Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 81: Chỉ vì vòng cổ – 3




“Một cái vòng cổ phá hoại mà thôi, hắn muốn anh liền cho hắn! Gì chứ cùng lắm thì!” Lâm Duyệt vẫn căm giận la hét, nhưng nói xong mới giựt mình thấy lỡ lời, Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản không có vòng cổ, vòng cổ luôn luôn ở trong tay chủ cho thuê nhà không phải sao?

“Vòng cổ chẳng phải đơn giản như vậy, bởi vậy không thể giao ra.” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm túc nói, hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ này, nhất định phải hoàn thành, tuy rằng khi đó không tình nguyện tiếp nhận, cũng thực vô tình mới vướng phải nó.

“Cái vòng cổ kia có cái gì cơ mật sao?’’ Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi, trong lòng đang cân nhắc có nên hay không nói cho hắn chỗ của vòng cổ. Thứ vật kia tựa hồ là mang đến điềm xấu, đến tay hắn không biết có mang đến phiền toái cho hắn hay không ?

“Anh cũng không biết….” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, cúi đầu mở miệng nói. Người Sơn Khẩu Tổ truy đuổi ráo riết như vạy, bọn chúng thật lợi hại . Trầm ngâm một chút, Mạc Lặc Nghị Phàm lại lần nữa mở miệng nói: “Bảo bối, em hiện tại đã bị bọn người Sơn Khẩu Tổ chú ý, làm việc phải cẩn thận một chút.”

“Không cần anh giả hảo tâm nhắc nhở!” Lâm Duyệt ngồi thẳng thân mình. Thở phì phì không nhìn hắn nói.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng thở phì phì, cười nhẹ một tiếng, nói: “Em là nữ nhân của anh, anh làm sao có thể giả hảo tâm? Anh là thật sự lo lắng cho em.”

“Vừa mới lúc nãy anh cũng không có nói như vậy !”

“Vừa mới?” khóe miệng Mạc Lặc Nghị Phàm tươi cười càng thêm rõ ràng, cười nói: “Vừa mới nếu anh không nói như vậy, cái tên Nhật Bản kia sẽ càng thêm đắc ý, sau đó sẽ làm em bị thương. Sở dĩ vậy nên anh mới nói như vậy, bảo bối đừng để ý.” Nhìn trên mặt nàng tức giận cùng ghen tuông, Mạc Lặc Nghị Phàm liền cảm thấy buồn cười.

Nguyên lai là cố ý, hại nàng thương tâm lâu như vậy, Lâm Duyệt ở trong lòng nghĩ. Trong lòng nhất thời nổi lên một tia ngọt ngào, nghĩ đến Mạc Lặc Nghị Phàm không để ý an nguy của bản thân chạy tới cứu nàng, liền cảm động một bước lớn.

Lại nhớ đến một chuyện, nếu không là bởi vì hắn, bản thân cũng sẽ không phải trải qua một đêm hoa hoa lệ lệ như vậy. Vừa mới hòa dịu đi một chút cái miệng nhỏ nhắn lại lần nữa nhếch lên, xoay mặt tiếp tục không để ý tới hắn.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng liếc mắt một cái, chỉ ngồi ôm nàng, không tiếp tục mở miệng nói chuyện. nữa. Bị kinh hãi cùng ép buộc cả đêm rốt cục Lâm Duyệt an lòng tựa vào trong lòng hắn, dần dần ngủ.

Thời điểm hừng đông, Lâm Duyệt bị chuông di động báo đánh thức, theo bản năng từ trên giường bật dậy, chuẩn bị rửa mặt chải đầu đi lên lớp. Xuống giường mới phát hiện ra nơi này căn bản không phải là cái ổ chó của bản thân, phòng ngủ quen thuộc mà xa hoa khiến nàng nhanh chóng bừng tỉnh, nơi này là Bạn Sơn biệt thự.

Không có quá nhiều thời gian dư giả để suy nghĩ lung tung, nàng tùy ý cầm lấy bộ đồng phục đã được giặt sạch sẽ mặc vào trên người, lấy tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt hướng dưới lầu chạy tới.

Dưới lầu, một lớn một nhỏ hai nhân vật đã sẵn sàng ngồi đợi ở bàn ăn, tiểu Thư Tình gặp Lâm Duyệt xuống dưới, trên mặt nổi lên một nụ cười nở rộ như hoa, cao giọng hô: “Mẹ buổi sáng tốt lành.”

