Người Tình Bá Đạo

Chương 105: Ước định nửa năm




Ai? Tôi quay đầu lại, Hoa Thần đang ngồi trên xe, cách tôi chưa đầy ba mét.

Bây giờ tôi không rõ liệu mình có chạy được không, hơn nữa cũng không thể chạy nhanh bằng xe của anh, tìm cơ hội khác vậy, tốt nhất là làm anh mất hết kiên nhẫn rồi thả tôi đi.

Không còn cách nào khác, lập tức đi về phía anh, mở cửa lên xe ngồi:”Đưa tôi về nhà.”

Anh nhướn mày:”Em bỏ trốn tôi còn chưa tính sổ, bây giờ lại còn muốn chỉ huy tôi?”

“Anh ngược đãi tôi, đương nhiên tôi phải chạy, chẳng lẽ phải ngu ngốc đứng đấy cho anh ngược đãi à?”

Tôi vốn không sai, ở cái nơi quỉ quái không có lấy một chiếc xe taxi này, anh tới thực tốt, có thể đưa tôi về nhà.

“Tôi nói em đang bị ốm không được ăn cơm, khi nào khỏi tự nhiên sẽ có cơm ăn.”

“Không, tôi phải về nhà bảo mẹ nấu cơm cho tôi ăn, nhất định không ăn cháo.”

“Tô Thiển Thiển, tại sao trước kia tôi không phát hiện ra em lại tùy hứng như vậy nhỉ?”

“Tôi từ trước tới nay đều như vậy, anh với tôi không thân không quen, đương nhiên là không biết rồi.”

Lửa giận trong mắt anh trào lên:”Tô Thiển Thiển, em được lắm, lợi hại hơn tưởng tưởng của tôi nhiều. Nếu hôm nay tôi không đưa em về thì sao?”

Không thèm để ý nhìn ra phía ngoài xe:”Được thôi, anh không đưa tôi về cũng chẳng sao, tự tôi bắt xe về.”

Nói xong, mở cửa xuống xe, Hoa Thần kéo tôi lại:”Hoa tổng còn cái gì muốn phân phó sao ạ? Nếu không có gì thì xin anh buông tay ra, tôi không có thời gian đâu.”

Tay anh vươn về phía tôi, phản xạ có điều kiện lùi về đằng sau:”Không ngờ Hoa tổng lại có sở thích như vậy, chắc mặt của tất cả nữ nhân viên trong tập đoàn Hoa thị đều bị ngài sờ hết rồi.”

Có lẽ không gian bên trong xe quá nhỏ, tay anh rất nhanh đã chạm vào mặt tôi, nhẹ nhàng nhéo một cái, trong mắt đầy ý cười:”Sao thế? Ghen à?”

Gạt tay anh ra:”Thôi đi, bây giờ mới thấy anh thực tự kỉ, Tô Ngưng thích anh, đáng tiếc Tô Thiển Thiển tôi lại thấy chướng mắt.”

Đúng vậy, tôi không thích anh, cũng không thể thích anh, thích anh chính là một vở bi kịch. Vở bi kịch này xuất hiện ở trên người Tô Ngưng là đủ rồi. Có lẽ sức chịu đựng của Tô Ngưng rất lớn, biết anh có người phụ nữ khác mà vẫn đối xử tốt với anh, nếu là tôi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ. Trong mắt tôi, tình yêu là một với một, trái tim không thể phản bội, thân thể cũng không thể phản bội, nếu bị phản bội, tình yêu sẽ không còn hoàn mỹ nữa, phản bội sẽ khiến tình yêu tan vỡ, cuối cùng chỉ chuốc lấy một tấn bi kịch.

Hoa Thần cười cười:”Thấy tôi chướng mắt có nghĩa là mắt em không được minh mẫn.”

Đột nhiên phát hiện ra lúc anh cười trong rất đẹp, trước kia rất ít khi thấy anh cười, vậy nên bây giờ mới nhận ra:”Hoa Thần, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

“Nói.”

Tôi quan sát sắc mặt anh, cẩn thận hỏi:”Hiện tại anh có mấy cô người tình? Tại sao họ không quấn anh?”

Miệng anh khẽ nhếch, nhéo mạnh lên mặt tôi một cái:”Có vài người, nhưng hiện tại chỉ còn một mình em. Có thể được tôi bao dưỡng hơn nửa năm em là người đầu tiên, cũng là ngoài ý muốn.”

Theo lời anh nói thì hẳn là anh có không ít phụ nữ, cũng không tới nửa năm, không phải là vì mắc bệnh nên mới bị vứt bỏ đấy chứ? Kinh khủng quá, hôm nào tôi phải tới bệnh viện kiểm tra xem có bị mắc bệnh AIDS không mới, phải cẩn thận, thật cẩn thận:”Tại sao mấy cô ấy không được nửa năm?” được ( Na: Lạy chị (__ “__)”!! em chịu chị rồi. Thiển: *bĩu môi* biết đâu đấy,phải thế mới chắc chắn được, Tiểu Thần Thần nhở??

Thần: Câm miệng!

