Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 148: Ghen!




Đẩy cửa kiếng, quả nhiên thấy anh ta đang làm bánh ngọt, nhìn thấy gò má anh tuấn khiến người ta phải say, cô đi tới vị trí quen thuộc, anh ta cũng phát hiện ra cô, tròng mắt sáng lên, giống như là đang đợi cô đến.

Anh ta đang cầm bánh ngọt vừa ra lò, mỉm cười nhìn cô: “Cô ăn thử, đây là tôi vừa mới học được.”

Cô cười sáng lạng, cúi đầu xắn một miếng bánh ngọt đưa vào trong miệng, ưm… cô lập tức che miệng lại, tiếp theo đứng dậy rất nhanh chạy vào nhà vệ sinh…. “Ai…” Quý Duy An lộ ra vẻ mặt đau khổ, đưa tay quệt một ít sô cô la đưa vào miệng, ừm… Anh lập tức che miệng lại, cũng quay người chạy vọt vào phòng vệ sinh, động tác của bọn họ, giống y hệt nhau.

Đợi đến lúc Hoan Nhan xử lí xong vụ miếng bánh, trở về chỗ ngồi thì Quý Duy An cũng đang chật vật quay lại, giúp cô gọi bánh ngọt và cà phê, sau đó ngồi xuống đối diện cô, vô cùng uất ức mở miệng: “Ngại qua… thí nghiệm lại thất bại.”

Tinh thần anh hoàn toàn sa sút, xem ra anh đúng thật là không có tài năng làm bánh ngọt, nhưng nguyện vọng của anh là làm tặng mẹ một cái bánh sinh nhật, chỉ sợ lại thất bại.

“Không nên nản lòng, anh cần luyện tập nhiều là được.” Hoan Nhan cười an ủi, xắn một miếng bánh cho vào miệng, a, hương vị ngọt ngào, làm tâm trạng cũng khá hơn.

“Tôi tên Quý Duy An, cô thì sao?” Anh đưa tay, mỉm cười nhìn cô.

“Ừ, tôi sớm biết tên của anh rồi! Hứa Hoan Nhan.” Cô giơ tay bắt tay anh, nhưng không ngờ ánh mắt anh khẽ thay đồi, lúc nhìn cô ánh mắt có chút tìm tòi.

“Hả?” Hoan Nhan lúng túng, rút tay về, nhìn dáng vẻ mất hồn của anh có chút không hiểu.

“Nhan trong Hoan Nhan sao?” Anh mở miệng, trong lòng có chút kích đông nho nhỏ.

“Đúng vậy.”

“Cô đã từng ở tại khu lão thành trong thành phố sao?”

“A, sao anh biết?” Hoan Nhan buông thìa xuống, lực chú ý bắt đầu tập trung lại.

Quý Duy An lâp tức nở ra nụ cười mê người, anh bỗng nhiên đưa tay ra kéo bàn tay cô, ôm thật chặt: “Hứa Hoan Nhan, tôi rất vui.”

Cái ôm rất chặt, đầy nhiệt tình, tuy nhiên cũng để cho đôi mắt của người nào đó đang ở trong xe bừng lên lửa giận!

“Này, này… Anh làm gì vậy?” Hoan Nhan cảm thấy vô cùng lúng túng, không hiểu anh ta bình thường nhìn ôn hòa bình tĩnh như vậy lại đột nhiên vô cùng nhiệt tình.

Quý Duy An buông cô ra, ánh mắt cười cong cong hình bán nguyệt nhìn cô, Hoan Nhan bị nụ cười của anh làm vui vẻ, trêu chọc: “Anh rốt cuộc làm sao vậy, tự dưng nổi khùng lên?”

“Cô rất xinh đẹp, tính cách tốt, còn có thể làm bánh ngọt, thật ra Hứa Hoan Nhan cô chính là….”

Lời nói vửa đến miệng lại bị nghẹn lại, anh thật nhanh che miệng, hành động có chút nghịch ngợm.

