Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 264: Bố chồng và con dâu đại chiến: Chợt là thiên đường, chợt là địa ngục




". . . . . . William!" An Nhiễm hét lên thất thanh, lúc cô gọi cái tên này thanh âm cũng thay đổi trở nên khàn khàn không chịu nổi .
"Tôi không hiểu. . . . . Tôi không hiểu chuyện chị tôi chết đi, làm sao lại dính dáng tới William. . . . . anh ta chính là bạn của chị tôi, ân nhân của. . . . . ."
An Nhiễm lăn bánh xe tới chỗ Quý Duy An luôn miệng chất vấn, Duy An cũng lập tức ôm chặt Noãn Noãn nhẹ nhàng linh hoạt né sáng bên, anh vừa vặn đi tới khoảng sáng của ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng vàng tươi càng làm cho anh thêm tuấn tú, anh cười khẽ với cô một cái: "An Nhiễm."
An Nhiễm nhìn sang, cô rõ ràng chỉ cần vươn tay, là có thể bắt lấy tay anh, nhưng cô không có cơ hội.
"Tự giải quyết cho tốt." Anh muốn nói thêm cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy là nói ra cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng không nói còn hơn.
Anh ôm Noãn Noãn xoay người đi ra ngoài cửa, An Nhiễm kinh ngạc đuổi theo mấy bước, nhưng rồi vẫn dừng bánh xe lại, cô tựa vào đó, đếm số bước chân của anh, còn đứa con của người phụ nữ kia đang nằm ở trên bả vai của anh, đôi mắt to đen láy nhìn cô chằm chằm, cô phát hiện mình không hận nổi nữa.
"Duy An. . . . . ."
Cô đuổi kịp anh tới cạnh cửa, anh vừa đúng lúc rẽ vào con đường nhỏ, bên cạnh là một bụi hoa hồng mới nở, đỏ tươi.
"Anh có thể nói thêm một lần nữa, anh yêu em, có được hay không?"
Trong thanh âm của cô hàm chứa sự van xin, như thế này không giống như là cô, tuy nhiên nó lại chính là cô, một phụ nữ xem chừng kiên cường vô cùng, nhưng cũng là một người mềm yếu đến tận xương.
Bước chân của Duy An dừng lại, thân thể khẽ nghiêng đi một chút, nhưng cũng không cử động nữa, trời đã chuyển sang chiều, hoa cỏ mùa xuân bay bay trong gió.
Hình dáng của anh dưới ánh nắng nhìn không được rõ lắm, lòng của An Nhiễm hơi co lại, cô chỉ muốn nghe anh nói một câu mà anh đã từng nói cả ngày lẫn đêm kia.
Cô sợ, cô không có thời gian để chờ đợi nữa.
Thế nhưng anh lại chỉ liếc qua cô một cái, khẽ cười nhạt một tiếng, ngay sau đó xoay người, sải bước tiếp tục đi về phía trước: "Gặp lại như thế này, không đúng, coi như là chưa thấy đi."
Trong lòng An Nhiễm còn dư lại một chút xíu chờ mong, lập tức ầm ầm nổ tung, đáy mắt cô là một mảnh sương mù , cố gắng muốn nhìn anh thêm một chút nữa, bóng dáng của anh, nhưng bóng cây cũng đã che mất rồi, chậm rãi biến mất. . . . . .
"Văn tiểu thư, lão gia gọi điện thoại tới đây, mời cô đi một chuyến." Quản gia để điện thoại trong phòng khách xuống thì Văn Tĩnh vừa đúng xuống lầu , mấy ngày nay Kỳ Chấn đang vội xoay quanh tìm Hoan Nhan, mà cô thì phải một mình thanh nhàn.
"Không đi." Cũng không thèm ngẩng đầu lên, Văn Tĩnh dứt khoát quẳng xuống hai chữ, lão già kia trừ uy bức lợi dụ để cho cô rời khỏi Kỳ Chấn, còn có thể có chuyện tốt gì mà tìm cô nữa?
"Tiểu thư. . . . . ." Quản gia có chút khó xử, lão gia gọi điên lần này đã là lần thứ năm rồi, ai ngờ đến Văn Tĩnh mỗi lần đều cự tuyệt gọn gàng như thế!
"Ông sợ cái gì, ông ấy muốn tìm tôi gây phiền toái, mắc mớ gì tới ông, nếu ông ta lại gọi tới thì ông trực tiếp nói tôi không có ở đây, đã đi ra ngoài du lịch với Kỳ Chấn rồi!"
Văn Tĩnh có chút tức giận, sáng sớm tâm tình cô vốn là không tệ, nhưng lão già kia lại cố tình tới tìm cô phiền toái chọc giận cô.
