Người Tìm Xác

Chương 127: Tín hiệu quái lạ




Sau khi ăn cơm xong, tôi và Đinh Nhất được dẫn vào trong phòng họp nhỏ ở khoang thuyền với chú Lê. Hai người còn đang thảo luận, thấy chúng tôi vào, chú ngoắc tay bảo chúng tôi mau ngồi xuống.

Sau khi ngồi vào, tôi nghe doanh trưởng Bạch thân thiết hỏi: “Tiến Bảo, thấy thế nào rồi? Người còn khó chịu ở đâu không?”

Tôi cười nói với anh ta: “Yên tâm đi doanh trưởng Bạch, chỉ cần ăn no là tôi hồi máu sống lại thôi!”

Lúc này, chú Lê đặt một cái thùng to xuống: “Đây là những thứ do doanh trưởng Bạch đã thấy khi cháu ngất. Cháu xem thử trong này có thứ gì dùng được không, đây là đồ cá nhân của những người quan trọng chịu trách nhiệm trên tàu, cháu xem đi…”

Tôi thò đầu nhìn vào thùng, mỗi món đều được buộc một tờ giấy nhỏ viết tên và chức vụ bên trên bằng da gân. Tôi lấy một tấm bằng khen ở trong đó, bên trên viết chính ủy Lưu Nghĩa Dân.

Trước mắt tôi lập tức hiện ra một hình ảnh, cũng là trong buồng chỉ huy, không biết Lưu Nghĩa Dân đang tranh luận gì với ai. Họ đặt một tấm bản đồ biển trên bàn, liên tục tìm kiếm, rồi ngay sau đó, anh ta lấy bút đỏ khoanh vào một vùng biển.

Sắc mặt họ đều rất xấu, như thể đang giải quyết một vấn đề gì đó khó khăn. Cuối cùng, một người đàn ông có khổ người cao lớn quyết định. Dù những người còn lại không phản đối, nhưng trông họ đều không nhẹ nhàng gì cho lắm.

Sau đó hình ảnh lại thay đổi, tôi nhìn thấy một người đang cầm bộ đàm, đọc một dãy số, anh ta chính là trưởng ban thông tin Vương Cường. Lúc này, Lưu Nghĩa Dân cũng nhìn đồng hồ đeo tay, đang là 14 giờ 25 phút… Ký ức của Lưu Nghĩa Dân kết thúc ở đó.

Tôi hoàn hồn lại, cầm lấy tài liệu thuyền viên được đặt trước mặt doanh trưởng Bạch, lật ra là thấy người đàn ông cao lớn kia ở ngay trang đầu tiên, thì ra anh ta chính là thuyền trưởng Trường Hà.

Thế là, tôi lại vội tìm kiếm trong thùng giấy, muốn xem có thứ gì đó của Trường Hà không, nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy gì. Tôi vội ngẩng lên hỏi doanh trưởng Bạch: “Đồ của thuyền trưởng Cát Trường Hà đâu? Sao lại không thấy?”

Doanh trưởng Bạch ngây ra, sau đó đến tìm cùng tôi: “Có mà? Chắc chắn có đồ của anh ấy. Ngài Lê đã thông báo phải có toàn bộ những lãnh đạo quan trọng trên thuyền, hơn nữa còn phải là vật có ý nghĩa đặc biệt. Tôi nhớ đồ của thuyền trưởng Cát là… tìm thấy rồi! Chính là thứ này!”

Tôi nhìn vật trong tay doanh trưởng Bạch, thấy đó là một món kim loại nhỏ xinh: “Đây là gì thế?”

Doanh trưởng Bạch đưa nó cho tôi bằng cả hai tay: “Đây là một chiếc huy hiệu thuyền, được thuyền trưởng Cát đeo vào năm đầu tiên đảm nhiệm chức thuyền trưởng. Tuy nó đã hơi bạc màu rồi, nhưng tôi thấy anh ấy vẫn giữ rất kỹ, chứng tỏ thứ này rất quan trọng.”

Để tỏ lòng tôn trọng, tôi cũng nhận lấy huy hiệu kia bằng hai tay, sau đó cảm giác dưới chân bị hẫng, tôi ngồi phịch xuống ghế. Doanh trưởng Bạch bị tôi dọa hết hồn, định kéo tôi nhưng chú Lê ngăn lại.

Doanh trưởng Bạch khó hiểu, chú Lê bèn cười nói: “Đừng lo, đây là bản lĩnh của Tiến Bảo, lát nữa cậu sẽ biết.”

Doanh trưởng Bạch đờ đẫn gật đầu, sau đó nhìn đăm đăm vào tôi, cứ như chỉ sợ sẩy ra là tôi sẽ bay đi mất vậy.

