Người Ở Nơi Tịch Lặng

Quyển 1 - Chương 2: Loli làm việc!




Vào trong rồi, Viên Phi Phi đứng giữa sân ngó bốn phía.

Nơi đây vốn là một cái lò rèn.

Nhà có ba gian phòng, một cái giếng, còn có thêm hai gốc cây cổ thụ không biết tên. Viên Phi Phi thấy mỗi ngóc ngách trong sân đều chất không biết bao nhiêu là sắt thép đủ loại, hình thù trạng thái khác nhau.Căn nhà này tuy không tính là lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ, vừa vừa phải phải. Tuy là lò rèn, nhưng được quét dọn sạch sẽ ngăn nắp.

Viên Phi Phi bất chợt quay đầu nhìn Trương Bình chăm chú.

“Ông là ông chủ của ta!”

Trương Bình mặt không biểu tình đứng sau lưng nàng, nghe thấy lời nàng nói, hắn lắc đầu.

Viên Phi Phi: “Ta làm nha hoàn của ông, ông có việc gì cứ sai bảo.”

Trương Bình yên lặng một chặp, sau đó đi về phía gian nhà, lúc đi ngang qua Viên Phi Phi thuận tay vỗ vỗ vai nàng một cái.

Viên Phi Phi hiểu ý, bước theo hắn.

Đẩy cửa phòng mở ra, trong phòng ấm áp hơn bên ngoài không ít, Lòng Viên Phi Phi không khỏi than, quả nhiên có nhà ở vẫn là tốt nhất.

Trương Bình đóng cửa cẩn thận, châm lửa, chiếc đèn dầu trên bàn toả sáng.

Cấu tạo của gian phòng rất đơn sơ, một cái giường gỗ lớn, một cái bàn, một chiếc ghế dài, trong góc phòng kê một chiếc tủ gỗ lớn, ngoài ra không có gì khác.

À, không.

Nếu muốn nói đến điểm đặc biệt, đó chính là trên tường nhà của Trương Bình treo một tấm sắt lớn.

Tấm sắt ấy độ chín, mười tấc, nguyên tấm y như được dán lên tường, phẳng lì bóng loáng, không có một chỗ lồi lõm nào.

Tuy vậy đối với Viên Phi Phi, những điều này chẳng đáng để ý.

Nàng vào phòng tự tìm chỗ ngồi xuống trên băng ghế, Trương Bình nhìn nàng một cái, không có biểu cảm gì trên mặt. Hắn lấy từ đầu giường ra vài món đồ, đặt lên bàn.

Viên Phi Phi nghểnh cổ nhìn, là một xấp giấy thô. Còn có vài mẩu than vụn.

Trương Bình cầm mẩu than viết gì đó lên giấy, đưa đến trước mặt Viên Phi Phi cho nàng xem.

Viên Phi Phi nghiêm túc nhìn một lúc, sau đó ngẩng đầu lên.

Trương Bình chỉ chỉ trang giấy, giống như đang trao đổi cùng nàng.

Viên Phi Phi hạ thấp đầu, thành thật nói: “Không biết chữ!”

Trương Bình khựng lại, ngón tay cong cong vẫn giữ yên mẩu than, bất động.

Viên Phi Phi cũng tự biết cứ tiếp tục như vầy sẽ không phải một cách giải quyết tốt, nàng với tay bắt lấy tờ giấy, cầm trong trong tay nhìn kỹ thêm mấy lần.

Chữ viết bằng than đã khó viết, thêm vốn liếng chữ Viên Phi Phi có thể nhận mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, trang giấy này trong tay Viên Phi Phi nhìn không khác gì giun dế, ngay cả nên cầm xuôi ngược thế nào nàng còn không biết.

Viên Phi Phi coi một hồi, lại đem giấy trả lại, ngẩng đầu nhìn Trương Bình nói: “Xem không hiểu, ông có gì sai khiến?”

Trương Bình im lặng.

Viên Phi Phi thử đoán, nói: “Ta đi nấu nước cho ông?”

“Làm cơm?”

“Quét nhà?”

“……”

Viên Phi Phi từng cái từng cái một đoán, Trương Bình đều không có phản ứng gì.

