Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 214: Tiếng thét to




Khúc Uyển Đình đột nhiên vung cây roi trong tay, không nói hai lời, quất trên hông của cô!

“A . . . . . . ” Đường Khả Hinh lại thét chói tai, dựa vào tường, che ngang lưng, kêu: “Đau quá!”

“Đau? Ai bảo cô phân tâm, làm cho giấy rớt xuống! ?” Khúc Uyển Đình không nói hai lời, lại vung lên roi, hung hăng quất trên mông đít cô!

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh lại kêu lên, mặc kệ cô đã từng chịu khổ như thế nào, nhưng cô thật sự rất sợ đau, cô vừa khóc oa oa, vừa che mông thét lớn: “Đau quá. . . . . .”

“Đau? Đau thì một lát nữa chú ý cho tôi! !” Khúc Uyển Đình nói xong, lại ra sức quất mạnh một roi lên cái mông Đường Khả Hinh.

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh thật đau đến dậm chân, bật khóc kêu to: “Mẹ ơi, rất đau, cứu mạng !”

Khúc Uyển Đình không có trông nom Đường Khả Hinh, chỉ là không biết từ nơi nào lấy một cái khăn lông, soạt soạt quấn lấy cây roi, liền ra sức quất trên đùi Đường Khả Hinh nói: “Tôi xem cô còn dám lỏng chân hay không! ! Rớt xuống, cô căng thẳng cái gì? Không bình tĩnh một chút sao?”

Cô nói xong, lại quất mạnh một roi trên đùi Đường Khả Hinh !

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức ngã xuống sàn, không ngừng che chân, vừa khóc lớn: “Đau quá!”

“Uyển Đình!” Lúc này Tiêu Đồng mới căng thẳng đi ra, kéo Uyển Đình nói: “Này! Cô đánh bắp đùi cô ấy sao được? Đến lúc đó sưng đỏ không có tiêu, làm sao mặc dạ phục?”

Khúc Uyển Đình nhướng mày, nhẹ nhàng ném roi, thả lỏng bàn tay dừng một chút, mới ngẩng đầu lên nói: “Cho nên tôi mới dùng khăn lông bao cây roi quất, như vậy chỉ có đau, sẽ không sưng đỏ. . . . . .”

“Oa . . . . . .” Đường Khả Hinh ngồi dưới sàn, thật kích động bật khóc.

“Kéo cô ấy lên cho tôi! đứng dán vào tường!” Khúc Uyển Đình quát to một tiếng.

Hai trợ lý lập tức đi tới kéo Đường Khả Hinh lên, để cho cô đứng dán vào tường một lần nữa, Đường Khả Hinh vừa kích động đứng lên, vừa rơi lệ, thật đáng thương nhìn về phía Khúc Uyển Đình, chỉ thấy cô cầm một xấp giấy màu xanh lam, đi về phía mình, xòe ra như cây quạt, thái độ hết sức cứng rắn nói: “Tôi nói cho cô biết, cô đi tới nơi này, cô đừng có khàn giọng kêu rên, đừng có phản kháng, đừng có oán giận! ! Lập tức duỗi thẳng người của cô ra cho tôi!”

Đường Khả Hinh đau không thở nổi, nhưng vẫn bất đắc dĩ đứng ngay ngắn, sau đó ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, mồ hôi trên trán từng viên nhỏ xuống, nhưng vẫn cắn chặt răng chịu đựng.

Khúc Uyển Đình lạnh lùng nhìn cô một cái, mới đưa tờ giấy màu xanh lam, kẹp ở trên đùi của cô, trên đầu gối, còn có trên bắp chân, sau đó kẹp ở trên hai cánh tay của cô, cắm ở trong khe hở giữa bả vai của cô và bức tường thủy tinh, mới nói: “Rơi một lần nữa! Đánh hai roi!”

Đường Khả Hinh thật hoảng sợ, thật hoảng sợ, bởi vì khúc Uyển Đình thật sự đánh người! Hơn nữa đánh rất đau!

Cô cắn chặt răng, thở hổn hển, không dám nhúc nhích!

Khúc Uyển Đình không có nhìn cô mà xoay người đi về phía đầu kia phòng tập múa, ngồi ở trên ghế xoay tròn, nâng một ly trà trên bàn thủy tinh nhẹ nhàng thổi thổi, rồi tao nhã uống một hớp nhỏ, nhất thời cảm nhận được mùi hoa Lavender tươi mát, cô hài lòng mỉm cười, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cô đứng đàng hoàng cho tôi, bây giờ là mười giờ đúng, cho đến hết ba giờ xế chiều hôm nay, cô không được nhúc nhích!”

Đường Khả Hinh nghe lời này, khiếp sợ, không thể tin nổi nhìn về phía Khúc Uyển Đình, gào khóc nói: “Cho đến ba giờ chiều? Đó không phải là đứng năm tiếng sao? Năm tiếng. . . . . . trời ạ! ! Lâu như vậy, tôi có mệnh đứng ở đó sao?”

