Người Tình Bá Đạo

Chương 107: Gặp lại Hạ Mộc Lạo




Ba người chúng tôi đều là fan hâm mộ của Mạc Khoa, phim có Mạc Khoa diễn chúng tôi phải xem đi xem lại mấy lần, những bài Mạc Khoa hát chúng tôi đều thuộc lòng. Nhưng mà bây giờ đã là buổi chiều, vé xem liveshow bắt đầu được bán ra từ lúc sáng sớm, bây giờ có biết cũng vô dụng:”Fan của Mạc Khoa không phải chỉ có chúng ta, vé vào cửa chắc chắn đã hết rồi. Hay chúng ta về nhà xem trên TV đi, cũng không khác xem trực tiếp lắm đâu.”

Nhiễm Nhiễm bỏ tay ra, cười bí hiểm. Sau đó lấy tấm vé xem liveshow quý giá từ trong túi xách ra, cầm trong tay quơ quơ:”Tớ phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy. Vốn dĩ không cần phải xếp hàng vất vả như thế, cha tớ bảo để ông ấy chuẩn bị cho, nhưng lại cảm thấy làm như vậy thực không có thành ý gì hết, Mạc Khoa là thần tượng của tớ, vì Mạc Khoa tớ nguyện ý xếp hàng.”

Đối với lời của nó, tôi không nói gì.

Không biết từ lúc nào Mạc Khoa đã được tấn phong lên chức thần tượng, nhớ rõ hồi trước thần tượng của nó là Chu Ân Lai (một chính trị gia nổi tiếng của TQ, từng nắm chức Thủ Tướng), lúc đó học trung học trên sách vở của nó đều viết mấy chữ:”Lấy thành công của bác Chu làm mục tiêu phấn đấu, đánh bọn Nhật tè ra quần.” Còn Mạc Khoa, tôi chỉ thích phim hắn đóng, thích nghe hắn hát, nhưng làm thần tượng thì chưa đủ tư cách.

Không biết tại sao, Nhiễm Nhiễm nhất quyết bắt chúng tôi phải đi đường cửa Bắc.

Tới cửa Bắc thấy xe Hạ Mộc Lạo đang đỗ ở dưới cây, tôi mới hiểu được ý đồ của Nhiễm Nhiễm, nó cũng vì tránh bị nghi ngờ a.

Hạ Mộc Lạo nhìn chúng tôi mỉm cười, khiến tôi đột nhiên có cảm giác muốn chạy, sợ mình sẽ bị nhiễm mùi của hắn, những lời Hoa Thần nói tôi đều hiểu rõ, thứ cần chú ý tôi vẫn phải chú ý một chút.

Nhưng bàn tay Nhiễm Nhiễm vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi, khiến tôi không biết nên buông ra thế nào, nếu không có lý do buông ra, nhất định sẽ làm nó tổn thương:”Nhiễm Nhiễm, chỉ có 3 vé, tớ không đi.”

Nhiễm Nhiễm nắm chặt tay, cười gian:”Tuy rằng lúc mua vé vẫn chưa biết cậu hẹn hò với anh tớ, nhưng mà tớ đã sớm chuẩn bị rồi, mua bốn vé.”

Lúc ấy tôi thực sự rất muốn xông lên đánh nó, nó mua nhiều hơn một vé làm gì, thực hại chết tôi mà.

Tôi đứng yên tại chỗ, tiến không được mà lùi cũng không xong, Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào tôi giống như đang nhìn bảo vật trong quốc khố vậy.

Do dự hồi lâu vẫn không tìm ra được lí do nào tốt, chỉ có thể hy sinh Tử Kiềm a, tình cảm mười mấy năm hẳn là sẽ không để ý chút việc nhỏ này đâu ha:”Nhiễm Nhiễm, tớ không đi, cậu cần nhiều thời gian ở riêng với Tử Kiềm, cần bồi dưỡng tình cảm, tớ không làm bóng đèn đâu.”