“Bảo bối buổi sáng tốt lành, Nghị ca ca buổi sáng tốt lành…” Lâm Duyệt vui cười nói, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Thư Tình lên, ở trên cái trán của nó hung hăng hôn một cái. Sau đó ở bên cạnh nó ngồi xuống, chuẩn bị ăn bữa sáng.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng hai tay thoăn thoắt, bộ dáng ăn như hổ đói, cười nói: “Không cần phải gấp gáp, sẽ không làm em muộn học.”

“Nơi này cách trường học xa như vậy, không đến muộn mới lạ.” Lâm Duyệt dùng khăn giấy lau một cái khóe miệng, quay lại nhìn hai người nói: “Hai người cũng mau ăn a, không càn phải ngại em nha, hắc hắc.”

“Ba ba, con cũng muốn đi đến trường giống mẹ nha.” Tiểu Thư Tình kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm, làm nũng nói. Lâm Duyệt tức giận đảo cặp mắt trắng dã, nàng đều hận chết đọc sách, cư nhiên còn có người thích đọc sách.

“Ân…, sáu tháng cuối năm sẽ đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nó liếc mắt một cái đáp ứng nói, dùng ánh mắt ý bảo nó ăn bữa sáng nhanh chút. Tiểu Thư Tình ngoan ngoãn ‘Nga’ một tiếng, bắt đầu vùi đầu ăn sáng.

Ăn xong bữa sáng, Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Lâm Duyệt đi ra cửa phòng khách, ở ngoài cửa, một chiếc xe thương vụ xa hoa đang đứng ở trên bãi đất ướt sương, hai bên là hai vị nam tử mặc áo đen tinh tráng.

Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn đội hình khoa trương này , ngẩng đầu nhìn phía Mạc Lặc Nghị Phàm tỏ vẻ hỏi.

Mạc Lặc Nghị Phàm vươn tay phải, nâng cằm dưới của nàng lên, tựa như chuồn chuồn lướt nước ở trên môi của nàng hôn một cái, ôn nhu nói: “Bảo bối, anh có chuyện riêng, sẽ không đưa em đi đến trường được. “

Lâm Duyệt ha ha cười gượng hai tiếng, nói: “Tôi cũng không nghĩ tới muốn anh đưa tôi đi học nha, hơn nữa, cho dù không tiễn, cũng không cần phải… Như vậy….” Khi nói chuyện nàng chỉ chỉ vào chiếc xe thương vụ, nói đùa chứ, loại đội hình này xuất hiện tại cửa trường học, người ta lại tưởng rằng nàng là xã hội đen đâu!

“Vì bảo đảm an toàn, đây là điều phải làm.” Mạc Lặc Nghị Phàm kiên quyết nói, không có chút thương lượng, lập tức trêu đùa: “Nếu em không lên xe, sẽ rất khó cam đoan em sẽ không bị muộn đâu.”

Vừa nghe đến bị muộn rồi, Lâm Duyệt rốt cuộc vô tâm tư đi để ý tới vấn đề có phô trương hay không, cuống quít tiến vào bên trong xe, bốn người mặc Tây phục lần lượt lên xe, xe chậm rãi chạy ra khỏi biệt thự.

Cách giờ lên lớp còn có 10 phút thì xe vững vàng đứng ở cổng trường. Lâm Duyệt cởi xuống dây an toàn, ở trước mắt tất cả mọi người bước xuống xe, cười hớ hớ nói: “Cám ơn các vị đại ca, tái kiến…”

“Thiếu phu nhân không cần khách khí.” Mấy nam tử trăm miệng một lời nói.

“Ân, tái kiến.” Lâm Duyệt vụng trộm đánh giá một chút bốn phía, đã gặp không ít bạn cùng học đang hướng phía bên này chỉ trỏ, lại dương cao âm lượng nói một câu, nhưng mà bốn người này tựa như không nghe thấy lời của nàng nói, vẫn như cũ dừng xe đứng im tại chỗ, không có lập tức rời đi.

Lâm Duyệt xấu hổ nắm lấy mấy sợi tóc, người ta không đi, nàng đành phải đi trước, cất bước hướng bên trong sân trường đi đến. Nhưng là, phía sau nàng cư nhiên vang lên một trận trầm ổn tiếng bước chân, kinh ngạc dừng bước quay đầu trừng mắt nhìn bốn gã nam tử.

Nam tử thấy nàng dừng lại, cũng không dám bước thêm nửa bước, vẫn duy trì cách xa ba thước đứng yên tại chỗ. Lâm Duyệt lại lần nữa cười gượng hai tiếng, nói: “Các vị đại ca, trường học đã đến, các người có thể trở về rồi.”