Người cô yêu là Kỳ Chấn, muốn sống cả đời cũng là Kỳ Chấn, tội gì nhất định phải đi lấy lòng cha của anh ta, cô đối với ông ta là không cảm giác!
"Tiểu thư. . . . . . Lão gia mới vừa nói, nếu cô không đi qua, người sẽ tự mình đến mời."
"Ông ta đã hết cách chưa!" Văn Tĩnh tức giận cầm khay trái cây trước mặt ném luôn ra ngoài, Kỳ Chấn tuổi trẻ tài cao, mà nhà họ Kỳ lại không thiếu tiền, tại sao còn nhất định muốn tìm cho anh một mối môn đăng hộ đối?
Văn Tĩnh cô trận này không làm loạn lên thì không phải là cô nữa?
"Tiểu thư, nếu cô đi một chuyến này, lão gia sẽ còn phải bận tâm đến cảm nhận của thiếu gia, như vậy chắc chắn sẽ không làm khó cô."
"Ngay cả các người cũng biết là tôi sẽ bị làm khó, thì làm sao tôi còn phải đưa đến tận cửa để cho ông ta làm khó, được rồi được rồi. . . . . . Quản gia, ông đi mua chút thuốc bổ đi, không phải mấy ngày trước ông ta còn bị phong thấp sao, ông hãy đi mua những thuốc bổ lần trước tôi nói đi, rồi dẫn tôi đi."
Tức thì tức, nhưng lòng dạ cô vẫn còn mềm, sau khi mua thuốc bổ mới để cho tài xế lái xe chở cô đi tới Kỳ gia.
Văn Tĩnh hít sâu một hơi, đứng ở bên ngoài phòng khách tự bình ổn tâm thần, mới xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào.
"Bác trai, ngài khỏe chứ." Quản gia tới nhận lấy đồ trong tay cô, Văn Tĩnh mới lễ phép mở miệng chào hỏi.
"Ngồi xuống đi." Ông cụ mí mắt cũng không nhấc lên, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng ôn hoà nói.
Văn Tĩnh cũng không để ý tới, chỉ đi tới ngồi xuống, còn phân phó người giúp việc đưa tới một ly trà xanh, không nhanh không chậm uống.
Kỳ lão gia đợi một lát, thấy cô an an ổn ổn ngồi yên không nói gì, không khỏi có chút phiền não, phất tay bảo quản gia và người giúp việc đi ra ngoài, rồi ông mới khụ một cái, nghiêm túc mở miệng: "Biết tôi tìm cô đếm để làm cái gì không?"
"Biết, người định cho tôi một tờ chi phiếu, để cho tôi rời khỏi Singapore, không đúng, là vĩnh viễn rời đi Singapore, tốt nhất cả đời chết già ở nơi đất khách quê người!"
Cô đáp vô cùng hời hợt, để ly xuống cười híp mắt nhìn ông cụ đang dựng râu trợn mắt: "Chỉ là, người lại phải phí lời rồi, tôi không làm được."
"Cho cô 20 triệu mà cô còn không biết dừng?"
"Cho ông 20 triệu để cho ông và Kỳ cắt đứt quan hệ cha con, cả đời không thấy mặt thì ông có làm hay không?"
"Nói nhảm, đó là con trai của ta!"
"Vậy thì đúng rồi, đó cũng là người đàn ông mà tôi thích nhất, đời này không phải anh ấy tôi không gả.”
Văn Tĩnh không sợ hãi chút nào nhìn ông cụ khí thế mười phần trước mặt, nói một cách kiên quyết và chắc chắn.
"Tôi không muốn gây ra những chuyện thị phi, nhưng nếu nó xảy ra thì cô nghĩ nó sẽ nghe theo ai?" Nha đầu này, trong mắt không có ai nữa rồi, vô pháp vô thiên, nếu ông mà còn không thu thập được, thì chẳng phải là mất hết thể diện!
"Ngài là cha của Kỳ Chấn, còn tôi là người phụ nữ mà Kỳ Chấn thích, bác trai, ngài muốn cho anh ấy phải kẹp ở giữa, hai bên đều không dễ chịu sao? Lại nói, tôi có chỗ nào để cho ông không hài lòng? Mặc dù trước kia tôi không được tốt lắm, nhưng từ khi tôi quen với Kỳ Chấn cũng đã phủi sạch rồi! Tôi có làm cho Kỳ gia các người mất thể diện sao?"
"Cô có hiêu cái gì gọi là dè dặt hay không!" Ông cụ tức giận chợt quát một tiếng, vỗ bàn đứng lên chỉ vào mặt Văn Tĩnh tức giận run cầm cập.