tâm đi, bà ta biết phải làm thế nào.” Dù sao bà ta cũng chỉ là một bà phu nhân sắp đi vào con đường gần đất xa trời mà Mạc Lặc Nghị Phàm mới là chủ nhân của Cameron gia tộc, bởi vậy bà ta cũng không dám cố chấp gì.

“Như vậy còn tam phu nhân thì sao? Chúng ta nhẫn tâm để mặc mẹ ở noi ưnày một mình sao?” Thoạt nhìn Cameron phu nhân một chút cũng không thích tam phu nhân, không chút coi trọng tam phu nhân, thậm chí có đôi khi bà ta còn coi tam phu nhân như một nha hoàn mà sai bảo.

Mạc Lặc Nghị Phàm bất đắc dĩ thở dài, nói: “Chính mẹ có chết cũng chỉ muốn ở chỗ này, anh cũng không có cách nào với mẹ để có thể bảo mẹ đi cùng.” Hắn cùng tam phu tình cảm mẹ con không sâu nặng cho lắm, thậm chí có chút khinh thường sự ngu muội của bà, gần 10 năm trở lại đây, tổng cộng cũng mới gặp hai ba lần thôi.

“Vì sao?” Lâm Duyệt khó hiểu hỏi. Dựa vào khả năng của Mạc Lặc Nghị Phàm, muốn cho bà một cuộc songs tốt là quá dễ dàng. Ở trong này tuy rằng áo cơm không lo, nhưng nhìn ra được , bà một chút cũng không vui vẻ.

“Bởi vì mẹ vẫn đều cho rằng nơi này mới là nhà của mẹ.” Đây là nguyên nhân mà Mạc Lặc Nghị Phàm không thể nào chấp nhận được. Một người đàn ông không có chút trách nhiêm với tình cảm như vậy, bà ấy lại cứ khăng khăng một mực theo ông ta cả đờim cho dù ông ấy đã chết, cũng muốn yênlặng canh giữ phần mộ của ông ấy tĩnh lặng qua ngày.

“Có lẽ là mẹ quá yêu Cameron lão tiên sinh.” Lâm Duyệt cười khổ mà nói, đột nhiên cảm thấy tam phu nhân thật là đáng thương, cũng thật đáng kính, ít nhất bà cũng đủ tchung thủy tận tâm với chồng của mình.

Mạc Lặc Nghị Phàm sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Duyệt. Trước đây hắn chưa từng nghĩ qua khả năng này, lưu lại để yêu, trong suy nghĩ của hắn, vẫn coi đây là biểu hiện ngu muội, hôm nay Lâm Duyệt cư nhiên lại nói như vậy, hắn thực không thể lý giả được tình cảm của phụ nữ sao?

“Nếu anh chết, em vẫn vì anh mà chờ đợi ở nhà sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm đánh giá nàng, cười tà mị hỏi. Ánh mắt thâm thúy sáng ngời.

“Đương nhiên sẽ như vậy nha.” Lâm Duyệt không cần suy nghĩ đáp, nếu Mạc Lặc Nghị Phàm chết, nàng nhất định sẽ bảo vệ đến cùng gia đình của nàng cùng Mạc Lặc Nghị Phàm gia, bảo vệ đứa nhỏ của bọn họ, tận cho đến ngày nàng không còn trên cõi đời này nữa.

“Cám ơn.” Mạc Lặc Nghị Phàm cảm động ôm chặt thân mình của nàng, ở trên trán nàng hôn một nụ hôn thật sâu. Có thể nghe được câu trả lời như vậy của nàng, hắn thật là quá cảm động, thật là vui!

Lâm Duyệt không được tự nhiên đẩy hắn ra, hắc hắc cười nói: “Nghị ca ca, chúng ta tựa hồ lo quá xa rồi.” Vừa mới rõ ràng chính là đang nói đnế vấn đề đi hay ở, thế nào đột nhiên đề cập đến chuyện này, hiện tại điều nàng lo lắng là Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ xử lý như thế nào tình huống trước mắt.

“Ân, chúng ta là lo xa quá, mau thu thập một chút này nọ, một tiếng rưỡi nữa máy bay sẽ cất cánh, đừng trễ giờ.” Mạc Lặc Nghị Phàm buông nàng ra, nghiêm trang nói.