Khúc Uyển Đình hết sức tao nhã ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh run rẩy đứng ở trước tường thủy tinh, khổ sở kêu rên, cô mỉm cười nói: “Chúng tôi làm người mẫu, một năm đầu, mỗi ngày đứng dán tường mấy giờ, cái loại khổ sở đó, cô nghĩ cũng không nghĩ ra. . . . . . Tôi nói cho cô biết, lúc mới bắt đầu, cả người cô sẽ đau, sẽ sưng, sẽ mỏi nhừ, sau đó cô không chịu nổi, cảm giác thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, cố cắn răng chịu đựng cho qua thống khổ, sau đó thân thể cô sẽ tiến vào trạng thái chết lặng, khi đó, cô sẽ liền phát hiện, thời gian ở trước mặt của cô đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. . . . . .”

Đường Khả Hinh thở hổn hển, mồ hôi lạnh trên trán từng viên lăn xuống, lúc này, cô cảm giác cả người đau đớn, ê ẩm căng cứng, hai bắp chân cũng run nhè nhẹ, cô cắn chặt răng, cố gắng nhẫn nhịn, dùng tất cả hơi sức kẹp lại tờ giấy.

“Muốn giảm bớt khổ sở sao?” Khúc Uyển Đình nâng ly Trà, hớp một ngụm nhỏ, mới chậm rãi hỏi cô.

Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía Khúc Uyển Đình.

Khúc Uyển Đình chậm rãi đặt ly trà hoa xuống, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra thần thái bình tĩnh nói: “Hiện tại, lực chú ý của cô đặt tất cả ở trên tờ giấy thật mỏng, không nên suy nghĩ lúc nào thì mới có thể đến ba giờ? Không nên suy nghĩ đến bộ phận đau nhất trong thân thể, mà di chuyển lực chú ý tập trung ở trên tờ giấy mỏng, thả lỏng. . . . . . Chỉ chừa một chút ý thức để cho tờ giấy kia đừng rơi, cùng nó tạo thành một loại ngôn ngữ đối thoại như ăn ý.”

Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt nhanh chóng chợt lóe, dần dần buông lỏng thân thể và thần kinh, mặc dù bắp thịt còn ở trạng thái căng cứng, nhưng vẫn cảm giác mình không có đau nhức nữa, sau đó nuốt cổ họng khô rát, để cho thân thể mình theo bản năng cảm nhận tờ giấy, nằm yên trên da của mình, cô nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Tiêu Đồng đang cầm một phần tài liệu thật to nhanh chóng đi tới, sau đó nặng nề đặt xuống ở trước mặt của Đường Khả Hinh, mới nói: “Đây là công việc hôm nay của cô, sửa sang xong số liệu tiêu thụ rượu đỏ thực tế của khách sạn cấp ba sao Hoàn Cầu.”

Đường Khả Hinh mới vừa bình tĩnh, sau đó nghe Tiêu Đồng nói câu nói này, cô lại nổi điên, cô không tin, hơi cười, có chút căng thẳng nói: “Không thể nào? Hôm nay tôi phải học bổ túc lâu như vậy, sau đó tôi còn phải làm thêm giờ? Tổng Giám đốc sẽ không đối xử với tôi như vậy chứ?”

“Đây chính là Tổng Giám đốc giao cho cô!” Tiêu Đồng mỉm cười nói: “Cô học bổ túc lễ nghi, lễ tiết, còn có hình tượng, đây là chuyện cá nhân của cô, mà sửa sang lại số liệu là công việc chủ yếu của cô làm thư kí, hai thứ này, tại sao có thể nhập thành một?”

Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ nói: “Nhưng mặc kệ tôi là người hay là quỷ, tôi cũng chỉ có 24h thôi! Cho dù tôi chen, cũng không chen ra được một phút đồng hồ nào nữa. . . . . . Tôi làm sao có thể học xong bổ túc, còn có thể hoàn thành công việc?”

Tiêu Đồng lập tức cười nói: “Thả lỏng một chút, học bổ túc xong, nhiều lắm là làm thêm giờ, hy sinh thời gian ngủ một chút! Tôi tin tưởng cô có thể hoàn thành! Lúc nảy Tổng Giám đốc nói rồi, nếu hôm nay không có làm xong chuyện, trừ 1000 đồng tiền lương!”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, tuyệt vọng muốn khóc, đột nhiên nhớ đến sáng nay Trang Hạo Nhiên tốt bụng bôi thuốc ình, ình ăn trứng gà, nhìn như rất đồng tình với mình, thật ra không có chút nào! !

Trang Hạo Nhiên, tôi lại bị anh lừa gạt! ! ! ! !