Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 106: Lăng Nhục




Hứa Hoan Nhan còn chưa đứng vững, chiếc xe kia giống như có việc vội lắm, lập tức lao nhanh đi như một làn khói.

Bầu trời dần tối, đêm đen như nhung buông xuống nặng nề, bao phủ cả người Hứa Hoan Nhan, gió đêm mang theo hơi mát phảng phất qua da thịt, cô sững sờ đứng yên tại chổ, chiếc xe đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngây ngốc đứng yên.

Bên cạnh cô ngổn ngang đất cát, túi xách bị ném xuống dơ dáy, thảo dược phơi khô rơi tứ tung trên mặt đất, túi đựng thuốc bắc đã sắc thì rách , nước thuốc đen thui chảy tràn lan, không khí nồng nặc mùi thuốc Bắc, Hứa Hoan Nhan ngồi xuống, cố gắng hồi lâu mãi mới có tí tinh thần, trước tiên nhặt những thứ thảo dược không bị hư cho vào túi, cầm lấy túi xách, cho vào túi những vật dụng cá nhân bị rơi trên đất, cô thở một hơi dài đứng lên, nhìn ngó xung quanh.

Thoạt nhìn nơi này vắng vẻ, tàn tạ, cô không biết đây là nơi nào, mở ví tiền ra xem, cũng may vẫn còn đủ tiền, đợi thật lâu mới thấy người tới, cô mệt mỏi ngoắc ngoắc tay, chỉ cho Kỳ Chấn địa chỉ nhà trọ cô ở, cố gắng lê bước ngồi vào ghế xe trước.

Đầu óc cô hổn loạn, không nghĩ tới việc mình sẽ làm cô dâu, cho nên mọi việc cô ấy làm cũng là vì Hứa Hoan Nhan cô! Đây quả thực giống như là giấc mộng, Văn Tĩnh, không biết nên cám ơn cô hay giận cô đã tự ý chủ trương mọi việc thay mình.

Lúc xuống xe toàn thân bủn rủn, bước chân giống như đang đi trên một miếng vải cao cấp, HỨa Hoan Nhan mệt mỏi xách túi đi về phía thang máy, ho nhẹ một tiếng, đèn báo hiệu thang máy dừng lại sáng lên, cô cúi đầu từng bước từng bước hướng phía trước đi tới.

Khi đi tới tầng hai, cửa thang máy mở ra, trên mặt đất ánh đèn rọi vào một cái bóng đổ dài, Hứa Hoan Nhan giật thót tim, đến khi ngẩng đầu lên, phát hiện bóng người đứng ngay cửa, là Tống Gia Minh.

Cô hít thở chậm lại, sắc mặt bình thản đi lướt qua bên cạnh anh ta ra khỏi thang máy, tới trước cửa mở khóa.

“Nhan nhi.” Anh ta thấp giọng mở miệng, có chút sợ hãi đuổi theo, chột dạ kêu lên.

“Tống tiên sinh, có chuyện gì sao?” Hứa Hoan Nhan đứng ở trong cửa, dáng điệu không muốn tiếp khách.

“Tôi, tôi đọc báo mới biết tin tức, anh ta, Thân Tống Hạo muốn kết hôn.”

“Tôi biết.” Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt bình thản nhìn lại anh ta, lúc này mới phát hiện ra quần áo trên người anh ta cũng hiệu Versace nhưng nhăn nhúm lại, giống như mặc đã nhiều ngày, lại nhìn xuống vốn phải là giày da bóng loáng nhưng bây giờ bám đầy bụi đất, thậm chí còn rách một miếng to…Không khỏi giật mình, anh ta làm sao đến nông nổi này? Nhà anh ta ở thành phố mặc dù không nhiều tiền nhiều thế, nhưng cũng được coi như thuộc hàng thượng lưu,trong nhà không là cự phú thì cũng có tiền bạc của cải chi xài thoải mái, lại thêm anh ta là con trai trưởng duy nhất,hiện tại bây giờ sao lại thành ra bộ dáng này?