“Anh đã chuẩn bị xong vé rồi sao” Lâm Duyệt cảm thấy ngạc nhiên nhìn hắn hỏi, xem ra hắn đã sớm quyết định phải trở về Trung Quốc.

“Đúng vậy, nếu không có cái gì muốn thu thập, chúng ta hiện tại đi xuống đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười nói, Lâm Duyệt thế này mới lăng lăng phục hồi tinh thần lại, bắt đầu thu thập hành lý.

Một bên tự chơi đùa tiểu Thư Tình nhìn thấy Lâm Duyệt thu thập này nọ, một vội trượt từ trên sô pha xuống dưới, chạy đến trước mặt Lâm Duyệt, chớp đôi mắt xinh đẹp hướng Lâm Duyệt hưng phấn mà kêu lên: “Mẹ, chúng ta phải về gia sao? Hiện tại trở về sao? Rất là vu nga!”

Lâm Duyệt giơ ngón trỏ dí lên trán của nó, giận dữ mắng: “Nơi này mới là nhà của con, bị Cameron phu nhân nghe được nhất định sẽ mắng chết cho coi.” Cameron phu nhân đúng là rất gượng ép khi phải chấp nhwnj mẹ con nàng, lại nghe được tiểu Thư Tình nói thế này, không tức chết mới là lạ.

Tiểu Thư Tình sợ sệt che cái miệng nhỏ nhắn, ra vẻ bộ dáng rất sợ hãi, sau đó thanh âm nho nhỏ mở miệng nói: “Nơi này chơi không vui, người ta không thích ở lại đây nha!”

Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy thân mình nho nhỏ của nó, cười tủm tỉm nói: “Mẹ cũng không thích nơi này, vậy nên chúng ta trở về.”

“Cám ơn ba ba!” Tiểu Thư Tình hưng phấn mà kêu một tiếng, ôm cổ Mạc Lặc Nghị Phàm, ở trên khuôn mặt khí suất của hắn hung hăng cắn một cái, cho thấy nó vui mừng đến cỡ nào. Lâm Duyệt nhìn bộ dáng vui vẻ của nó, trong lòng cũng có chút bị cảm nhiễm, bởi vì nàng quả thật cũng là không thích nơi này, ở nơi này, nàng cảm giác được bản thân bị đè nén.

Thời điểm một nhà ba người đi ra đến cửa lâu đài, tam phu nhân đứng ở cửa, hai mắt đầy lệ cham ưchú nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm. Bà biết Mạc Lặc Nghị Phàm là không dễ dàng thay đổi chủ ý, bởi vậy, bà không tiếp tực mở miệng giữ lại nữa, chính là yên lặng đứng ở một bên, yên lặng rơi lệ.

“Nghị ca ca…” Lâm Duyệt nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm, ý bảo hắn là nên nói vài lời an ủi với tam phu nhân, dù sao cũng là mẹ của mình, cứ như vậy mà đi là có chút bất hiếu

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn tam phu nhân, bình tĩnh nói: “Mẹ, con đi rồi, mẹ bảo trọng.”

“Nói ẹ biết, lúc này đây tính đi bao nhiêu năm?” Tam phu nhân ngẩng mặt, dùng hai mắt đẫm lệ của mình nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, đau đớn hỏi. Lại là một lần ba năm hoặc là bảy năm sao? Cuộc đời của bà còn có thể sống để gặp lại mấy lần,

Mạc Lặc Nghị Phàm mấp máy môi, đang chuẩn bị mở miệng nói, Lâm Duyệt liền thay hắn hướng tam phu nhân nói: “Mẹ, người yên tâm đi, chúng con hằng năm sẽ trở về thăm mẹ, nhất định sẽ trở về, Nghị, thật không?” Nói xong chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm.

“Thật vậy sao?” Tam phu nhân kinh ngạc hỏi, trên mặt nháy mắt xuất hiện một chút kinh hỉ, trông ngóng nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm.

Nếu thật là như vậy, vậy thật tốt quá! Đây là chuyện mà ngay cả nằm mơ bà cũng không dám mơ nha.