Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 112: Phiên ngoại - Ngoài ý muốn 7 (Chính văn hoàn)




Tông giọng hình như uống rất nhiều, trầm thấp rã rời.

Bạc An Kỳ nằm ngửa trên sô pha, dựa đầu hơi choáng lên gối nằm, híp mắt nỉ non nói với Trình Ngữ Tễ: "Em với John..."

Trình Ngữ Tễ nắm chặt ly rượu rỗng, tâm tình phẫn uất cộng thêm cồn kíc.h thích, cảm xúc có chút bất ổn, đại não rối bời, bên kia chưa nói xong, cô đã dành lên tiếng trước, tận lực duy trì ngữ khí bình bình: "Em muốn lên giường với ai là quyền tự do của em, không cần giải thích với tôi."

Bất quá hai người họ chỉ quan hệ hai lần, làm gì có quyền can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của đối phương.

Lên giường, nghe hai chữ này, Bạc An Kỳ rất tức giận, cất cao âm điệu: "Trình Ngữ Tễ!"

Chẳng lẽ trong mắt Trình Ngữ Tễ, nàng là dạng người tùy tiện như vậy sao? Một mặt chơi trò mập mờ, mặt khác lên giường với người khác, quên trời quên đất.

Tuy Bạc An Kỳ chưa nói lời si tình, nhưng vẫn có nguyên tắc của bản thân, từ trong giọng nói của đối phương, Bạc An Kỳ nghe được hương vị vũ nhục.

Sau khi thét lớn tên đối phương, Bạc An Kỳ không biết nên nói gì tiếp theo, ủy khuất ngột ngạt lấp đầy lòng nàng. Chủ động gọi điện giải thích là nàng đã cảm thấy bản thân hạ thấp tư thái, nhưng hiện tại mặt mũi gì cũng không còn.

Thật yên tĩnh!

Trình Ngữ Tễ nhắc mắt, nâng tay xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút hối hận vì câu nói vừa rồi, chắc vì hờn dỗi, bật thốt theo bản năng, thậm chí không cho Bạc An Kỳ thời gian giải thích, cô hành động quá cảm tính, nhưng tình cảnh đó, cô không thể nào nghĩ quan hệ giữa nàng và nam nhân kia thuần khiết được.

Uống hết rượu, đầu hơi hỗn loạn.

Song phương trầm mặt, Bạc An Kỳ chủ động mở miệng, cho dù tức giận vẫn tiếp tục giải thích, chẳng qua chỉ để lại một câu đơn giản: "Hắn là gay, nam khuê mật của tôi, tin hay không tùy chị!"

Sau đó lập tức cúp máy.

Bên kia, Trình Ngữ Tễ đặt di động ở bên tai, chậm chạp không buông xuống.

Lần đầu tiên Bạc An Kỳ chủ động gọi điện thoại cho Trình Ngữ Tễ, hai người náo loạn không thoải mái. Nàng là người tính tình nóng nảy không chịu được uỷ khuất, đương nhiên không lọt tai Trình Ngữ Tễ nói mình như vậy, dứt khoát dập máy, ném qua một bên, cắm đầu nằm sấp trên ghế sa lon, hôm nay đầu vô cùng choáng váng, không muốn nghĩ đến những chuyện khiến mình phiền lòng.

Cũng không biết ngủ quên từ lúc nào.

Lúc Trình Ngữ Tễ gọi cho Bạc An Kỳ, di động đối phương một mực ở tình trạng tắt máy.

Ngày hôm sau Bạc An Kỳ thức dậy, đã là giữa trưa. Nàng đỡ đầu ngồi dậy, vừa choáng vừa nhức, ngồi ở đầu giường ngây ngẩn một hồi, sau khi tỉnh táo, việc đầu tiên nghĩ đến chính là Trình Ngữ Tễ.

Nàng nhớ lại hôm qua ở trong quán bar nói "Càng ngày càng thích", tỉnh rượu suy nghĩ lại thì, nàng thật sự thích Trình Ngữ Tễ, không phải kíc.h thích bởi sự mới lạ. Nàng chưa từng quan tâm đến cảm nhận của người nào đến vậy, chỉ sợ đối phương hiểu lầm.

Thậm chí Bạc An Kỳ cảm thấy hối hận vì đêm qua không đi theo giải thích cho Trình Ngữ Tễ, thay vì thở phì phò ném lại một câu rồi cúp máy.

Nàng cầm di động lên bấm nút bật nguồn, có bốn cuộc gọi nhỡ, và một tin nhắn chưa đọc, đều là từ Trình Ngữ Tễ. Mở tin nhắn, chỉ ngắn ngủi một câu: [ Thật xin lỗi, tối qua tôi uống nhiều quá ].

Rượu tan, Bạc An Kỳ cũng hết giận, quả nhiên hôm qua Trình Ngữ Tễ uống say.

Đổi góc độ để suy nghĩ, Trình Ngữ Tễ cũng rất quan tâm đến nàng.