“Vậy em tính sao?” Đáy mắt anh ta lóe lên sáng quắc, thế nhưng, tận đáy lòng Hứa Hoan Nhan sẽ không bao giờ…gợn sóng nữa.

“Thiên hạ này đàn ông đâu chỉ có mỗi Thân Tống Hạo?” Cô nhàn nhạt mở miệng, cũng không nghĩ nữa, đám cưới của Thân Tống Hạo cô dâu chính là cô mà.

“Nhan nhi.” Tống Gia Minh có chút ngượng ngùng, không dám nhìn vào mắt cô, bất kể là có bao nhiêu đau thương xảy ra trên người, cô vĩnh viển vẫn là Hứa Hoan Nhan chưa từng thay đổi.

“Nhan nhi, em có nguyện ý tha thứ cho tôi không?” Anh ta khàn khàn mở miệng, hầu kết bởi vì khẩn trương mà chuyển động lên xuống phập phồng, Hứa Hoan Nhan nhìn anh ta hồi lâu, cố gắng thử xem đáy lòng mình còn chút nào xúc động không, một chút chua xót, một chút mất mát hoặc là một chút đồng tình, nhưng mà, không có gì cả, tận đáy lòng cô bình tỉnh không một gợn sóng, một chút để tâm đến anh ta cũng không có.

:Tống Gia Minh, anh đi đi.” Cô chuẩn bị đóng cửa, thế nhưng anh ta bỗng nhiên thò tay chặn ở khe cửa, ngăn cản cô đóng lại.

“Nhan nhi, tôi bây giờ chỉ còn hai bản tay trắng, em biết không?Tôi vốn không muốn, không muốn thấy em lạnh lùng, nhưng tôi biết rõ, trên đời này tất cả phụ nữ cũng chỉ có em, sẽ không vì tôi có tiền hay không có tiền mà yêu hoặc là không yêu tôi. Nhan nhi, cầu xin em, trở lại bên cạnh tôi có được không?”

Tống Gia Minh đau khổ cầu khẩn, giống như chó rơi xuống nước chỉ mong bắt được cây cỏ cứu mạng.

Hứa Hoan Nhan thở dài một hơi, thật thấp mở miệng: “Tống Gia Minh, anh yêu tôi sao?”

“Yêu, Hứa Hoan Nhan, tôi vẫn luôn yêu em.” Anh ta gật đầu liên tục, tưởng rằng cô bị anh làm cho cảm động sẽ tha thứ ình, mừng rỡ vui sướng nói.

Nhưng rồi cô chậm rãi mở miệng, âm thanh mang theo tia lạnh nhạt cùng châm chọc: “Anh đã yêu tôi, tại sao lúc anh có tiền lại không muốn qua lại với tôi, bây giờ nghèo túng,tinh thần sa sút, tất cả mọi người xoay lưng vứt bỏ anh, lại muốn cùng tôi chung hoạn nạn, cuộc sống khổ cực không hơn heo chó? Tống Gia Minh, mời nhớ cho, Hứa Hoan Nhan tôi và anh vỉnh viễn không thể nào trở lại nữa.”

Cô thật nhanh đẩy ngón tay anh ta ra, không chút do dự đóng lại cánh cửa thật mạnh, cô tuyệt không quay đầu lại, không quay đầu lại tha thứ cho người đã phản bội cô.

Tống Gia Minh giật mình, đứng ngây tại chổ, trong nháy mắt trông già đi… mười tuổi, anh ta lảo đảo xoay người, mặt nhăn nhúm cau lại, tờ báo từ trong túi áo anh ta rớt ra ngoài, lại bị gió cuốn đi, mở ra một trang, có thể nhìn thấy một hàng chử to, công ty trách nhiệm hữu hạn mua bán thực phẩm Tống thị, hôm qua đã tuyên bố phá sản, bị Trung Anh liên kết xí nghiệp LN thu mua….