Mặt Nhiễm Nhiễm đỏ lên, nói thầm vào tai tôi:”Thiển Thiển, cậu nói đúng nha, cần bồi dưỡng tình cảm, ở cùng nhau lâu một chút. Tối hôm qua Tử Kiềm đã đồng ý hẹn hò với tớ, nhưng tớ cảm thấy cậu ấy thích tớ không giống tớ thích cậu ấy, cho nên phải ở bên cạnh nhau nhiều hơn, tình cảm mới có thể liên tục tăng cường được.”

Hành động nhanh như vậy khó trách không thấy bọn họ xấu hổ.

Nhưng lòng tôi vẫn rất vui vẻ, thực sự hy vọng Nhiễm Nhiễm và Tử Kiềm có thể hạnh phúc.

“Hai người mới bắt đầu hẹn hò, tớ càng không nên làm bóng đèn.”

Không ngờ nó giữ chặt lấy tay tôi:”Thiển Thiển, cậuthể đi, cậu đi rồi mới có bóng đèn.”

“Nhưng mà…tớ đã đồng ý với Hiên nhi là sẽ đến nhà chị ấy ăn cơm. Tớ đi rồi chẳng phải sẽ không còn bóng đèn sao?”

Nó giữ chặt tay tôi, vẻ mặt chờ mong:”Thiển Thiển, cậu đi rồi anh tớ sẽ trở thành bóng đèn a, cậu là bạn gái anh ấy, có cậu ở bên anh ấy sẽ không quấy rối tớ và Tử Kiềm. Thiển Thiển, vì hạnh phúc của bạn tốt cậu hy sinh một chút nha, nghĩ đi, nếu cậu đi rồi, không ai chăm sóc anh tớ, thì sự chú ý của anh ấy chẳng phải sẽ đáp lại toàn bộ trên người tớ và Tử Kiềm sao? Còn cơm của chị kia thì lần sau ăn cũng được mà.”

Nhiễm Nhiễm thâm tình chờ mong làm tôi không nỡ cự tuyệt, nhìn về phía Hạ Mộc Lạo, hắn và Tử Kiềm không biết đang nói gì, cả hai người đều có biểu tình quái dị nhìn tôi và Nhiễm Nhiễm:” Nhiễm Nhiễm, chỉ lần này thôi đấy. Sau này các cậu cứ hành động một mình đi, tớ không muốn làm kì đà cản mũi, đợi đến khi tớ muốn làm rồi, hai người đừng mơ có thể đuổi tớ đi a.”

Nhiễm Nhiễm hôn lên mặt tôi một cái:”Thiển Thiển, tớ biết cậu tốt nhất mà.”

Sau khi hôn xong, nó cẩn thận nhìn lén Hạ Mộc Lạo, vỗ vỗ ngực:”May mà anh không nhìn thấy.”

Tôi không nói gì, để mặc cho nó cầm tay tôi đi đến chỗ Hạ Mộc Lạo, tôi biết có giải thích cũng chỉ là dư thừa, Nhiễm Nhiễm đã cho rằng tôi và Hạ Mộc Lạo là một đôi, đôi khi giải thích là che dấu, càng nói không có, lại càng có, chẳng những không thể làm sáng tỏ vấn đề, còn khiến hiểu lầm càng nặng thêm. Nếu đã đi tới bước này, cũng chỉ có thể tiếp tục, cho dù tất cả đều chỉ là dối trá.

Ăn cơm chiều xong tới sân vận động thì đã thấy người tấp nập, lúc ấy còn chưa tới bảy giờ, mới nhận ra chờ đợi khổ sở như vậy, bốn phía nhao nhao ầm ĩ.

Đến bảy giờ, sau khi Mạc Khoa lên sân khấu khắp nơi đều vang tiếng:” Mạc Khoa, Mạc Khoa.” Thanh âm quá lớn, đinh tai nhức óc vô cùng, tôi khó chịu che lỗ tai lại, Nhiễm Nhiễm cực kì hưng phấn, hoan hô cổ vũ cùng mọi người, nhưng trong lòng tôi không có lấy một chút vui vẻ nào, ngược lại còn cảm thấy khó thở.

