Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 235: Vì tình yêu




“Tại sao cô ấy lại ở chỗ này?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh phía xa xa, hỏi Đông Anh ở sau lưng.

Đường Khả Hinh cũng xa xa nhìn về phía anh, im lặng không lên tiếng.

Đông Anh lập tức đi tìm hiểu tình huống, mới gấp gáp đi tới trả lời Tưởng Thiên Lỗi: “Khúc tiểu thư mời Khả Hinh đi tắm sữa tươi.”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, không có để ý tới cô nữa, nhanh chóng xoay người đi vào gian phòng, lạnh lùng nhìn về phía bên ngoài phòng spa, cảnh sát đang hỗ trợ nhân viên cứu hộ, khiêng người bị thương lên băng ca nhanh chóng đi khỏi, sau đó bác sĩ pháp y mặc áo blue trắng, mang khẩu trang và bao tay trắng, khom người xuống, cầm Kính lúp kiểm tra các đường dây, anh chậm rãi hỏi Hoắc Minh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Minh lập tức trả lời Tưởng Thiên Lỗi: “Mới vừa rồi tôi nhận được điện thoại, nói phòng spa có người bị điện giật hôn mê, sau khi điều tra, là một nữ du khách Hàn Quốc cùng ba nhân viên massage của chúng ta, về phần nguyên nhân tại sao trong hồ sữa tươi chạm điện, còn chờ điều tra!”

“Khách không có nguy hiểm tính mạng chứ?” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi hỏi xong, liền nhìn về phía nữ du khách Hàn quốc nằm ở trên băng ca, sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp, cả người ướt đẫm không thở nổi, anh lập tức cúi người xuống, dùng tiếng anhvô cùng chân thành và đau lòng hỏi vị du khách này: “Quý khách, cô khỏe chứ, tôi xin lỗi, hôm nay xảy ra tai nạn nghiêm trọng ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ điều tra kỹ chuyện này, trả lời cho cô thỏa đáng và khoản bồi thường có liên quan, chúng tôi nhất định sẽ làm cho cô hài lòng, nhưng bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe của cô, tôi sẽ đặc phái nhân viên đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, đồng thời sẽ gửi điện thoại người nhà của cô, để cho bọn họ hiểu rõ chuyện này. Nếu như cô cần thông báo cho Đại sứ quán Hàn Quốc, chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng thông báo cho cô. Tôi đại diện toàn thể nhân viên Khách sạn Á Châu xin lỗi cô, đã để cho cô hoảng sợ. Xin yên tâm đến bệnh viện. Tôi chịu trách nhiệm tất cả nơi này!

Phiên dịch Hàn Quốc lập tức giải thích với vị khách nằm thoi thóp trên băng ca, nữ du khách bày tỏ hiểu, yếu ớt gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm nhẹ bàn tay nữ du khách, bày tỏ đau lòng và an ủi cười một tiếng, mới căn dặn nhân viên nhanh chóng đưa nữ du khách này đi khỏi, sau đó lo lắng nhìn ba nhân viên massage của Á Châu, ba cô gái trẻ trung xinh đẹp, cả người ướt đẫm, cũng thoi thóp nằm ở trên băng ca, hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại thoáng qua đau lòng, vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của một nhân viên, nhanh chóng hỏi: “Ba người các cô không có sao chứ.”

“Cũng không có đáng ngại, về tình hình cụ thể, phải đi đến bệnh viện mới biết.” Hoắc Minh lập tức nói.

Tưởng Thiên Lỗi gật đầu, lại nói: “Lập tức thông báo cho người nhà của các cô, ở bệnh viện cho các cô chăm sóc tốt nhất, không thể lơ là, có thể hơi bị hoảng sợ, phái bác sĩ tâm lý qua trấn an một chút.”

“Vâng!”

“Đi đi!”

Ba nhân viên massage đều bị khiêng đi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bọn họ đi khỏi, hai mắt của anh xoay tròn, sắc mặt khẽ biến thành tức giận, khiển trách: “Nhiều năm qua, Khách sạn Á Châu chưa bao giờ xảy ra chuyện lớn như hôm nay! Lập tức điều tra kỹ chuyện này, tôi muốn biết manh mối, cho dù là con người làm, hay sự do cố, tôi đều muốn điều tra triệt để! Tôi muốn nhìn xem, có âm mưu gì dám làm ở trong khách sạn Á Châu của tôi!”

“Vâng” Hoắc Minh cùng Đội trưởn đội bảo vệ lập tức gật đầu đáp lời! !

Phòng spa Bạch Ngọc Lan.

Sau khi Đường Khả Hinh tắm nước ấm xong, tóc hơi ướt đẫm, thay một cái áo T-shirt màu trắng lộ vai, lộ ra áo lót màu đen do Tiêu Đồng đưa tới, mặc váy ngắn màu đen, mang giày Ý màu đen, vừa kéo dây khóa, vừa nhìn bộ dáng rất nặng nề của Tiêu Đồng và Nhã Tuệ, có chút bận tâm hỏi: “Sắc mặt của mọi người rất kì lạ, có phải có chuyện gì hay không ? Nói cho tôi biết đi. Tại sao trong lòng tôi có cảm giác hoang mang vậy?”

