Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 102: nếu Anh Cưới Em




Anh xả ra một hơi khói, xoay người tà tà nhìn lại cô, chợt bày ra bộ mặt tà khí cười cười nói với Hứa Hoan Nhan: "Cũng là vợ chồng già rồi, trực tiếp để cho tôi ôm cô thì có làm sao!"

Cô chợt nổi đóa, sắc mặt đỏ rực, kinh ngạc nhìn lại anh, anh vẫn còn không đứng đắn như vậy, một tay chống trên bồn rửa tay, một tay kia cầm điếu thuốc đưa đến khóe miệng, đôi mắt hoa đào xấu xa nheo lại, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, để cho cô đứng thẳng bất an.

Nín nhịn nửa ngày, Hứa Hoan Nhan mới trừng mắt nhìn anh: "Người nào là vợ chồng già với anh, thật không biết xấu hổ. . . . . ."

Nói một hơi xong, cô lại cúi đầu, bắt đầu nhìn mũi chân của mình.

"Ách, nếu cô đã nói như vậy thì tự mình đi ra ngoài thôi."

Anh tự tay mở cửa ra, xoay người ưu nhã đi ra phòng khách bên ngoài, Hứa Hoan Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy cái người không có lương tâm đó đã đi ra ngoài, thật sự đem cô một mình bỏ ở nơi này, không khỏi cảm thấy tức giận, đáng chết, cô đi ra ngoài như thế nào đây?

"Uy. . . . . . Thân Tống Hạo?" Một cái đầu nhỏ từ cửa phòng vệ sinh thò ra, vừa vội vừa giận kêu lên.

"Làm sao?" Anh xoay người, ngón tay buông lỏng, tàn thuốc cong lên một vòng cung chính xác rơi vào bên trong một cái gạt tàn, anh dựa lưng vào tường, lười biếng mở miệng;"Tôi không có thời gian."

A, Anh vội vã đi tán gái sao!

"Đưa túi xách của tôi cho tôi, sau đó che cho tôi rồi cùng đi ra ngoài . . . ." Hứa Hoan Nhan thấy được vừa rồi trên ghế sa lon có thể là anh đã lấy túi tới, nhẹ nhàng mở miệng nói.

"Không cho." Anh tà ác, hiển nhiên là quyết định phải đem cô tức chết!

"Anh . . . . ." Hứa Hoan Nhan tức giận đến mức hai mắt trợn tròn, nếu không phải là hiện tại thân thể cô yếu đuối, lại rơi vào hoàn cảnh khó nói, cô tuyệt đối sẽ cho anh mấy đá!

"Trừ phi. . . . . ." Con ngươi anh hơi híp lại, mơ hồ có ánh sáng tà ác lóe lên, rơi vào trên búi tóc xốc xếch lại xem ra rất mỹ cảm trên người cô.

"Cái gì!" Cô hậm hực mở miệng, làm thế nào mà trên cõi đời này lại có người nhân cách như vậy, không biết xấu hổ lại không nói đạo lý, lại khó dây dưa!

"Cô hôn tôi một cái." Anh chỉ nghĩ là đùa giỡn cô, tốt nhất là đem cô tức đến phát khóc.

"Không biết xấu hổ!" Hứa Hoan Nhan lườm anh một cái, cắn môi dưới, bàn tay nắm lấy khung cửa tăng thêm vài phần sức lực, chỉ hận không thể đem cánh cửa kia biến thành anh, để cho cô có thể cho anh chảy ít máu!

"Vậy coi như xong." Anh dương dương đắc ý, kiêu ngạo vô cùng, từ trên cao nhìn xuống dùng ánh mắt liếc xéo cô.

Nhìn chuẩn bị kéo cửa ra, ánh mắt của cô khép lại, dứt khoát xông ra, Thân Tống Hạo dừng bước, vốn cho là cô sẽ xông tới đây hôn anh, nhưng không ngờ người đàn bà chết tiệt này lại chạy thẳng tới trên ghế sa lon lấy túi xách!

Anh đương nhiên so với giày cao gót của cô di chuyển nhanh hơn, đã vượt lên trước một bước đem túi xách cướp đi, giấu sau lưng, khóe môi nhếch lên, anh hiện tại giống như là một đứa trẻ nghịch ngợm.

Hứa Hoan Nhan tức giận toàn thân vô lực, người đàn ông này tuyệt đối là khắc tinh của cô, vừa xuất hiện, liền đem cuộc sống của cô làm cho rối loạn.

"Anh đi đi." Cô không nhìn anh, hai chân mềm nhũn, rồi lại không thể ngồi lên trên ghế sa lon, dứt khoát vịn một bên vách tường để có thể đứng vững, chậm rãi mở miệng.