Ký ức của vị thuyền trưởng Cát này hơi nhiều, khiến tôi không ngờ rằng một chiếc huy hiệu thuyền nhỏ bé thế này, mà lại chứa được nhiều ký ức như vậy.

Cát Trường Hà tòng quân năm 18 tuổi, sau đó cố gắng thi đỗ học viện Hàng Hải. Mấy năm nay, từ một cậu lính hải quân, anh ta leo lên vị trí thuyền trưởng như bây giờ bằng thực lực. Anh ta rất say mê tàu ngầm, vô tư cống hiến cả cuộc đời mình ở đây.

Sáng ngày 15, Cát Trường Hà đang ở trong buồng chỉ huy xem xét các số liệu vận hành tàu ngầm như bình thường, đột nhiên trưởng ban thông tin Vương Trường thông báo thiết bị truyền tin vô tuyến của tàu thu được một tín hiệu cầu cứu mờ nhạt.

Tín hiệu này lúc có lúc không, lại còn ngắt quãng, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nghe được nơi phát tín hiệu là từ một chiếc tàu buôn cỡ lớn. Lúc bấy giờ, vì thân tàu rò nước nên đã xảy ra tình trạng bị nghiêng, có tổng cộng 25 thuyền viên đang chờ cứu viện.

Nhưng lúc Vương Cường hỏi đối phương vị trí tọa độ cụ thể, thì tín hiệu lại biến mất. Không có vị trí cụ thể thì không thể nghĩ cách cứu viện được, trong biển rộng mênh mông, tín hiệu này có thể được phát ra ở bất cứ xó nào.

Để chờ tín hiệu xuất hiện lần nữa, thuyền trưởng Cát Trường Hà quyết định cho tàu ngầm nổi lên. Nhưng điều kì lạ là họ đứng tại chỗ chờ hơn ba tiếng, nhưng vẫn không thu được tín hiệu cầu cứu kia nữa.

Hết cách, vì không để muộn diễn tập huấn luyện, Cát Trường Hà đành phải hạ lệnh để tàu chìm xuống lần nữa. Nhưng khi tàu ngầm xuống đến 200m dưới biển, đột nhiên lại nhận được tín hiệu cầu cứu kia, lần này đối phương đã báo một dãy tọa độ.

Cát Trường Hà nhanh chóng tìm được vị trí ứng với tọa độ trên bản đồ, tuy ở đó rất gần chỗ họ, nhưng lại ngược hướng với lộ tuyến diễn tập lần này.

Vì thế, Cát Trường Hà bèn bảo Vương Cường liên hệ với đội cứu viện quân đội trước đã, nhưng lại mãi không thấy phản hồi. Thời gian gấp gáp, cứu người quan trọng hơn. Cuối cùng, sau khi mấy lãnh đạo trên thuyền thảo luận gay gắt, Cát Trường Hà đã ra quyết định đi cứu người trước.

14 giờ 45 phút, họ thử liên lạc với quân đội lần cuối nhưng vẫn không có phản hồi gì. Sau đó, Cát Trường Hà ra lệnh quay đầu tàu ngầm, đến thẳng vùng biển ứng với tọa độ kia.

Sau khi đến đó, tất cả ký ức của Cát Trường Hà đã kết thúc...

Đến khi tôi hoàn hồn lại, đã thấy doanh trưởng Bạch há hốc mồm, kinh hãi nhìn tôi. Có lẽ thời gian tôi thất thần quá lâu nên mới dọa anh ta.

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ, rồi nói manh mối vừa rồi với họ nghe. Doanh trưởng Bạch giật mình: “Chúng tôi hoàn toàn không nhận được bất cứ tín hiệu nào từ tàu ngầm vào ngày 15 tháng trước.”

Tôi cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào, nhưng thật sự họ không chỉ phát tín hiệu cầu cứu một lần. Nghĩ đến đây, tôi bèn quay sang hỏi doanh trưởng Bạch: “Thuyền của chúng ta bây giờ đang đến tọa độ kia à?”

Doanh trưởng Bạch gật đầu: “Đúng thế, bây giờ thuyền của chúng ta đi thẳng, sẽ đến đó nhanh hơn.”

“Còn mất bao lâu nữa là tới?” Tôi hỏi.

Doanh trưởng Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Chậm nhất là chiều mai, chắc chắn sẽ đến được.”

Tôi thở dài, thật hy vọng mình có một đôi cánh, loáng cái đã bay đến vùng biển kia xem rốt cuộc là thế nào…

Nhưng doanh trưởng Bạch lại không quá lạc quan, nói như anh ta là: “Dù đến vùng biển đó thì cũng chưa chắc đã tìm được ngay. Dầu gì cũng không ai biết rõ tình huống cụ thể của tàu ngầm lúc này, có lẽ nó đang trôi nổi, cũng có thể đã chìm nghỉm dưới đáy biển, hoặc cũng có thể đã nổ tung, tứ tán rồi…”