Người Tình Của Thuyền Trưởng

Chương 21




Vầng mặt trời sáng lóa nhô lên ở đằng đông, hứa hẹn một ngày nắng đẹp. Gió từng đợt lùa qua cánh rừng rần trụi, bứt khỏi cành cây những chiếc lá cuối cùng. Khu rừng xào xạc, thì thầm mời Kate hãy tận hưởng buổi sớm mai. Chợt một giọng trầm gọi tên nàng từ phía sau, phá tan chuỗi giai điệu du dương cuả rừng. Nàng quay lại, thấy Bá tước đang đi tới, đôi mắt xanh tươi cười, khóe miệng nhếch lên đầy gợi cảm. Tim nàng đập rộn lên, và nàng tuyệt vọng nhận thấy sức hấp dẫn cuả chàng mới kinh khủng làm sao!

− Kate- chàng bước lại gần nàng và cười tươi rói.

Khó mà không đáp lại sự nồng hậu cuả chàng. Nàng đành mỉm miệng cười.

− Bao nhiêu lần đến Southampton mà tôi vẫn chưa có dịp dạo qua Rừng Mới. Nếu tôi nhờ cô dẫn đi thăm thú một lát thì liệu có phải là một đòi hỏi quá đáng không?

− Không. Tôi rất thích dạo chơi trong rừng. Nếu anh muốn chúng ta có thể đi lòng vòng một chút- nàng nói và đứng nhích ra xa.

− Thế thì hay quá- chàng đáp lại, lòng tự hỏi không biết làm sao để xoá đi sự phòng ngừa cuả nàng.

Nàng dẫn chàng tản bộ theo con đường mòn trong rừng. Con đường quá hẹp, thành ra họ phải đi sát vào nhau. Sự gần kễ cuả chàng làm nàng cảm thấy ngại ngần, và nàng giữ im lặng để giấu đi sự bối rối cuả mình.

Chàng lại tìm cách thử xuyên qua sự lạnh lùng cuả nàng.

− Ở đây đẹp thật, nhưng chẳng giống chút nào với thiên đường Bermuda cuả cô.

Chắc cô không ở lại nơi này đâu nhỉ?

− Sao anh lại nghĩ thế? Cha mẹ tôi đều yên nghỉ nơi đây. Trang trại là nhà cuả tôi.

Tôi chẳng muốn rời đi đâu nữa.

Kate khẽ nói. Nàng yêu Bermuda. Nàng luôn nhớ về xứ sở ấy ...nhưng nước Anh mới là tất cả những giấc mơ lãng mạn cuả nàng.

− Thế mà cô Sarah lại đang định... Trời, cô bé, tôi thấy tiếc cho cô đấy- Bá tước trêu.

− Ồ? Dì ấy định làm gì vậy?- Kate ngạc nhiên hỏi.

− Tổ chức một buổi khiêu vũ ra mắt cho cô.

− Nhưng mà ...không thể được. Tôi đang có tang- Kate sau mày.

− Cô ấy mới dự định thế thôi. Chắc cũng phải sang tháng sau- Bá tước nói nhanh- Và trong chuyện này thì cô có thể phó mặc cho Sarah. Cô ấy biết lúc nào thì mãn tang. Vả lại, cô ấy có một quan niệm kỳ quặc là tuổi trẻ chỉ có bổn phận với cuộc sống mà thôi.

Kate mỉm cười.

− Lý thuyết cuả Sarah lúc nào mà chả phù hợp với mục đích cuả dì ấy.

− Đúng đấy, cô bé ạ. Sarah mà đã định điều gì thì đừng có hòng cãi lại- chàng thở dài, nhớ đến vai trò cuả mình trong kế hoạch cuả bà cô.

Kate bật cười.

− Anh quý dì ấy lắm phải không?

− Ừ- giọng chàng bỗng trở nên dịu dàng- Đối với tôi và cậu em Matthew cuả tôi, cô ấy đúng là tặng vật cuả Chúa.

− Tôi không biết là anh có em trai- Kate nói, tự dưng nàng muốn biết về chàng, về lai lịch cuả chàng.