Cuối cùng Viên Phi Phi cũng đâm nản, nàng khòm lưng ủ rũ nói: “Ta không biết.”

Trương Bình xoay người muốn ra sân, Viên Phi Phi đang tính đứng lên đi theo, Trương Bình đã dùng tay khẽ ấn nàng ngồi xuống lại trên băng ghế, Viên Phi Phi: “Ông đi đâu vậy?”

Trương Bình lắc đầu, đi ra ngoài.

Viên Phi Phi một mình ngồi trong phòng oán thầm. Trước đây Mã Bán Tiên đem nàng vào Nam ra Bắc, tất cả toàn dựa vào cái mồm, cho hắn nguyên một ngày cũng vẫn chưa ngừng nói.

Giờ thì hay rồi, đem mình bán cho một kẻ câm, nửa câu cũng nói không ra.

Viên Phi Phi vừa nghĩ vừa lấy ngón tay nghịch ngọn đèn dầu.

Làm nha hoàn như thế nào đây.

Viên Phi Phi từ khi hiểu chuyện đã theo Mã Bán Tiên sống, căn bản là chưa từng thấy qua cái gì gọi là danh gia vọng tộc. Dám nói, nha hoàn chân chính nàng cũng mới chỉ gặp qua một lần.

Khi ấy Mã Bán Tiên giả danh đạo sĩ, đi trừ tà cho một phú hào ở Cừ Quận, nàng giả dạng làm đệ tử, đi theo trợ giúp hắn.

Nhà phú hào ấy có rất nhiều nha hoàn, xinh đẹp thướt tha, tuổi tác cũng không lớn.

Viên Phi Phi vẫn còn nhớ.

Đi đứng chậm rãi, nói năng nhỏ nhẹ…

Viên Phi Phi suy nghĩ đến thừ người, tay nhất thời quên dời đi, bị ngọn lửa đốt cho rõ lâu, Viên Phi Phi mới rụt tay khẽ kêu lên một tiếng.

Đúng lúc này, Trương Bình quay về.

Hắn bưng vào một cái bồn gỗ không nhỏ, đặt xuống sàn, lại ra ngoài mang vào nước nóng đã được đun sẵn, xắn tay áo lên bắt đầu pha nước ấm trong bồn.

Viên Phi Phi trợn tròn mắt.

“Để ta làm!” Nàng bật dậy đưa tay đón lấy ấm nước, Trương Bình nắm lấy cổ tay nàng, dắt qua một bên.

Cũng trong lúc này, Viên Phi Phi nghe được âm thanh trầm thấp, là tiếng từ cổ họng của Trương Bình vô thức phát ra, Viên Phi Phi nhìn chằm chằm Trương Bình đang cúi đầu pha nước, lòng thầm nghĩ thì ra hắn còn có thể phát ra một chút âm thanh.

Pha nước xong, Trương Bình ngước đầu nhìn Viên Phi Phi, hắn chỉ chỉ bồn nước.

Viên Phi Phi nói: “Ông cho ta tắm?”

Trương Bình gật đầu.

Lòng Viên Phi Phi sắp nở hoa rồi.

Cơ hội được tắm rửa của Viên Phi Phi ngày thường rất ít, đến mùa đông càng là cả tháng nhiều khi cũng khó tắm được một lần, hiện giờ người hôi hám không chịu nổi. Nàng nhanh nhẹn lột một phát sạch sẽ quần áo, không chút chần chừ leo vô bồn ngồi.

Bồn không lớn, nhưng dù sao người của nàng càng nhỏ hơn, ngồi vào trong bồn làm trào ra một chút nước.

Trương Bình ngồi xổm xuống, lấy một cái khăn kỳ cọ cho Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi quá gầy gò. Vừa rồi lúc còn mặc quần áo thì nhìn không ra, bây giờ trút bỏ từng lớp từng lớp giẻ rách xuống, còn lại chỉ là da bọc xương.

Đầu tóc dội nước ướt, rũ hết xuống, trông càng bé nhỏ yếu ớt. Một bé gái tám tuổi, trông y như một đứa trẻ năm, sáu tuổi.