Hạ Mộc Lạo tiến lại gần:”Thiển Thiểm, làm sao vậy?” Có lẽ vì hắn rât nổi tiếng ở Thẩm Phong nên mới nói nhỏ, sau khi xuống xe còn đeo kính râm, tăng thêm vài phần bí ẩn.

Lắc lắc đầu, che ngực:”Tôi không sao, chỉ tại ồn ào quá thôi.”

Hạ Mộc Lạo vỗ vỗ đầu Nhiễm Nhiễm, nó quay đầu lại căm tức nhìn hắn, gầm nhẹ ra tiếng:” Hạ Mộc Lạo, anh không thấy thần tượng của em lên sân khấu rồi à. Sao phiền thế!”

Hạ Mộc Lạo không tức giận nói:”Thiển Thiển có chút không thoải mái, anh mang cô ấy ra ngoài hít thở không khí.”

Nói xong, nắm tay tôi đi ra ngoài.

Sau khi đi ra khỏi sân vận động, Hạ Mộc Lạo vẫn chưa có ý dừng lại, tôi cũng đi về phía trước theo hắn, hai người hiểu nhau không nói gì, duy trì yên lặng.

Không khí bên ngoài trong lành hơn nhiều, hô hấp cũng thuận hơn, cố gắng không để ý tới mười nhón tay đang nắm chặt vào nhau kia, cúi đầu nhìn mặt đường.

Hồi trước, tôi rất sợ không khí quá yên lặng. Nhưng mà bây giờ tôi lại cảm thấy hai chúng tôi yên lặng thì tốt hơn.

Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, nhưng tay của hai chúng tôi đều lạnh, nên ở cùng một chỗ lâu như vậy vẫn không có chút ấm áp nào, không biết là do hắn máu lạnh, hay là do tình cảm của tôi quá lãnh đạm.

Lần đầu tiên cảm thấy chúng tôi cùng là một loại người, lần đầu tiên ở bên cạnh hắn mà không cảm thấy áp lực, lần đầu tiên cảm thấy hắn thực gần gũi bình dị.

Thường nói cô gái nào có bàn tay lạnh là vì không có ai yêu thương, Hạ Mộc Lạo lại không phải là phụ nữ, vậy bàn tay của hắn lạnh lẽo có phải là vì không được ai yêu thương không?

Hạ Vô Xá không phải là người yêu trẻ con, thời thơ ấu của Hạ Mộc Lạo hẳn cũng tràn đầy một màu xám, hơn hai mươi tuổi đã phải thừa kế tập đoàn Hạ thị chắc hắn cũng rất mệt mỏi, tuy nói có Hạ Vô Xá làm hậu thuẫn nhưng nhất định cũng có áp lực.

Không biết qua bao lâu hắn mới mở miệng:”Thiển Thiển, cha anh nói đã đến tìm em, tuy rằng ông ấy không nói cho anh biết hai người đã nói cái gì, nhưng anh cũng có thể đoán được, cho dù có nói gì thì cũng biểu thị ý của một mình ông ấy thôi, ông ấy tìm em khi anh không biết gì, chúng ta đều có lập trường của mình, có một số việc em chỉ cần kiên trì với quyết định của mình là được rồi, đừng làm anh lo lắng.”

Tôi đương nhiên biết anh không biết cha anh tới tìm tôi, cũng hiểu anh có lập trường của anh, nhưng nếu tôi tiếp tục diễn, thì vở kịch này đến bao giờ mới kết thúc được đây? Hiện tại tất cả mọi người đều biết, nếu không dừng lại, thế phải tiếp tục đến khi nào? Chẳng lẽ anh vẫn phải bảo trì độc thân? Hay là chờ anh tìm được bạn gái rồi truyền ra tin bắt cá hai tay?

