Người Tình Bá Đạo

Chương 70: Lại gặp nhau




Cả ngày nay tâm trạng không được tốt, di dộng nằm im lặng ở đầu giường, lập tức đem sim mới ra lắp vào, luôn cảm thấy rất khó chịu.

Nằm trên giường một ngày, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy sự dịu dàng của Hoa Thần không thực. Nếu như buổi sáng hôm nay tôi không nói ra những lời chọc giận anh, anh liệu có thể tiếp tục dịu dàng được nữa không? Anh nói tôi cứ thừa nhận mình là người phụ nữ của anh là được, nhưng nếu tôi thực sự làm như vậy, thế thì chuyện mà tôi tốn bao nhiêu công sức che dấu chẳng phải sẽ bị phơi bày ra ánh sáng sao? Tôi không thể làm như vậy được, tôi thà bị Tô Ngưng xúc phạm còn hơn để mối quan hệ giữa tôi với Hoa Thần bị lộ ra ngoài, trước mắt chỉ có Tô Ngưng biết thôi, chỉ cần từ nay về sau không đi cùng Hoa Thần xuất hiện ở trước mặt cô, hẳn là cô sẽ không để ý tới tôi nữa.

Tôi không rõ Hoa Thần đang nghĩ thế nào, Tô Ngưng đã phát hiện ra mối mối quan hệ này, tại sao anh vẫn còn dây dưa chưa chịu chấm dứt. Nếu hai người họ chia tay, cha Tô Ngưng nếu biết được Hoa Thần có lỗi với con gái của mình, đối với sự nghiệp của Hoa Thần nhất định sẽ gặp bất lợi. Tuy rằng Tô Ngưng thực sự rất yêu anh, nhưng mà ai cũng có giới hạn chịu đựng, hôm nay không bộc phát không có nghĩa là ngày mai cũng không bộc phát. Điều tôi có thể làm chỉ là cố gắng tránh mặt Tô Ngưng, ở bên ngoài cũng tận lực tránh gặp Hoa Thần.

Hơn năm giờ chiều, tôi từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên giường, bốn phía tĩnh lặng đáng sợ, áp lực lên người khiến hít thở không thể nào thông được.

Một chuỗi âm thanh phá vỡ không gian trầm lặng, truyền vào trong tai, mở mắt ra nhìn di động, là Nhiễm Nhiễm gọi, nhấn nút nghe,:” Nhiễm Nhiễm, chuyện gì thế?”

Trong giọng nói của Nhiễm Nhiễm để lộ sự hưng phấn lạ thường:” Thiển Thiển, tớ và Tử Kiềm đang ở Quảng Trường Thuấn Hoa đợi cậu, nhanh tới đấy nha.”

“ Được, tớ đi ngay đây.” Cúp điện thoại, trong gương, dấu tay Hoa Thần để lại trên mặt tôi như ẩn như hiện, trang điểm một chút che dấu tay, thay quần áo rồi ra khỏi nhà.

Bầu trời, đặc biệt ảm đạm, tựa như chuẩn bị có cái gì đó. Cái loại hiện tượng này, khiến trong lòng tôi cảm thấy rất bất an.

Khi tôi đến nơi, ngoài Nhiễm Nhiễm và Tử Kiềm ra thì vẫn còn một người nữa — Hạ Mộc Lạo. Đang lúc tôi đang do dự có nên quay trở về hay không, Nhiễm Nhiễm đã giơ tay vẫy vẫy :” Thiển Thiển, ở đây này.”

Bất đắc dĩ, cắn răng đi lên phía trước.

Ánh mắt Hạ Mộc Lạo không dừng ở trên người tôi quá một giây, có lẽ hắn cũng biết tí xấu hổ. Tôi cũng không nhìn hắn, dù sao cũng đâu phải chỉ có một người xấu hổ.

Bốn người ăn một chút, rồi đi rạp chiếu phim. Không biết nhiễm Nhiễm có ý gì, bốn vé xem phim lần này không phải cùng một hàng.

Khi chuẩn bị vào phòng, Hạ Mộc Lạo nhường cho Nhiểm Nhiễm và Tử Kiềm đi trước. Đương lúc tôi không có gì phòng bị, Hạ Mộc Lạo kéo tôi ra hướng vừa đi.

Đi đến chỗ thang máy, hắn dừng lại, buông tay ra, ánh mắt vẫn như cũ không nhìn tôi:” Tô Ngưng đã phát hiện ra rồi phải không?”

Quay đầu, nhìn về phía người tới người lui:” Ừ, tối hôm qua đã phát hiện ra.”, ngữ khí thực nhạt, thanh âm rất nhẹ, nếu không lắng nghe cẩn thận sẽ không thể nghe rõ những gì tôi đang nói. Hạ Mộc Lạo dỏng tai, giống như lần đó ở biển, chỉ cần tôi than thở một tiếng, hắn đều có thể nghe rõ nhất thanh nhị sở ( ý chỉ rất rõ), chuyện này tôi nghĩ không cần phải nói to, hắn biết tôi biết là được rồi.

“ Hôm qua, Tô Ngưng đánh em?” Nghe xong những lời này, tôi cảm thấy toàn thân không được thoải mái, không chịu được muốn tìm một cái lỗ chui xuống.” Đúng, cô ấy đánh tôi, chẳng lẽ anh nghĩ rằng Tô Ngưng không nên đánh tôi sao?”

“ Thiển Thiển, em hiểu lầm anh quá sâu rồi, anh biết ở trong mắt em anh rất xấu, anh lúc này anh không hề chế nhạo em. Hoa Thần chuẩn bị làm thế nào?”

“ Anh không nói gì, chỉ bảo tôi phải tránh xa Tô Ngưng.” Lại thêm một lần dối trá nữa, cứ thế chuỗi lời nói dối của tôi vẫn mãi kéo dài ra.

Tay hắn xoa má trái của tôi, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc,” Cô ấy đánh vào đây đúng không? Sao em không chịu tránh? Chuyện này Hoa Thần cũng có trách nhiệm, sao em lại ngu ngốc một mình đứng ra lãnh chịu hậu quả thế hả?”

Đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, nhân tình bị đánh còn có người cảm thấy không nên. Nhớ rõ trước kia từng chứng kiến, ai cũng nói rằng kẻ phá hoại gia đình nhà người khác thì phải bị đánh. Hôm nay chiếu theo cách nói của Hạ Mộc Lạo, sai, không chỉ có một mình tình nhân, mà người đàn ông kia cũng sai, nếu có sai, thì hai người nên cùng nhau gánh vác hậu quả, hỏi lại hắn:” Vậy ý anh là Hoa Thần cũng nên bị đánh?”

“ Thiển Thiển, em cứ phải nói chuyện với anh như thế này à? Chúng ta không thể bình tĩnh nói chuyện sao?” Hạ Mộc Lạo bắt lấy tay tôi.

Buộc phải nhìn thẳng, trong mắt hắn hiện lên mấy luồng tình cảm tôi không biết tên:” Anh hẳn là đã biết hết rồi chứ nhỉ? Thế mà còn tốn công tốn sức tới tận đây để hỏi tôi? Chẳng qua chỉ muốn khiến tôi khó chịu mà thôi.”