− Có, một thằng em quỷ sứ. Một gã trai rồ dại. Đang học năm thứ nhất trường Cambridge- chàng toét miệng cười, nhớ tới lần mới đây đi thăm cậu em láo lều.

− Ồ, chắc cậu ấy kém anh nhiều tuổi lắm nhỉ?- Kate hỏi. Trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đoán thử tuổi chàng.

− Matthew mười tám, kém tôi mười tuổi. Hôm nọ tới thăm, tôi bắt gặp cu cậu tha ở đâu về một con chó sói. lại còn hỏi tôi rằng không biết ông chủ nhiệm khoa có cho mang thú vật vào khu vực trường không- Chàng cười ha hả một cách khoái chí, và nàng chợt nhận thấy nét trẻ con trong bản tính cuả chàng.

Nàng nhếch môi tinh nghịch.

− Và anh bảo cậu ấy ...

− Rằng ông chủ nhiệm khoa không đời nào cho phép. Nó bắt chước tôi ngày xưa đấy mà. Tôi đã từng sống chung với một chú khỉ con dưới trần nhà thiêng liêng cuả Cambridge.

− Một con khỉ? Ôi, trời ơi, anh nuôi hẳn một con khỉ ấy à?- Nàng cười rúc rích cùng với chàng.

− Thật đấy. Mãi gần nửa năm mới bị lộ. Willy, thằng bạn cùng phòng với tôi, đã quên khoá cửa, thế là con vật chết tiệt xổng ra. Chẳng biết làm sao mà nó mò được đến đúng văn phòng ông chủ nhiệm khoa và ra sức phá phách. Nó rú rút, giật, kéo, xé toang tất cả mọi thứ cho đến khi căn phòng chỉ còn là một đống rách nát. Kết quả là tôi và Willy bị đuổi học một tháng.

− Thế còn con khỉ thì sao?- Kate hỏi và cười nấc lên.

− Con khỉ khốn kiếp! Sau đó tôi đành phải đem trả lại nơi tôi đã mua về.

Nàng rũ ra cười, nước mắt dàn duạ. Chàng kéo nàng dừng lại và rút khăn tay chấm lên mi nàng. Họ đã tới con suối cắt ngang rừng. Họ đứng bên bờ, lắng nghe tiếng nước chảy rì rầm qua những phiến đá. Kate nhìn đăm đăm xuống dòng nước trong vắt, để khỏi phải bắt gặp ánh mắt cuả chàng. Chỉ mới nghĩ nhìn vào mắt chàng cũng đủ khiến nàng rạo rực cả người. Sợ chàng biết được điều đó, nàng cố tạo vẻ mặt nghiêm trang.

Bá tước quan sát nàng, nhận thấy nàng đã thu mình lại. Chàng bắt đầu bực. Cô bé làm sao thế nhỉ? Sao cô ta cứ cố tình làm bộ xa cách vậy? Những người đàn bà khác lúc này hẳn đã chìa môi cho chàng, ít ra là tất cả các cô mà chàng đã theo đuổi đều làm thế. Chẳng phải vì ngây thơ mà cô ta làm mặt lạnh với chàng. Mẹ kiếp, chàng cũng đã từng ve vãn không ít gái trinh, và mặc dù chưa bao giờ vượt quá những lời tán tỉnh nhẹ nhàng, chàng vẫn luôn điều khiển được cuộc chơi. Cái tôi cuả chàng nổi tự ái! Chàng gườm gườm nhìn nàng.

− Kate, hãy nói cho tôi biết, đã bao giờ cô phải sầu khổ vì một người nào chưa?

Nàng mở tròn đôi mắt đẹp nhìn chàng, sững sờ.

− Câu hỏi mới lạ chứ. Tôi chỉ cần sầu khổ vì một người duy nhất, cha tôi, anh cũng biết rồi còn gì.

− Tôi không định nói về điều đó. Tôi cũng đã mất cả cha lẫn mẹ. Nhưng đó là tình cảm khác: thương tiếc và buồn đau. Điều tôi muốn hỏi là cô đã phải đau khổ vì một người đàn ông nào chưa?- Chàng hỏi sổ sàng.

− Một người đàn ông?- Nàng lặp lại, ngơ ngác- Tôi không hiểu ...

