Người Tình Giấu Mặt

Chương 115: Hắn đau lòng




Lễ tang của bà ngoại được tổ chức khá lớn và long trọng, khiến cho mọi tân khách đều phải ngưỡng mộ, Ân Tịch ngoài những người mình đã quen từ trước thì có rất nhiều người cô chưa từng biết mặt.

Những người này hẳn là đều là do Thân Tử Duệ an bài.

Bà ngoại hẳn là muốn lặng lẽ ra đi, bà hẳn là rất muốn gặp Tiểu Ức, cũng rất muốn tận mắt thấy mẹ cô tỉnh lại. . . Ân Tịch như người mất hồn đứng trước bia mộ của bà.

Những gương mặt xa lạ này, sau khi lễ tang kết thúc đều chậm rãi rời đi. Cuối cùng bên cạnh Ân Tịch chỉ còn lại Hạ Vũ, Trần Hãn, Thân Tử Duệ và A Cơ.

Hạ Vũ nắm tay cô, cũng chỉ trầm mặc, cái gì cũng không nói.

Cuối cùng, chỉ còn lại Ân Tịch và Thân Tử Duệ.

Hắn đứng phía sau cô, vẫn cùng cô ở đó đến phút cuối cùng, cho đến lúc cô té xỉu, hắn đem cô ôm vào trong ngực, từng bước một đi về nhà . . .

-----------------

Ân Tịch tỉnh lại đã rất khuya, thấy mình đang mặc áo ngủ thoải mái nằm trong chăn ấm áp.

Mệt mỏi cùng buồn ngủ của cô đã vơi đi một nửa, xốc lên chăn đứng lên, mở cửa ra hướng phòng khách đi đến, Cô nhìn thấy bài trí quen thuộc, nơi này là biệt thự của Thân Tử Duệ.

Phòng khách đèn vẫn sáng nhưng không có lấy một bóng người.

Ân Tịch ngồi xổm ở chỗ quẹo đầu cầu thang, có chút hoảng hốt khi nhìn thấy nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc này.

Lần đầu tiên đi vào nơi này là sau khi cô bị người ta lừa uống rượu, được Thân Tử Duệ đưa về. Ngày hôm sau, cô lần đầu tiên gặp Niếp Thanh tại đây. Lần thứ hai tới nơi này, là vì hợp đồng, mà hợp đồng này có hiệu lực cho đến khi Tề gia sụp đổ, liệu sẽ phải mất bao lâu?

"Mẹ, mẹ đưa Tiểu Ức đi tìm ba ba đi!". Giọng nũng nịu của Tiểu Ức bỗng nhiên lại xuất hiện bên tai Ân Tịch, cô nhất thời thất thần. Đầu gắt gao tựa vào đầu gối, không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì . . . .

Thanh âm mở của cùa Ân Tịch phát ra rất nhẹ nhưng vẫn kinh động đến Thân Tử Duệ, hắn đứng sau cô mà cô lại không biết gì.

Mái tóc cô buông dài tuôn rơi như mây, dáng người mảnh khảnh uyển chuyển, hắn muốn đi lên phía trước ôm lấy cô, nói cô đừng đau khổ nữa, hết thảy đều có hắn.

Nhìn thấy dáng ngồi chồm hổm của cô, thật lâu đều không có phản ứng gì, trong lòng hắn có chút lo âu. Mấy ngày nay bao nhiêu chuyện xảy ra, hắn đều chứng kiến, người phụ nữ này quá mạnh mẽ, lại quá yếu đuối.

Hắn đi đến bên cô, kho nhẹ một tiếng. Ân Tịch nghe thấy liền ngẩng đầu lên.

Thân Tử Duệ mặc quần áo ở nhà, ánh đèn chiếu lên người hắn mang theo một mùi hương mê người. Ân Tịch theo bản năng đem thân thể của mình nghiêng sang một bên, dựa sát vào tường.

Thân Tử Duệ cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

"Bác sĩ nói, em quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa còn bị sốt. Muộn như thế này, đừng ngồi ở đây nữa, rất lạnh. Nếu không em khó mà bình phục được." Nói xong hắn lại làm bộ như thờ ơ.

"Cảm ơn!" Ân Tịch đơn giản nói hai chữ.

"Không cần, tôi chỉ không muốn sức khỏe của em làm ảnh hưởng đến công việc, lại càng không muốn em mang bệnh mà vẫn phải làm việc ở biệt thự."

"Thân tiên sinh, ngài yên tâm, tôi sẽ rất nhanh khỏe lại."

Đột nhiên, Thân Tử Duệ giơ tay chạm vào trán cô, cảm nhận độ nóng.

Cô muốn tránh đi, hắn lại nói: "Đừng nhúc nhích."

Hăn lại dùng mu bàn tay chạm vào trán cô: "Em vẫn còn rất nóng, mau về phòng uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi."

Thân Tử Duệ nhẹ nhàng hạ mệnh lệnh, rồi lại không mất dịu dàng, khiến cho trong lòng người ta sinh ra một chút cảm giác ấm áp. Hiện tại, trong lòng Ân Tịch vô cùng yếu ớt, rất cần sự ấm áp ấy, thậm chí là một bờ vai vững chãi. Mắt Ân Tịch sợ hãi nhìn bờ vai này, đó là người đàn ông mà cô không thể chạm tới được.

Ân Tịch đứng lên, chỉ nói: "Cảm ơn!" Không thêm gì nữa.

Nói xong cô xoay người đi vào phòng ngủ, để lại cho Thân Tử Duệ một bóng dáng quật cường.

Ân Tịch đóng cửa, cuộn tròn mình trong chăn. Nhắm mắt lại, tự nhủ mình không được nghĩ nhiều nữa . . . .

Hai tay Thân Tử Duệ vùi sâu vào trong tóc, dùng sức mà vò đầu bứt tai. Thế nhưng hắn lại trở lên nhát gan như vậy, tính cách này hoàn toàn không phù hợp với hắn, hắn tự tìm cho mình một lý do, người phụ nữ này vào thời điểm mấu chốt cho nên hắn mới đối xử đặc biệt như vậy, chờ đến khi cô không còn thương tâm như vậy nữa, hắn chắc chắn sẽ phải khiến cho cô biết tuân thủ quy tắc khi ở bên hắn.

Sau đó, hắn lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa, lẳng lặng mà hút. Hắn ngồi ở chỗ Ân Tịch vừa ngồi, nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của nô. Khói thuốc chậm rãi tỏa ra, hình ảnh gương mặt Ân Tịch tựa như phóng đại trong làng khói, mỗi lúc một rõ.