Trương Bình nâng khuôn mặt nhỏ xíu lem luốc của nàng lên lau chùi.

Viên Phi Phi nhắm mắt cho hắn lau.

Tay của người này thật lớn. Viên Phi Phi thầm nghĩ, so với tay của Mã Bán Tiên chẳng giống tí nào, tay Mã Bán Tiên gầy guộc gân guốc, lại còn để móng tay dài gớm ghiếc, lúc trước khi nào tắm cho Viên Phi Phi đều không tránh được, cào muốn rách hết da.

Trương Bình không giống vậy.

Tay của Trương Bình khớp xương rõ ràng, dày rộng hữu lực, hơn nữa, không biết có phải do luyện sắt hàng ngày hay không, đối với việc điều khiển đạo lực bàn tay cho vừa phải, hắn nắm giữ rất tốt. Viên Phi Phi được hắn cọ cọ, trực tiếp ngồi trong bồn ngủ gục.

Trương Bình cũng đang kỳ kỳ chà chà, bỗng thấy có gì không thích hợp, thân hình Viên Phi Phi từ từ ngả về phía trước, ban đầu đẩy nhẹ một cái nàng còn biết tự mình điểu chỉnh lui lại, sau nữa thì dứt khoát ngả luôn người xuống.

Hắn đỡ nàng lên, thấy nàng đã ngủ rồi.

Do ốm yếu, nên cái đầu của Viên Phi Phi trông đặc biệt to, hiện giờ gục xuống khiến cho người ta có cảm giác như cái cổ sắp sửa gẫy.

Động tác của tay Trương Bình tăng nhanh, tắm xong giúp nàng lau khô, sau đó bế vô giường, đắp kỹ chăn.

Thu dọn bồn nước xong xuôi, Trương Bình ra khỏi phòng, đi đến gian nhà bên ngoài.

Nơi đó là chỗ Trương Bình làm việc, đâu đâu cũng là công cụ.

Trương Bình ngồi xuống, cầm lấy một món khí cụ bằng sắt chưa mài xong, từng nhát từng nhát mài xuống.

Trong bóng đêm, tiếng mài sắt lưu loát tinh tế, cũng hàm chứa một nhịp điệu trầm lắng vô âm.

Mặt trời lên cao, Viên Phi Phi mới tỉnh dậy.

Nàng mở mắt, nhìn thấy đầu tiên là một đĩa màn thầu và thức ăn đặt trên bàn. Viên Phi Phi bò dậy từ giường, xỏ đại giày dép, chạy đến bên bàn.

Nguyên căn phòng chỉ có mình nàng, Viên Phi Phi ngửi thấy mùi màn thầu thơm lừng, vội nuốt nước miếng.

Không được, không thể ăn ….…

Viên Phi Phi chép miệng, cảnh cáo bản thân không được làm bậy. Nàng xoay lưng, đẩy cửa định đi ra ngoài.

Cửa vừa mở, đúng lúc Trương Bình đang đi về hướng này, giữa ban ngày, Viên Phi Phi có dịp quan sát hắn kỹ hơn. Trương Bình mặc đồ nhiều hơn đêm qua một chút, trông chỉnh tề hơn không ít. Búi tóc của hắn búi không cao, khuôn mặt không mang bất cứ thần tình nào, miệng mím chặt.

Viên Phi Phi kêu một tiếng: “Ông chủ!”

Trương Bình thoáng dừng bước, sau đó lắc lắc đầu, ra hiệu cho nàng quay vào phòng.

Viên Phi Phi đứng đó, ngước đầu nhìn Trương Bình.

“Giao việc cho ta làm đi!”

Trương Bình rũ mắt nhìn nàng một cái, sau đó chỉ chỉ ghế, Viên Phi Phi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trương Bình ngồi xuống cạnh nàng, cầm lấy hai cái màn thầu, đưa cho Viên Phi Phi một cái, bản thân cắn ăn cái còn lại. Viên Phi Phi đón lấy màn thầu, nâng niu trong tay, sau đó nhìn Trương Bình nói: “Ông chủ, cho ta ăn hả?”