− Trái tim cô đã thuộc về ai chưa?- Chàng vẫn không chịu thôi, chàng nhất định phải biết tình cảm cuả nàng với Perry Banyon đã đến mức nào.

− Trái tim tôi ư?- Nàng cau mặt- Tôi không hiểu điều đó thì can hệ gì đến anh chứ. Tôi đâu có hỏi anh những chuyện như vậy.

Chàng mỉm cười.

− Nhưng tôi lại sẵn sàng trả lời. Trái tim tôi vẫn là cuả tôi.

Chẳng biết vì sao điều đó lại khiến nàng hài lòng. Nhưng nàng cũng nhìn chàng dò xét một lúc, rồi khẽ cười.

− Tôi không hiểu anh quan tâm đến chuyện đó để làm gì, nhưng...không, tôi chẳng gắn bó với bất cứ một người đàn ông nào ở bất cứ mức độ nào.

Nàng thầm hỏi tại sao mình không dám thừa nhận quan hệ với Perry. Chắc chắn là nàng có thích Perry Banyon. Tại sao nàng không nói ra điều đó?

Bá tước cười, cảm thấy nhẹ nhõm một cách vô cớ.

− Thế người mà cô để lại Bermuda thì sao?

− Danny ấy à? Ồ, tôi gắn bó với Danny nhiều lắm. Nhưng đó là chuyện khác hẳn- Nàng chợt nhớ đến cả chục bức thư nàng đã gửi cho cậu bạn từ ngày rời Bermuda mà chỉ nhận được mỗi một bức thư đáp lại- Danny chỉ là ...

− Anh trai cô?

− Ồ không. Thực ra là Danny đáng thương cứ tưởng rằng cậu ấy muốn cưới tôi làm vợ- Nàng nói buồn buồn- Nhưng tôi chỉ coi đó là tình bạn, không hơn.

− Thế còn ông Banyon thì sao?- Bá tước hỏi như vô tình- Tình bạn cuả cô với ông hàng xóm đến đâu rồi?

Nàng đỏ mặt.

− Anh tò mò quá đấy.

− Tôi có đi quá xa không?- Chàng hỏi thận trọng.

− Không đâu- Nàng mỉm cười thân mật, bởi nàng thấy chàng thực sự tỏ ra dễ mến, có lẽ nàng đã đánh giá sai về chàng- Chỉ vì tôi không thể trả lời điều mà bản thân tôi chưa dám chắc.

− Cô Sarah cho là Banyon muốn cưới cô.

− Dì ấy biết sao được cái điều mà chính tôi cũng còn chưa rõ.

− Thế không phải chứ?

− Không, đúng đấy. Nhưng mà, tôi cũng chẳng biết lòng mình ra sao nữa, mặc dù, tất nhiên, tôi không có gì để phản đối ý định này.

− Tôi hiểu- chàng nói và nắm lấy cánh tay nàng kéo nàng sát vào ngực mình. Mắt chàng nhìn xuyên vào mắt nàng, và giọng chàng như bị thôi miên bởi ánh mắt mãnh liệt cuả chính mình.

− Em có cho thằng nhãi ấy cái mà chỉ một người đàn ông mới có quyền hưởng không hả cưng?

Nàng sững sờ trước sự dữ dội cuả chàng, bủn rủn bởi sự đụng chạm cuả chàng.

− Trước hết anh hãy nói ai là thằng nhãi, còn ai là người đàn ông mới được chứ?

− Em thừa biết tôi định nói gì. Đừng có chơi chữ với tôi, Kate. Nói đi! Hắn có được ôm em trong vòng tay không? Em không cưỡng lại thằng nhãi ấy chứ? Hắn có được nếm chất mật ngọt ngào cuả em không?

Chẳng cần đợi nàng trả lời, chàng kéo mạnh nàng và siết chặt tấm thân mềm mại cuả nàng vào mình.

