Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 71: Không biết xấu hổ




Mở cửa, anh đứng đợi cô, cô cúi đầu khóa cửa, đang muốn quay người, đã thấy Lâm Thiến xuất hiện, cao ngạo nhìn cô.

“Lâm Thiến, có chuyện gì sao?” Hoan Nhan khách sáo mở miệng, cất chìa khóa, cười nhạt.

“Cô có việc phải đi?” Lâm Thiến trước sau như một kiêu ngạo, ngay cả hỏi thăm người khác cũng vậy.

Hoan Nhan gật đầu: “Ngại quá, tôi phải đi.”

Cô chuẩn bị xoay người, Lâm Thiến đưa tay giữ vai cô lại: “Tôi cũng muốn ra ngoài một chút, có thể đi nhờ xe không?”

Cô ta nói chuyện với Hoan Nhan, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Thân Tống Hạo đứng bên cạnh, cô từ trước tới giờ luôn biết cách làm cho bản thân càng thêm quyến rũ, mê hoặc đàn ông, thức cô đã muốn cũng không cho bất luận người nào cướp đi.

“Chuyện này cô nên hỏi Thân Tống Hạo.” Hoan Nhan cố ý, đổi cách xưng hô.

Trên hành lang, không ai nói gì, ba người yên lặng đứng trong bóng tối.

Một lúc sau, Lâm Thiến nở nụ cười: “Nhìn xem, chẳng lẽ cô còn giận tôi Hoan Nhan, tôi chỉ muốn đi nhờ xe ra ngoài một chút, sẽ không phiền hai người ngọt ngào.”

Cô ta đột nhiên thay đổi nũng nịu, dịu dàng, hai tay khoanh lại nâng cằm, ngọt ngào nhìn Thân Tống Hạo: “Thân tiên sinh, chẳng lẽ anh lại hẹp hòi như vậy sao?”

Cô ta đã nói như vậy, Thân Tống Hạo cầm vali Hoan Nhan đang cầm nói: “Được rồi, cùng đi thôi.”

Lâm Thiến đắc ý cười cười, chen giữa vào Hoan Nhan và Thân Tống Hạo, tay khoác vai Hoan Nhan, tay kia khoác lên tay Thân Tống Hạo.

Thân Tống Hạo khẽ cau mày, liếc nhìn Hoan Nhan, thấy cô sắc mặt bình tĩnh, dường như không để ý động cơ Lâm Thiến, anh xoay người, không cự tuyệt, mặc cho Lâm Thiến dán sát cả người lên tay anh, đem tay anh giữ chặt vào khe ngực đầy đặn.

Càng đi, cô ta càng dán sát càng gần, cuối cùng bỏ tay Hoan Nhan, tay kia cũng leo lên người Thân Tống Hạo, hơi thở dốc mềm mại bên tai anh, da thịt đầy dặn dán sát vào tay anh, chỉ cách một lớp áo sơ mi mỏng, cô tin tưởng anh sẽ động lòng.

Hoan Nhan bước chầm chậm, bình thản đi phía sau hai người, bình thản nhìn vẻ mặt anh, bình thàn nhìn anh đẩy Lâm Thiến ra đi lấy xe, rồi bình thản nhìn cô ta đoạt ghế trước, cô cái gì cũng không làm, chỉ là mở cửa sau, ngồi vào.

Bọn họ nói chuyện rất vui, giống như là không nói hết chuyện, không giống như cô, lúc ở cùng nhau, không phải không nói chuyện nhưng chỉ là cãi và hoặc khóc lóc.

Cô quay mặt ra nhìn cửa sổ, không xen vào câu chuyện của hai người, nhưng lời nói cứ rơi vào trong tai, miệng cũng hơi giật giật.

Thân Tống Hạo tỏ vẻ hăng hái cùng Lâm Thiến nói chuyên, chỉ là khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, ở trong đó lộ ra bóng dáng nho nhỏ, yên lặng ngồi, mặt không chút thay đổi.

Không khóc, không làm khó, không đòi hỏi, không tham lam, không dây dưa, đột nhiên anh có ý niệm, người phụ nữ như vậy rất thích hợp làm tình nhân lâu dài.

Xe dừng lại ở siêu thị Walmart, ba người cùng xuống xe, Thân Tống Hạo hình như gặp phải người quen, xa xa nghe thấy có tiếng người chào hỏi anh: “Ồn ào, Thân thiếu, một với hai, rất mạnh đấy!”

Anh chỉ cười nhạt, không có ý giải thích, Hoan Nhan cúi mặt, cảm thấy không có chút hơi sức, cắn răng bước chân đi.

Lâm Thiến hăng hái, một lát sau đi dạo siêu thị mua rất nhiều đồ, đồ ăn vặt, dồ dùng hàng ngày, chật kín xe đẩy của siêu thị, chẳng qua một ít đồ dùng này, Thân Tống Hạo căn bản không để vào mắt.

Hoan Nhan nhìn bảng giá hàng dầu gội, sữa tắm liền lăc đầu, tìm loại dầu gội ngày thường hay sử dụng, một chai lớn, tầm bốn mươi đồng, có thể dùng hơn nửa năm, cô nhón chân, đem chai dầu gội lấy xuống, chợt tay bị đè lại, đem chai dầu gọi cất lại chỗ cũ.

Anh xoay người, chọn loại dầu gội đắt tiền nhất hương hòa nhài đặt vào giỏ đồ trống rỗng của cô, “Tóc đẹp như vậy, không cần dùng loại rẻ tiền kia” Anh thân mật vỗ nhẹ đầu cô, đem xe của cô đẩy đi, một lát sau đã chất đầy kín đồ: “Không cần tiết kiệm tiền cho tôi, phụ nữ của tôi không thể trông quá đơn giản.”

Đẩy xe đi vài bước, anh chợt xoay người, cười nhìn cô sợ không theo kịp: “Ngày mai dẫn cô đi mua quần áo.”

“Em cũng muốn đi!” Lâm Thiến bộ dáng đáng yêu giống như bạn nhỏ giơ tay, nghiêng đầu làm nũng.

Hoan Nhan cười nhẹ: “Vậy hai người đi đi.”

Thân Tống Hạo chăm chú nhìn cô, lúc cô vừa đi ngang hạ giọng nói: “Chủ yếu là cô, cô ta chỉ là đi theo.”

Ra khỏi siêu thị, dễ dàng nhận ra Lâm Thiến không muốn rời đi, Hoan Nhan cũng không nói, chỉ đem đồ đặt lên xe.