Người Phát Ngôn Của Thần Chết

Chương 53




"Vệ Bình, Đội trưởng Mã, sếp bảo hai người đến họp." Trương Nhất Ngang đến phòng làm việc lớn kêu hai người.

"Được, chúng tôi đến ngay."

Khi Lý Vệ Bình lấy sổ ghi chép, anh ta lén nhìn Trương Nhất Ngang đang đứng đợi ngoài cửa, biểu hiện của đối phương không có gì khác thường. Anh ta hơi nghiến răng lại, bất giác sờ vào túi quần của mình, rồi lấy giấy bút và cùng Đội trưởng Mã bước ra.

Khi Lý Vệ Bình vừa bước ra khỏi cửa, bốn cảnh sát hình sự bất ngờ ập đến, đẩy anh ta vào chân tường và ghì chặt lại.

Ngay lập tức, tiếng động lớn này làm kinh động những người ngồi trong các phòng bên cạnh, mấy cảnh sát bên trong lần lượt chạy ra.

Người của Công an Huyện nhìn Lý Vệ Bình bị dồn vào chân tường thì cho rằng có ẩu đả, thấy lãnh đạo của mình bị người ta bắt giữ liền xông ra la lớn: "Làm gì vậy! Các anh làm gì vậy!"

Trương Nhất Ngang đứng chắn phía trước, la lớn: "Không được động đậy! Đây là lệnh của Chỉ huy trưởng Cao!"

"Lệnh lệnh cái con khỉ! Là ý gì đây hả, người của Văn phòng Tỉnh các ông ngon quá nhỉ! Ngon quá nhỉ!" Vài cảnh sát hình sự dưới quyền Lý Vệ Bình nhào ngay đến xô Trương Nhất Ngang ra.

"Mấy người làm gì vậy? Muốn đánh nhau đúng không? Đồng chí Lý dễ bắt nạt lắm hay sao chứ?"

"Phải đó, phải đó, đến đây giở thói ngang ngược à!" Nhân viên của Công an Huyện lập tức xấn tới xô ra.

Trương Nhất Ngang cùng vài cấp dưới cố sức đứng vững, mặt còn bị đánh mấy cái, không chịu được đau liền la lớn: "Chỉ huy trưởng Cao ra lệnh bắt Lý Vệ Bình, các anh lui hết ra đi!"

Đội trưởng Mã cũng đứng cạnh bên la lên: "Mọi người không được đánh nhau, nghe lệnh của chỉ huy trưởng Cao đi!"

"Nghe cái con khỉ!"

Thoáng cái người của Văn phòng Tỉnh và người của Công an Huyện xông vào đánh nhau, người trên Công an Thành phố không tiện nhúng tay vào nên chỉ đứng nhìn. Đội trưởng Mã giúp Trương Nhất Ngang chống đỡ bốn nhân viên cấp dưới của Lý Vệ Bình xông tới từ phía sau. Cuối cùng khống chế được Lý Vệ Bình, không cho bất cứ ai đến gần, vì đây là việc vừa được chính miệng Cao Đống giao phó nên họ không dám lơ là một chút nào.

"Tất cả dừng tay lại!" Bên ngoài đám người, Cao Đống hét lớn át cả những tiếng ồn ào ở hành lang.

Tất cả mọi người nghe giọng của ông đều dừng lại, đứng tránh sang một bên. Tuy nhiên rất nhiều người của Công an Huyện đều nhìn Cao Đống với ánh mắt không mấy thân thiện, chẳng qua còn ngại cấp bậc của ông nên mới không dám khinh suất.

Vẻ mặt Cao Đống như đông cứng lại, có phần trắng bệch. Ông băng qua đám người đứng hai bên.

"Chỉ huy trưởng Cao, có chuyện gì vậy?" Mã Đảng Bồi hỏi dồn dập.

Cao Đống không để ý đến họ, đi thẳng đến trước mặt Lý Vệ Bình, trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: "Có biết tại sao lại bắt anh không?"

Lý Vệ Bình tỏ ra vô tội kêu lên: "Sếp, có chuyện gì vậy, sao lại bắt tôi chứ, tôi đâu có làm gì vi phạm kỷ luật đâu."

"Không vi phạm kỷ luật? Những việc anh làm, có bắn chết mười lần cũng chưa đủ!" sắc mặt Cao Đống u ám chưa từng thấy.

Lời này thốt ra, tất thảy mọi người ở hành lang đều lặng đi.

Cao Đống nói vậy là có ý gì?

Những người không hiểu chuyện thấy hơi bồn chồn vì Cao Đống lại cho người trực tiếp bắt Phó Công an Huyện ngay tại trụ sở. Lúc trước ủy ban kỷ luật bắt người, cũng thường "mời uống trà" trước mà chưa bao giờ dùng biện pháp cưỡng chế để bắt ngay trước mặt bao nhiêu người thế này. Rốt cuộc Lý Vệ Bình đã gây ra chuyện gì đây? Chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Cao Đống lạnh lùng nhìn Lý Vệ Bình: "Thủ đoạn của anh lợi hại thật. Biển số xe để trong nhà kho ở phía sau, anh dùng xong còn nghĩ tới chuyện phủ bụi lên sao cho giống với lúc đầu rồi để vào chỗ cũ. Anh đích thân lái xe ra vào đường cao tốc và trạm nghỉ, cho rằng mình ngửa đầu ra sau, hạ tấm che nắng xuống thì thiết bị giám sát không quay được anh à?"

"Sếp, sếp đang nói gì vậy?" Nét mặt Lý Vệ Bình trở nên kỳ lạ.