Bạc An Kỳ tiếp tục nhìn chằm chằm dòng tin nhắn ngắn ngủi, hiện tại đầu não thanh tỉnh, lại nhớ tới chi tiết tối hôm qua, bất giác cười cười. Bất quá nàng chỉ hơi thân mật với người khác một chút, Trình Ngữ Tễ có cần phải tức giận đến thế không?

Cũng là lần đầu tiên Bạc An Kỳ thấy Trình tổng thất thố như vậy.

Bạc An Kỳ gửi cho Trình Ngữ Tễ một tin nhắn: [ Em cũng uống nhiều quá ].

Hôm nay Trình Ngữ Tễ đến công ty làm việc như thường lệ, Bạc An Kỳ vẫn không hồi âm.

Sáng sớm, thư ký nhìn sắc mặt Trình tổng không tốt lắm, còn tưởng phụng thể bất an.

Mãi tới giờ nghỉ trưa, Trình Ngữ Tễ họp xong trở lại văn phòng, mới nhìn thấy Bạc An Kỳ gửi cho mình một tin nhắn, lập tức bấm gọi. Hiểu lầm ngày hôm qua đều chưa giải thích rõ ràng, trong lòng như bị tảng đá đè lấy. Thư ký còn muốn hỏi trưa nay Trình tổng muốn ăn gì, kết quả bị Trình Ngữ Tễ dùng ánh mắt đuổi ra khỏi văn phòng.

Thấy Trình Ngữ Tễ gọi điện thoại đến, Bạc An Kỳ dừng hai giây, bấm nghe.

"Thật xin lỗi, tối qua tôi uống hơi nhiều, những lời kia em đừng để trong lòng."

Vừa nhấc máy là nhận được lời xin lỗi từ đối phương, thật ra Trình Ngữ Tễ không cần nói "Thật xin lỗi" với nàng.

"Uống nhiều, là vì tôi sao?" Bạc An Kỳ không nhịn được hỏi, tối hôm qua lúc Trình Ngữ Tễ rời đi, cô vẫn chưa say, nhưng lúc gọi điện thoại cho nàng, men say lại rõ ràng.

Đến bây giờ Trình Ngữ Tễ còn có chút choáng đầu, cô đỡ trán, nhẹ nhàng hỏi lại Bạc An Kỳ: "Em hi vọng thế nào?" Biết bản thân không có tư cách ghen, nhưng không ngăn được.

Dù Trình Ngữ Tễ không trả lời thẳng vào vấn đề, Bạc An Kỳ cũng biết là vì nàng.

"Người đi cùng tôi là đồng sự, người trong công ty đều biết hắn là gay, nếu như chị để ý sẽ thấy, tôi và hắn luôn giữ khoảng cách." Những lời này, tối hôm qua Bạc An Kỳ đã muốn giải thích với Trình Ngữ Tễ, bất quá không nghĩ tới cuộc điện thoại kết thúc khi chệch hướng.

Trình Ngữ Tễ nghe mà vui mừng, nhưng vẫn hỏi đối phương: "Tôi có tư cách để ghen sao?"

Chuyện tình cảm, cho dù hai người không thẳng thắn đề cập, ít nhiều cũng cảm giác được gì đó, nhất là Trình tổng thông minh như vậy, Bạc An Kỳ không tin cô không cảm nhận được điều gì, kỳ thực bản thân nàng đã từ từ tiếp nhận cô.

"Tối nay chúng ta gặp nhau đi, có được không?" Trình Ngữ Tễ không đợi Bạc An Kỳ trả lời, lại gấp gáp: "Chị rất nhớ em."

Bốn chữ cuối khiến Bạc An Kỳ hội tâm nhất kíc.h, cảm giác động tâm vô cùng sống động, bây giờ nàng cũng rất muốn gặp Trình Ngữ Tễ, nhưng mà: "Chiều nay em phải đi tới nơi khác làm việc, hai ngày nữa mới về."

Trình Ngữ Tễ thất lạc trong chốc lát, vẫn cười nói: "Chị chờ em."

Kế hoạch lịch trình vốn dĩ là hai ba ngày, cuối cùng lại phát sinh kéo dài cả tuần lễ.

Bạc tiểu thư nhiễm bệnh tương tư, mấy ngày nay rời Ninh Thành, trong lòng bị Trình Ngữ Tễ lấp đầy, cũng còn tốt mỗi ngày Trình tổng đều gọi điện thoại cho nàng, buổi sáng một cuộc gọi nàng thức dậy, ban đêm trước khi đi ngủ một cuộc chúc ngủ ngon, chỉ là nghe được âm thanh đối phương, Bạc An Kỳ càng muốn gặp cô.

Nhất là có hôm khi trời tối, Trình Ngữ Tễ hình như uống quá nhiều rượu, còn nũng nịu hỏi nàng: "Bảo bối, sao em còn chưa về, chị rất nhớ em..."

Nghe xong, Bạc An Kỳ thật sự muốn mua vé máy bay trở về trong đêm, John nói không sai, nàng bị Trình Ngữ Tễ nắm thóp là cái chắc, thậm chí có chút choáng váng đầu óc, nhưng không quản thế nào, nàng vẫn cam tâm tình nguyện.