Chàng biết chàng đang phá hỏng kế hoạch cùng tất cả những ý định tốt lành, nhưng trái tim cũng như thân xác chàng đã bùng cháy vì nàng. Giây phút này, chàng chỉ còn có một mục đích, hôn đôi môi gợi thèm cuả nàng. Môi chàng tìm tới môi nàng trong khi nàng cố sức đẩy chàng ra. Chàng cảm giác như lưỡi mình đắm trong rượu anh đào. Nàng thì đấm tay vào ngực chàng. Nàng gần ngột thở, quay cuồng choáng váng, nhưng môi chàng vẫn không chịu rời, tay chàng ghì cứng người nàng. Mặc nỗi tức giận, mặc sự sợ hãi, nàng vẫn cảm thấy thân thể bừng bừng đáp lại. Nàng muốn tan ra trong sức mạnh cuả chàng. Nàng muốn chàng chiếm đoạt nàng. Ôi, lạy Chuá! Nàng không được nghĩ những điều như vậy; nàng không thể nghĩ tới chuyện đó? Nhưng nàng lại muốn chàng làm thoa? mãn tấm thân nóng bỏng cuả mình. Nàng muốn chàng cưỡng ép nàng để cho thân thể nàng được hưởng niềm khoái cảm mà nó khao khát. Nàng là đàn bà, thân xác nàng chống lại ý chỉ cuả nàng. Không, ý chí nàng phải thắng! Trong một cố gắng cuối cùng, nàng dứt môi ra và quay mặt đi, cảm thấy mình sắp đổ sụp đến nơi. Nhưng chàng vẫn đỡ nàng trong tay, và chàng biết sự yếu đuối cuả nàng.

− Nói đi, Kate, hắn đã bao giờ hôn em như thế chưa? Em là người đàn bà nồng nàn, đã bao giờ hắn khơi được ngọn lửa trong em chưa?- Chàng nói dịu dàng.

Đôi mắt xám cuả nàng loé lên.

− Anh là đồ đểu ...đồ lừa đảo! Anh rủ tôi đi dạo, giả bộ thân ái với tôi, giả bộ lo lắng cho hạnh phúc của tôi, và tôi đúng là ngu ngốc nên mới quên đề phòng...

− Em không ngốc đâu, bé yêu ạ. Tôi rủ em đi đâu phải để dạo chơi! Tôi quan tâm đến em, và tôi không việc gì phải giả vờ. Em đã hiểu nhầm động cơ cuả tôi. Tôi không định quyến rũ em, mà chỉ muốn cảnh tỉnh em thôi. Em là người đàn bà xinh đẹp với sự khờ khạo cuả một đứa trẻ. Banyon không yêu em đâu, mà hắn cũng không thể yêu được, vì những lý do mà bây giờ em chưa hiểu. Hắn là kẻ đào mỏ, hắn muốn trang trại về tay hắn!

− Đào mỏ? Anh suy bụng ta ra bung người đấy à? Anh cướp vàng cuả người khác dưới danh nghĩa yêu nước và lấy lý lẽ đó để biện hộ cho hành động cuả mình. Chính anh mới là kẻ đào mỏ. Perry cần gì phải cưới vợ vì tiền, cha tôi để lại cho anh ấy cả nhà, cả tiền rồi.

− Chính thế đấy. Em đã bao giờ thắc mắc về chuyện ấy chưa? Nhưng thôi, chuyện ấy tạm cho qua. Tôi báo trước với em rằng Perry sẽ chưa yêu chừng nào trang trại chưa thuộc về hắn. Hắn bị ám ảnh bởi điều đó.

− Anh im đi!- Kate gào lên.

− Được thôi, nếu em không muốn nghe điều gì chống lại hắn, thì tùy em. Đi nào, tôi đưa em về nhà.

− Đưa tôi về sau khi ...

− Sau khi tôi đã ban tặng cho em cái hôn mà tôi biết em không thể nào cưỡng lại. Tha thứ cho tôi Kate- Chàng nói giọng giễu cợt.

− Ồ, anh thật là quá quắt- nàng kêu lên.

− Còn em thì đẹp không chịu nổi!- chàng đáp lại và khoác tay nàng. Nàng giằng ra, và cứ thế lầm lì bước đi bên chàng trên con đường mòn. Đến khoảng rừng thưa, mắt nàng chợt sáng lên, còn chàng thì sa sầm mặt. Họ đều nhìn thấy một con ngựa cái thon thả đang phi về phiá ngôi nhà, và trên lưng nó là dáng người thanh mảnh cuả Perry Banyon.