Na: Tôi là dải phân cách hòa bình…nà ná na~)

Tay anh mân mê khắp mặt tôi, lướt qua khóe miệng tôi:”Bởi vì họ không quản được trái tim của chính mình, nên bị vứt bỏ. Tô Thiển Thiển, không được yêu tôi, yêu tôi sẽ bị vứt bỏ, nếu em không muốn bị như thế, thì hãy quản chặt trái tim mình vào.”

Có chuyện tốt thế này à? Tôi phải thử xem, dù sao nói dối nhiều rồi, thật hay giả cũng chẳng có gì khác biệt:”Hoa Thần, hình như em thực sự thích anh rồi, làm sao bây giờ?”

Độ cong nhếch lên trên miệng anh càng lúc càng sâu, anh không nói gì, lẳng lặng nhìn tôi.

Ra vẻ thâm tình nhìn anh, tiếp tục nói những lời trái lương tâm:”Từ nhỏ em đã rất nghèo, vì vậy ngay từ lúc đó em đã muốn khi lớn lên sẽ được gả vào trong nhà giàu có hoặc đi theo đại gia. Mục tiêu lúc đầu của em vốn là Hạ Mộc Lạo, sau lại phát hiện hắn không gần nữ sắc, mới chuyển hướng sang anh. Vì khiến anh chú ý, em mới hôn anh, kỳ thật em đã quan sát anh rất lâu, mỗi lần tới Duy Đô anh chỉ ngồi ở lô ghế số 1, em còn biết anh là ông chủ của quán bar đó.”

Sắc mặt anh tối sầm, ngón tay thon dài nâng cằm của tôi lên:”Nói tiếp.”

“Nhìn bộ dạng anh đẹp trai như vậy, trong nhà lại có tiền, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của em,em vốn tưởng rằng anh rất khó cắn câu, cho nên chuẩn bị sẵn ba mươi sáu kế câu dẫn anh. Ai dè vừa mới hôn một cái anh đã chạy theo em rồi, ba mươi sáu kế còn chưa sử dụng đến mà anh đã cắn câu rồi, khiến lòng em ít nhiều cũng cảm thấy thất vọng a~.”

Sắc mặt Hoa Thần lại càng đen hơn:”Ít diễn trò ở trước mặt tôi thôi, với trình độ của em mà đòi diễn kịch với tôi à? Kiếp sau nhé!”

Kiếp sau tôi không muốn quen anh, đời này thua trong tay anh, kiếp sau tôi nhất định không muốn gặp lại anh.

Cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, thất vọng nhìn anh:”Tiểu Thần Thần, anh nói những lời này làm tổn thương người ta nha, nếu em không thích anh thì sao phải để bao cao su ở tủ đầu giường khách sạn? Em chính là muốn Tô Ngưng phát hiện ra, muốn ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, nhưng ai ngờ giữa đường Hạ Mộc Lạo lại nhảy ra phá bĩnh.”

Anh nhéo một cái lên mũi tôi:”Tôi nhớ rõ tối hôm đó em không nói như vậy.”

“Lúc đó anh nói rằng mình thích phụ nữ ngoan hiền, đương nhiên em phải diễn kịch như vậy, nhưng bây giờ đã bị lộ chân tướng, em còn cái gì che dấu đây?”

“Cho dù em có ba hoa chích chòe gì nữa tôi cũng không tin, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không so đo chuyện hai ngày nay.”

“Anh thích gì thì đó là chuyện của anh, tôi không thèm quan tâm. Bây giờ đưa tôi vè bệnh viện.”

“Đi ăn cái gì trước đã.”

“Không, về bệnh viện trước, tôi sợ mình bị nhiễm bệnh AIDS, phải về kiểm tra đã.”

Mặt Hoa Thần xanh mét, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, nắm lấy cằm tôi, hung dữ nói:”Thế thì em đã sớm nhiễm bệnh AIDS từ sáu tháng trước rồi, cho dù có chết, em cũng chỉ có thể chết cùng một chỗ với tôi, bệnh AIDS không có cách nào chữa được, dù không chết cũng phải chịu đủ loại dày vò.”

“Tôi không muốn chết với anh, muốn chết thì anh đi mà tìm Tô Ngưng, tôi không muốn chết, thứ lỗi không thể phụng bồi.”

Anh buông tay ra:”Đồ ngốc, em cho rằng cứ có nhiều phụ nữ là bị mắc bệnh AIDS hả? Suy nghĩ đơn giản như vậy sao có thể đỗ vào Thánh Hoa được nhỉ?”

Tôi vào được Thánh Hoa bằng chính thành tích của mình! Không thèm nhìn anh, xem ra anh định bỏ đói chết tôi, biết rõ tôi đói mà còn lằng nhằng lâu như vậy:”Tôi phải ăn cơm, không muốn ăn cháo.”

“Nếu em muốn kết thúc thì cũng được.”

Tôi lập tức quay đầu lại nhìn anh:”Có ý gì?”

Ánh mắt anh lạc về phương xa, trong mắt trống rỗng vô hồn:”Bây giờ là giữa tháng 10, qua nửa năm, đến giữa tháng tư, nếu vẫn không tìm thấy lí do tiếp tục, chúng ta liền chấm dứt, như vậy đối với em cũng công bằng.”