Tôi không muốn liên lụy tới anh, ngày đó anh đứng ra bảo vệ tôi khiến tôi vô cùng cảm kích, tôi không muốn phải nợ anh quá nhiều, nhưng bây giờ tôi nợ anh, chuyện nên đối mặt tôi tuyệt đối không trốn tránh, chuyện không nên đối mặt tôi sẽ không đối mặt. Anh đã biết chúng ta đều có lập trường của riêng mình, đều có cuộc sống của mình, vì vậy có một số việc nên dừng hẳn, cho chính mình một chút không gian, đừng để bản thân quá vất vả, hay làm người khác phải khó chịu.

“Nhiễm Nhiễm nói anh chưa từng nói dối cha mình bao giờ, không ngờ anh lại khó xử như vậy, cái gì cần giúp anh đã giúp tôi, huống hồ anh còn có cuộc sống của mình, không thể lừa cha anh mãi được.”

Hạ Mộc Lạo dừng bước, quay đầu lại bình tĩnh nhìn tôi:”Thiển Thiển, nói thật với anh, có phải ông ấy đã nói những lời khó nghe với em không?”

Xem ra hắn rất hiểu cha hắn, nhưng mà cha hắn nói như vậy cũng là vì muốn tốt cho hắn, giống như mẹ cái gì cũng nghĩ cho tôi, vì không muốn tôi phải đeo gánh nặng nợ nần, bà sẽ có ý nghĩ không làm phẫu thuật.

Tránh ánh mắt của hắn, khẽ cười:”Thì ra tình cảm của hai cha con anh không được tốt, hình tượng ông ấy trong lòng anh cũng không tốt, nên anh mới cho rằng ông ấy xấu như vậy.”

Hạ Mộc Lạo không vừa lòng với câu trả lời của tôi, kéo mặt tôi quay về hướng hắn, đáy mắt tràn đầy sự chân thật:”Thiển Thiển, cha anh hẳn đã nói với em rất nhiều lời khó nghe, anh sẽ giải thích. Ông ấy quen được người khác cúi đầu khom lưng, cũng quen người ta nhìn ông với ánh mắt sùng bái, dựa theo tính cách của em mà nói chắc chắn sẽ không làm như vậy, em không nói anh cũng biết cha anh sẽ không nói những câu dễ nghe, em cũng không cần cố ra vẻ thoải mái trước mặt anh, tuy rằng quen biết chưa lâu, nhưng anh đã nhìn thấu em rồi, tâm trạng của em không qua nổi mắt anh, vậy nên đừng nói dối anh, bộ mặt che dấu của em không chịu nổi một đòn của anh đâu.”

Lẽ nào hắn là Hoa Thần thứ hai sao? Tâm trạng của tôi cũng không thể lừa được hắn? Đúng vậy, bộ mặt che dấu của tôi không chịu nổi một đòn của bọn họ, nhưng tôi vẫn chọn tiếp tục giấu diếm, cho dù sớm đã bị hai người họ nhìn thấu.

“Lúc ở Mộ Phong anh nói tôi thích nghĩ loạn, nhưng tôi thấy anh còn nghĩ loạn hơn cả tôi, ngay cả cha mình cũng không tin tưởng. Hạ Mộc Lạo, anh sẽ không cho rằng tất cả mọi người trên thế gian này đều là người xấu đấy chứ? Bao gồm cả anh?”

Lãnh đạm cười cười, chống lại ánh mắt của hắn, hy vọng tôi có thể thành công lái sang chuyện khác, hy vọng hắn sẽ không lằng nhằng về chuyện này nữa, lời nói của cha hắn tôi vốn đâu có để ý, huống hồ đã qua lâu rồi.

Hắn lại nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau tiếp tục đi lên phía trước:” Thiển Thiển, em đã không muốn nói, anh sẽ không ép em. Hơn nữa tình cảm của cha và anh thực ra rất xa lạ, em không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của cha con anh, cho dù em không xuất hiện, anh và ông ấy vẫn sẽ xa lạ như vậy thôi, chuyện này không phải một sớm một chiều là xong được, mà phải cần có thời gian bồi dưỡng. Cho nên đối với chuyện anh nói dói, em không cần phải tự trách.”