"Không sai, thiết bị giám sát trên đường cao tốc đúng là không quay rõ được gương mặt của anh, vả lại anh còn hóa trang nữa kia mà, nên băng ghi hình không đủ để làm chứng cứ định tội. Tôi đã cho người của Đội trưởng Mã kiểm tra máy theo dõi và máy ảnh trên đường cao tốc trong một đêm, đều không đủ hình thành chứng cứ trực tiếp chống lại anh, làm tốt lắm, quả đúng là cảnh sát hình sự giỏi!"

"Tôi... tôi không hiểu."

Cao Đống nghiến răng: "Còn không nhận tội à? Còn tưởng những gì anh làm là không có kẽ hở nào ư? Anh tưởng bằng chứng trong tay tôi không đủ để bắt anh được à? Ngày 7 tháng 1 chẳng phải anh xin nghi phép đến Thượng Hải làm phẫu thuật sao?" Ông nhìn Mã Đảng Bồi, Mã Đảng Bồi lúc này giương to mắt, rõ ràng đã hiểu được Cao Đống đang nói gì. Cao Đống tiếp: "Nhưng anh không hề đến Thượng Hải mà chỉ đi qua lại mấy bận giữa Bạch Tượng và thành phố Thiệu Hưng. Anh có thể giải thích không? Thực ra anh cũng không cần phải giải thích làm gì, nếu anh nói anh đi làm việc, tôi sẽ điều tra anh đã làm những việc gì. Còn nếu anh trả lời là đi gặp người nào đó, tôi sẽ điều tra xem anh đi gặp những ai. Tóm lại, dù cho anh có viện ra cớ gì đi nữa thì tôi cũng sẽ điều tra đến cùng để anh hết đường chối cãi."

Lý Vệ Bình cắn chặt răng, ánh mắt bắt đầu run rẩy.

Cao Đống nói tiếp: "Chiếc xe đa dụng Buick màu xanh của Công an Huyện các anh, tôi đã cho người bên pháp y đem đến tiệm sửa xe kiểm tra, trong thùng xăng hầu như không có cặn carbon, mới súc thùng xăng đúng không? Súc ở tiệm sửa xe sau trạm nghỉ à?"

Lý Vệ Bình nuốt nước bọt.

"Tôi không thể không thừa nhận rằng anh thật sự rất thông minh rất tỉ mỉ, dĩ nhiên, điều này cũng tương quan với năng lực trinh sát hình sự xuất sắc của anh. Trước khi gây án anh đã đoán được cảnh sát sẽ kiểm tra từng chiếc Buick đi vào trạm nghỉ. Do đó khi chạy vào trạm nghỉ, anh đã không dám dùng biển số xe giả mà phải dùng biển số xe thật. Nhưng anh lại nghĩ đến chuyện nếu trực tiếp lái chiếc Buick màu xanh của cơ quan để gây án thì khâu kiểm tra đối chiếu biển số xe chắc chắn sẽ phát hiện ra chiếc xe của Công an Huyện Bạch Tượng đã đi vào trạm nghỉ vào lúc 5 giờ chiều hôm đó và sẽ dễ làm cho người ta nghi ngờ. Vì vậy chiếc xe mà anh dùng để gây án tuy là đúng là chiếc Buick màu xanh của cơ quan thật, nhưng biển số lại là của một tòa án ở thành phố Thiệu Hưng. Năm phút trước tôi đã cử người liên hệ với tòa án đó, Phó chánh án nơi đó là bạn anh, trước khi vụ án xảy ra anh mượn của họ một chiếc Buick màu xanh rồi lấy biển số xe họ để gắn lên chiếc Buick màu xanh của cơ quan mình. Như vậy khi kiểm tra đối chiếu biển số của những xe đã chạy vào trạm nghỉ thì sẽ cho ra kết quả là biển số xe thuộc một tòa án ở thành phố Thiệu Hưng, không làm cho người khác nghi ngờ, đúng không?"

Đầu Lý Vệ Bình lập tức gục xuống, một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏ vẻ rất mệt mỏi, há miệng ra nhưng không nói được lời nào. Cuối cùng anh ta cười một cách đau khổ và gật đầu.

Một cảnh sát hình sự trong số những người giữ anh ta lấy ra một khẩu súng, đưa cho Cao Đống xem: "Chỉ huy trưởng, chúng tôi tìm được khẩu súng này trong túi quần của Lý Vệ Bình."

Cao Đống đanh mặt lại. Ông nhận lấy khẩu súng rồi mở ổ đạn ra, ngón tay ấn vào một viên đạn, búng nó ra ngoài, viên đạn rơi xuống đất kêu lên một tiếng khô khốc, nghe rõ mồn một giữa cả tòa nhà im phăng phắc.

"Để cái này trong túi làm gì?" Cao Đống nhìn thẳng vào mắt anh ta, chợt gầm lên, "Đồ chết tiệt, anh để súng trong túi làm gì hả?"

Lý Vệ Bình lại cố mở miệng nhưng vẫn không nói được lời nào. Anh ta cố sức ho một tiếng, miễn cưỡng nói: "Định là dành cho mình vào phút chót nhưng nào ngờ đã không kịp nữa rồi."

Những người lúc nãy hò hét bây giờ tất thảy đều nín thở, hóa ra... Lý Vệ Bình lại là hung thủ!

Cao Đống thở dài thườn thượt: "Tới phòng thẩm vấn."

Ông không nhìn ai cả, chân bước thẳng về phía phòng thẩm vấn, tất cả mọi người đều nhận thấy sắc mặt ông rất khó coi. Đến cả Trương Nhất Ngang cũng chưa bao giờ thấy vẻ mặt sếp mình khó coi như vậy.