Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 194: Nghi thức rất quan trọng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Con trai cũng thấy, không hiểu sao lại trầm mặc, mong ngóng nhìn cô.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tô Quỳnh Thy thở dài: "Dù sao cũng phải đối mặt, Hướng Minh, con hẳn là biết, chú ấy chính là bố của con!"

Tô Hướng Minh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cô.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tô Quỳnh Thy suy nghĩ một chút, người đàn ông kia bây giờ chắc đang tủi thân nằm trên giường, ôm điện thoại chờ tin nhắn của cô.

Quên đi, vẫn nên chừa cho anh chút mặt mũi, không nói nhiều nữa, thu dọn một chút rồi đưa con trai đến tìm anh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Mẹ ơi, mặc dù đó là bố của con, nhưng mà một thời gian dài chú ấy đều không có trách nhiệm chăm sóc với mẹ, mẹ không ngại sao? Năm năm chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của mẹ, mẹ vẫn thấy quen khi chú ấy ở bên cạnh mẹ sao..."

Con trai nói liên miên không ngừng, ngồi trong xe dựa vào trong lòng Tô Quỳnh Thy, không hề có ý định từ bỏ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Hướng Minh, mẹ nhớ là con thích chú ấy mà, bây giờ lại sao vậy? Chú ấy chính là bố của con đấy!"

Dí trán Hướng Minh một cái, thả người ngồi ngay ngắn trên ghế, Tô Quỳnh Thy có chút dở khóc dở cười, thái độ chuyển biến này cũng nhanh quá đi! Rõ ràng trước đó còn có vẻ rất thích, bây giờ lại bắt đầu chế.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, sao có thể nói làm một được, mẹ đừng quan tâm, đợi lát nữa mẹ sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, còn tìm chú Phong, có một số việc cần phải nói rõ." Tô Hướng Minh ôm lấy gương mặt, ngồi nghiêm chỉnh nói.

Tô Quỳnh Thy cười tủm tỉm ngồi bên cạnh, xoa mái tóc mềm của cậu bé: "Yên tâm, mẹ có chuyện gì mà chưa từng trải qua! Nhất định có thể bảo vệ bản thân, có điều có việc này mẹ cũng muốn hỏi con một chút, Hướng Minh có muốn có em gái không?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trong bệnh viện số một ở Hải Phòng, nằm tại trung tâm thành phố, về vấn đề an toàn thì cũng không cần lo lắng, chỉ là vẫn có mấy phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định, lén lút mai phục xung quanh, muốn có được tin độc nhất vô nhị, đúng là đáng ghét.

Tô Quỳnh Thy xuống xe, tránh thoát khỏi hai phòng viên, dẫn theo Hướng Minh vượt qua hung hiểm đi vào phòng bệnh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Mở cửa ra, còn chưa đi vào, đã nhìn thấy một đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen nằm trên giường.

Tô Quỳnh Thy đi vào, dở khóc dở cười ngồi trên ghế: "Hải Phong, đêm hôm khuya khoắt anh tính làm gì? Quần áo trên người ở đâu ra thế, ai thay cho anh rồi, có vài thứ em để quên ở bệnh viện nên tới lấy."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Anh mấp máy môi, cái gì cũng không nói, yên lặng đắp kín chăn, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra xóa đi một hàng chữ trong bản ghi nhớ.

Hai người không nói gì, trong phòng yên tĩnh lạnh lùng, Tô Quỳnh Thy dứt khoát qua về giường của mình, tìm được chiếc máy tính thường dùng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cô chuẩn bị từ hôm nay trở đi sẽ thứ đi xử lý sự vụ của TQT, có nhiều thứ dù sao cô cũng nên làm, mấy năm trước không hiểu chuyện lại lười biếng, bây giờ lại làm lại lần nữa, cũng nên có thực lực của mình mới có thể bảo vệ tốt người xung quanh.

Bắt đầu xử lý những văn kiện đơn giản, hôm nay cô về nhà ngoại, trừ việc thẹn thùng khi đối mặt với Hoắc Hải Phong, còn vì thuận tiện bàn bạc với người của TQT, cũng để không quấy rầy Hoắc Hải Phong nghỉ ngơi, cô tiếp nhận muộn nên cần phải nỗ lực nhiều một chút.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bên ngoài cửa he hé, ông cụ Chánh tới, không nói nhiều, chỉ dẫn Hướng Minh cùng đi ra ngoài.

Tô Quỳnh Thy thu dọn một vài đồ lẻ tẻ vụn vặt xong, không quản những việc này nữa, ông nội Chánh sẽ không làm khó chắt trai của mình.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bóng đêm bên ngoài đã phủ xuống, sau khi Hướng Minh được đưa đi, đèn trong phòng bị tắt mất mấy cái, có chút lờ mờ, người đàn ông ngồi dựa vào giường, một bên mặt bị ánh sáng dìu dịu chiếu vào, cho dù vết xanh tím trên mặt vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng vẫn khiến người ta kinh ngạc, môi đỏ rực, giống như quỷ ma vừa mới hút máu xong.

Tô Quỳnh Thy không nói gì, nhìn chằm chằm vào cánh môi anh, lông mày hơi nhíu lại, sao môi lại đỏ thế, bôi son à?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Đã muộn rồi, bên ngoài còn có người trông coi." Hoắc Hải Phong hé miệng, nói một câu.

"Không sao, lái xe tới đón em, vệ sĩ của anh đều là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, bảo vệ một người phụ nữ như em không thành vấn đề."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Vẻ mặt Tô Quỳnh Thy không biểu tình nói.

Hoắc Hải Phong cụp mắt, giãy dụa muốn từ trên đường xuống, không để ý tới vết thương, nhào tới Tô Quỳnh Thy, nửa ghé vào người cô, ánh mắt tủi thân: "Thy, sáng anh đâu có nói lời gì quá đáng, sao em lại không để ý tới anh, em yên tâm để anh ngồi một mình trong bệnh viện sao? Em bỏ được à?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Đột nhiên bị người ta bổ nhào vào người, Tô Quỳnh Thy liên tiếp lùi về sau mấy bước, mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể, ngửa đầu, vất vả chống đỡ: "Em không có tức, chỉ là phải làm ít chuyện, Hải Phong, anh cẩn thận vết thương trên người!"

Một người đàn ông cao mét tám mấy, nặng hơn sáu mươi cân, Tô Quỳnh Thy tay trói gà không chặt, chỗ đỡ không dễ dàng gì.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thấy người không nhúc nhích chút nào, một đôi mắt đen cố chấp nhìn mình, Tô Quỳnh Thy hết cách, trái tim cũng mềm nhũn một nửa.

Cô ngẫm nghĩ, dứt khoát đổi tư thế

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.