Mặc dù Bạc An Kỳ không nói ra miệng nàng nhớ Trình Ngữ Tễ, nhưng trong lòng đều đếm từng giờ đợi về. Rốt cuộc trôi qua một tuần lễ, vào ngày quay về Ninh Thành, Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn nói muốn đi đón nàng, Bạc An Kỳ quả quyết cự tuyệt.

Nàng đang chờ Trình Ngữ Tễ, mà bóng người kia, xuất hiện trước mặt nàng không chệch một phút.

"Bạn mình tới đón, mình đi trước." Bạc An Kỳ vội vàng nói tạm biệt, trên mặt sắp không nhịn được cười, còn giả bộ bình tĩnh đi về phía Trình Ngữ Tễ.

Trình Ngữ Tễ một thân giản lược trang điểm nhạt, dáng người cao gầy mười phần nổi trội trong đám người, Bạc An Kỳ không cần nghĩ cũng biết, Trình tổng khẳng định vừa tan tầm liền chạy tới.

"Không phải em nói chị bận thì đừng tới đón sao."

Bạc An Kỳ vẫn mạnh miệng.

"Muốn nhìn thấy em sớm một chút."

Bạc An Kỳ không nhịn được cười, ánh mắt ái mộ là điều không thể giấu.

"Đi thôi." Chốn đông người, Trình Ngữ Tễ theo bản năng kéo tay Bạc An Kỳ, chỉ kéo một lần, suốt quãng đường liền không buông tay.

Lên xe, cửa sổ đóng chặt, rời khỏi chốn ồn ào, chỉ còn lại hai người bọn họ. Đây là lần đầu tiên các nàng gặp mặt kể từ khi lời qua tiếng lại trong điện thoại.

Nhìn đối phương mấy giây, Trình Ngữ Tễ xoay người hướng Bạc An Kỳ tới gần, khoảng cách rất gần, nhìn chằm chằm nàng, ôn nhu hỏi: "Trên mặt chị dính gì sao?"

Bạc An Kỳ nhìn vào mắt Trình Ngữ Tễ, không nói, khoé miệng nâng lên, hạ mi nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nụ hôn qua đi, cũng không dời đầu qua chỗ khác, mà tiếp tục duy trì khoảng cách mập mờ.

Gặp lại, chuyện đầu tiên, quả nhiên là muốn hôn cô.

Hô hấp Trình Ngữ Tễ dần nặng, một giây sau, môi Bạc An Kỳ lại hướng đến, Trình Ngữ Tễ lùi về sau, không để nàng hôn lên, chăm chú nhìn vào mắt đối phương, thanh âm gợi cảm trầm thấp, hỏi: "Chúng ta như vậy...Không nên nói rõ sao?"

"Em nghĩ thông suốt rồi." Bạc An Kỳ nhướn người qua, một tay ôm bên hông Trình Ngữ Tễ chân thành nói: "Kể từ hôm nay trở đi, muốn chị chịu trách nhiệm với em..."

"Tiểu An..."

Bạc An Kỳ trực tiếp đánh thẳng vấn đề: "Trình Ngữ Tễ, em muốn làm bạn gái của chị."

Trình Ngữ Tễ cười đem Bạc An Kỳ ôm chặt, các nàng làm qua rất nhiều chuyện thân mật, nhưng cũng không sánh bằng cái ôm lúc này, Trình Ngữ Tễ dùng sức ôm nàng: "Đều đồng ý với em."

Trình Ngữ Tễ dần di chuyển đến khoé môi Bạc An Kỳ, cuối cùng nhắm mắt lại, ăn ý hôn lên môi đối phương.

So với bất kỳ nụ hôn nào trước đó đều nhiều hơn hưởng thụ, không đơn thuần là sự kíc.h thích của giác quan, mà là mang theo tình cảm quyến luyến, là thoả mãn tâm lý.

"Mấy ngày này có muốn chị không?" Trình Ngữ Tễ nhẹ nhàng m.ơn trớn khuôn mặt nhỏ, hỏi.

Bạc An Kỳ cười cười: "Em phát hiện chị cũng rất thích giả ngốc."

Trình Ngữ Tễ giương môi cười, ánh mắt cưng chiều nhìn người trước mắt, thật sự càng nhìn càng đáng yêu.

Bạc An Kỳ tiếp tục ôm Trình Ngữ Tễ, cọ cọ đầu vào cần cổ dựa vào, một hồi lâu sau mới nói nhỏ: "Muốn_ nghiện..."

Trình Ngữ Tễ ôn nhu vuốt lưng Bạc An Kỳ, hôn lên vành tai, nhỏ giọng nói: "Chỉ được _ nghiện chị."

"Ân, biết..."

Bạc An Kỳ dán trên người Trình Ngữ Tễ, thoả mãn cảm thụ ấm áp cùng mùi hương trên người đối phương.

Trước đó là quen biết qua một trận hoang đường ngoài ý muốn, nhưng kể từ hôm nay trở đi, nàng sẽ hảo hảo, nghiêm túc yêu người trong ngực.

- --------------------