Trương Bình gật đầu.

“Hì.” Liên tiếp gặp may mắn, miệng Viên Phi Phi cười thiếu điều ngoác tới mang tai, nàng cầm màn thầu cắn một miếng rõ to.

Ôi thơm ngon…

Trương Bình đem đĩa đựng đồ ăn trên bàn tới gần hơn, Viên Phi Phi cũng không khách sáo, vùi đầu ăn.

Trước giờ đi theo Mã Bán Tiên bữa đói bữa no, nào có phúc kiểu vừa thức dậy đã có cái ăn. Viên Phi Phi vừa ăn vừa cảm khái, động tác gắp thức ăn dần dần chậm lại.

Trương Bình thấy vậy, lại chỉ chỉ đĩa, Viên Phi Phi ngẩng đầu, nhìn Trương Bình chằm chằm.

Trương Bình buông đũa.

“Ân nhân nói đúng.” Viên Phi Phi bất chợt lên tiếng.

Trương Bình nhìn nàng một cách khó hiểu.

Viên Phi Phi dõng dạc: “Ông là người tốt!”

Trương Bình bị Viên Phi Phi quăng cho một câu từ trên trời rơi xuống như vậy lấy làm sửng sốt, hắn nhìn Viên Phi Phi, hồi lâu, rồi bỗng bật cười. Hắn cười lên cũng không lời không tiếng, chỉ có hơi thở ở mũi phả ra nhè nhẹ, nhưng khuôn mặt vô cảm ban sơ kia, theo cái cười này, cũng hiện ra một chút biểu cảm nhân tình.

Viên Phi Phi tưởng hắn không tin, lại bảo: “Ta nói thật!”

Trương Bình hơi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cầm đũa chỉ chỉ đĩa thức ăn, ý nói ăn nhanh lên chút.

Viên Phi Phi nói một mình không thú vị, lại cúi đầu ăn tiếp.

Dùng xong bữa, Viên Phi Phi giành đứng lên trước Trương Bình, cầm chén đĩa, nói: “Để ta dọn bàn!”

Trương Bình không ngăn nàng, đẩy cửa, chỉ chỉ lu nước ở trong góc sân. Viên Phi Phi đem chén đĩa dơ ra sân rửa.

Vì trời lạnh, lu nước đóng một lớp băng mỏng, Viên Phi Phi cầm cái gáo ở bên cạnh, đập đập lên mặt nước để phá lớp băng. Sau đó, lấy nửa chậu nước, bắt đầu rửa chén.

Nàng vừa rửa vừa nghiêng đầu ngó. Trương Bình cũng từ trong phòng bước ra, hắn vào gian nhà phía Tây bên cạnh, không lâu sau, âm thanh mài sắt giòn giã vọng lại.

Viên Phi Phi không cầm được sự hiếu kỳ, nàng đem một nửa chén đĩa đã rửa sạch đặt xuống đất, sau đó chạy đến gian phòng phía Tây, hé cửa nhìn vào trong.

Trong phòng đặt hai chiếc bàn lớn, chất nhiều thứ mà trong mắt Viên Phi Phi trông rất kỳ quái lạ lùng, Trương Bình ngồi trên ghế, trong tay cầm một khí cụ bằng sắt, từng nhát từng nhát mài xuống.

Mặt đất xung quanh hắn kết một tầng bụi sắt mỏng.

Viên Phi Phi cảm thấy thú vị, hứng chí bừng bừng xem Trương Bình làm việc.

Mà Trương Bình thì bất chợt ngừng động tác. Hắn quay đầu, Viên Phi Phi ngay cả thời gian để lo trốn cũng không có, vội vàng tránh qua một bên, va đầu ầm một cú vô cánh cửa.

“Ui da… ….” Viên Phi Phi ôm đầu choáng váng.

Trương Bình đặt khí cụ xuống, bước tới. Hắn đẩy cửa mở ra, Viên Phi Phi ngẩng đầu nhìn hắn, lắp bắp: “Ông, ông chủ.”

Trương Bình lặng lẽ nhìn nàng.

Viên Phi Phi than thầm trong lòng, tiêu rồi.