Anh nhướng mày, chợt có một tia tức giận, chỉ còn có ba tháng thời gian, mà người phụ nữ này lại tìm mọi cách gây sự với anh.

Anh từng bước từng bước đi vào, tiếng bước chân đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh, giống như là từng phát, từng phát giẫm ở trong lòng cô.

Anh đưa tay ra, ngón tay nâng cằm của cô lên, khuôn mặt lanh lợi so với mười ngày trước đã gầy đi một vòng lớn, dưới da xương cốt càng nhô ra, anh cúi đầu, cúi thấp xuống một chút, cuối cùng bao trùm ở bên môi của cô: "Tại sao không hỏi tôi những ngày qua đã đi đâu, đi làm cái gì."

"Đó là tự do của anh, cùng tôi không liên quan." Trái tim của cô khẽ co quắp, quay đầu đi, tránh thoát nụ hôn của anh, thế nhưng anh lại cô tình ghé qua, vẫn hôn lên đôi môi của cô, cùng hơi thở của cô lượn lờ chung một chỗ. . . . . ."Làm sao cô lại chắc chắn không liên quan đến cô?" A, bọn họ sẽ phải lập tức kết hôn, cô làm sao dám khẳng định hạnh phúc sau này của mình không liên quan tới anh?

"Anh làm cái gì, chỉ là chuyện của anh, tự nhiên cùng tôi không liên quan."

"Nếu chúng ta kết hôn thì sao?" Ngón tay anh lượn lờ theo làn môi cô, lau đi giọt nước đọng ở trên đó.

Loại cảm giác tê liệt giống như là dòng điện chạy qua người cô, theo máu chạy dọc theo đến tứ chi bách mạch, hô hấp của Hứa Hoan Nhan nháy mắt một cái liền rối loạn.

"Anh đùa cái gì thế?" Cô mở thật to hai mắt, phất tay đem ngón tay của anh hất ra, muốn từ trong ngực của anh tránh đi.

Anh cười yếu ớt, không làm gì, cũng không đem bí mật nói ra, ngược lại anh muốn nhìn một chút, chờ đến khi hôn lễ của anh cử hành, xem người phụ nữ này còn có thể trấn định như vậy không.

"Chúng ta đi thôi." Anh khom lưng ôm cô lên, sải bước đi ra ngoài cửa, Hứa Hoan Nhan khẽ giẫy người một cái, rồi lại cảm thấy giãy giụa nữa có vẻ quá giả dối, hơn nữa, giãy giụa thường thường là uổng phí hơi sức.

Đi vào trong thang máy, nhưng anh lại cũng không có đặt cô xuống, cô muốn nhắc nhở anh, rồi lại chẳng biết tại sao không có mở miệng, vốn dĩ ngón tay đang ôm lấy cổ anh, càng thêm buộc chặt một chút, mà gương mặt vừa đúng dính vào ngực anh, trái tim cô đập mạnh liên hồi làm cho cô đỏ mặt . . . . . ."Cô đang quyến rũ tôi sao?" Lúc cửa thang máy mở ra, anh chợt mở miệng, bước chân liền dừng lại ở cửa ra vào, mặc cho tiếng chuông reo lên không ngừng.

"Này, đi mau a." Không đi nữa, nhất định sẽ làm ọi người chú ý qua bên này.

Nhìn thấy sắc mặt vì thẹn thùng mà hồng rực lên của cô, nhưng anh lại phá lệ không có cười, đôi chân thon dài bước ra ngoài.

Đã là hoàng hôn, trời chiều không còn quá nóng, bởi vì không muốn bị người khác nhìn chăm chú, mặt của cô vẫn chôn ở trong ngực của anh, cho đến đi ra bên ngoài, ngẩng đầu lên, trên trời là tảng lớn ráng đỏ, làm ặt của anh cũng nhuộm lên một sắc thái thần kỳ, cô mắt không chớp nhìn lại anh. . . . . . Đáy lòng chợt có một ý tưởng xông lên, nếu một giây này, kéo dài mãi mãi thì tốt biết bao.

Khi cửa xe phịch một tiếng đóng lại thì cô mới từ trong ảo mộng thanh tỉnh lại, trong lòng lại cảm thấy thật thê lương, anh là một công tử đào hoa, phong lưu, là người đàn ông không chỉ cần có một người phụ nữ, cho nên, cũng không phải là mẫu đàn ông mà cô muốn.

Nếu cô động lòng, thì chắc chắn anh nhất định sẽ là Tống Gia Minh thứ hai.