“Cô ấy dù xinh đẹp, tính tình tốt, biết làm bánh ngọt, cũng không phải là gì của anh, cô ấy chính là lão bà của tôi!”

Một giọng nói tràn ngập tức giận và ghen tức vang lên phía sau hai người, vẻ mặt tươi cười của Hoan Nhan lập tức cứng đờ, vừa quay mặt lại đối diện với vẻ mặt tối tăm dọa người của Thân Tống Hạo.

Quý Duy An nghe thấy lời này cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cười nhìn hai người, rồi nháy mắt với Hoan Nhan, đưa mặt sát gần tai cô nói: “Anh ta đang ghen…”

Hoan Nhan cảm thấy vô cùng nhức đầu, Quý Duy An, anh ta tại sao lại có thể đột nhiên thay đổi thành người khác? Không nhìn thấy Thân Tống Hạo đang vô cùng tức giận ư, anh ta lại còn cố ý làm ra động tác thân mật với cô!

“Đáng chết, anh dám lại gần một chút nữa xem!” Anh giống như là bị người đốt lửa bên cạnh, từ sau lưng Hoan Nhan lao lên, giơ quyền đánh vào mặt Quý Duy An!

“Anh dừng tay!” Hoan Nhan tức giận, tiến lên một bước chắn trước mặt Quý Duy An.

Cô chỉ theo bản năng ngăn cản, lại khiến ánh mắt Quý Duy An càng thêm sáng chói, một ít bài xích về vấn đề xưng hô đã tan biến, anh thiếu chút nữa thốt lên…. “Hứa Hoan Nhan, em dám che chở cho hắn!” Động tác bảo vệ của cô khiến cho Thân Tống Hạo gần như phát điên, quả đấm bị ngưng lại giữa không trung, còn cô quang minh chính đại cùng tên đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, còn ngăn cản lão công chính thức đánh nhân tình của cô!

Đây là cái đạo lí gì?

“Anh nổi điên cái gì? Anh có phải muốn mọi người đến xem kịch hay?” Hoan Nhan thấp giọng, mở miệng, quán trà cũng không lớn, mọi người cũng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ bàn luận xôn xao, Hoan Nhan chỉ cảm thấy thật xấu hổ!

Như vậy giống như cô bị bắt gian ở bên ngoài!

“Em sợ mất thể diện, tại sao lại còn làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy? Lúc em cùng người ta ở chung sao không sợ người khác chế giễu!” Anh nói lời cay nghiệt, ý cười trên mặt Quý Duy An tản đi, có chút lo lắng nhìn Hứa Hoan Nhan… “Thật xin lỗi.” Hoan Nhan than thở, có chút thất bại, đúng, vừa rồi cô thật sự đúng là vừa rồi lúc Quý Duy An ôm cô, cô chưa kịp phản ứng, đẩy anh ta ra.

“Tiên sinh, anh đừng trách Hoan Nhan vừa nãy là do tôi thất lễ, tôi chỉ thấy cô ấy giống một người bạn của mình cho nên nhất thời không khống chế được….”

Quý Duy An lại trở lại dáng vẻ thân sĩ ôn hòa, đẩy nhẹ Hoan Nhan ra bước lên phía trước không kiêu ngạo, không tự ti nói.

“Thôi đi! Chiêu này quá cũ!” Thân Tống Hạo căm giận, bất mãn nhìn người đàn ông trước mặt, cũng chỉ trẻ tuổi một chút, dáng dấp cũng nhìn tạm được,c ó chỗ nào tốt?

“Quý Duy An!” Hoan Nhan không vui trừng mắt nhìn anh, đúng là đổ thêm dầu vào lửa!

“Thân Tống Hạo,anh có đi hay không!” Cô vọt đến chắn giữa hai người, tức giận nhìn người đàn ông đang xắn cao tay áo, mặt đỏ tía tai giống như gà chọi.