“Không có việc gì” Nhã Tuệ lập tức mỉm cười nhìn hướng Khả Hinh, nói: “Cô không nên lo lắng! Thật không có chuyện gì! Tôi chỉ hơi hoảng sợ. Bây giờ nghe nói du khách cũng không có việc gì, tôi đã bình tĩnh lại rồi.”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền buông lỏng cả người, tinh thần sảng khoái đứng dậy, nói: “Được rồi! Có thể đi được rồi!”

“Tốt!” Tiêu Đồng và Nhã Tuệ cùng Đường Khả Hinh đi ra phòng spa Bạch Ngọc Lan, mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở cửa, đang nhàn nhạt nhìn mình.

Đường Khả Hinh sững sờ, hai mắt lóe lên một cái, mới khôi phục bình tĩnh nhìn anh.

“Tổng Giám đốc Tưởng?” Tiêu Đồng có chút giật mình kêu nhỏ Tưởng Thiên Lỗi, sau đó cung kính nói: “Anh có chuyện gì muốn căn dặn sao? Tôi đang định đưa Khả Hinh đi khỏi.”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, im lặng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh cũng nhìn vẻ mặt kì quái kia, liền không nhịn được, có chút tức giận nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, xin hỏi anh ngăn ở cửa, có chuyện gì không?”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Khả Hinh còn hơi ướt đẫm, có lẽ mới vừa tắm xong cho nên sắc mặt ửng hồng, vô cùng mềm mại, anh đưa mắt nhìn một lát, mới chậm mở ra môi mỏng hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

“Chúng tôi muốn đi. . . . . .”

“Tôi muốn đi đâu, có quan hệ gì với anh?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, hỏi! !

Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng cứng rắn nhìn anh.

Tiêu Đồng và Nhã Tuệ cùng nhìn nhau một cái, liền im lặng đi ra khỏi phòng trước, đi về phía trước, Đường Khả Hinh cũng im lặng đi qua bên cạnh anh, muốn rời khỏi, không ngờ cổ tay bị bàn tay ấm áp nắm chặt, cô quay đầu nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi nắm cổ tay hơi lạnh lẽo của cô, mũi thoáng qua một mùi hoa hồng lãng mạn, nghĩ đến lời nói thẳng thắn hôm nay, cô đã rơi lệ, hai mắt của anh lóe lên một cái, mới lạnh nhạt hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Tôi có chuyện gì?” Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt thật gần nhìn cô, nói: “Lúc nảy ở nơi này gặp sự cố, phía bên cô có gì khác thường không?”

“Không có! Tôi chỗ này rất tốt.” Đường Khả Hinh xoay cổ tay, lại bị anh kìm chặt, cô cau mày nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay của cô, vẻ mặt lộ ra hơi căng thẳng, nhìn cô nói: “Tôi không phải nói đùa với cô! Nhớ lại xem, có cảm thấy khác thường hay không!”.

“Nếu có? Tôi phát hiện có người đi vào, muốn bóp cổ của tôi giết chết tôi! ! Còn muốn thọt tôi mấy đao!” Ánh mắt Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn anh nói.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt nhìn về phía cô!

Đường Khả Hinh ah một tiếng, nở nụ cười, nhìn anh nói tiếp: “Nhưng chuyện này có liên quan gì tới anh?”

“Đường Khả Hinh!” Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lập tức cứng ngắc, gọi cô thật to!

Đường Khả Hinh lập tức hất cổ tay của anh ra, nhìn anh, tâm trạng kích động nói: “Đừng có dùng sức gọi tôi như vậy, anh không có tư cách gọi tôi như vậy ! Tôi không là cái gì cả, nhưng lúc có người khác động lòng thì hôn, lúc không động lòng có thể nói lời rất vô tình chà đạp coi rẻ mà thôi!”

“Cô đau lòng sao?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi.

“Cái gì?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi lại lạnh nhạt cười nói: “Xem ra cô rất ưa thích tôi, cũng bởi vì một câu nói như vậy, mà rất đau lòng, trong miệng càng không ngừng nhớ tới, thậm chí còn không tha người!”

“Da mặt của anh còn dầy hơn tấm thớt nhà tôi!” Đường Khả Hinh không muốn nói thêm lời nào, chỉ muốn xoay người đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi lại kéo cả người cô nện vào trên tường!

“A!” Cả người Đường Khả Hinh dán về phía sau lưng, đau đến có chút choáng váng nhìn về phía anh, tức giận: “Anh làm gì đấy? Hôm nay tôi còn chưa có ăn cơm, anh làm như vậy sẽ ngã chết tôi”.

“Đường Khả Hinh!” Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi nghiêm túc nhìn về phía Đường Khả Hinh, gằn giọng nói: “Tôi không có thời gian dây dưa với cô, cô nói cho tôi biết, từ lúc đi lên đến bây giờ, có phát hiện điều gì bất thường hay không? Trong người có cảm thấy không ổn hay không? Có cảm thấy. . . . . .”

“Trái tim tôi đau! !” Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên đỏ bừng nhìn về phía anh, trong lòng chua xót.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn thẳng vào mặt của cô, nhất là nhìn ánh mắt cô đang chăm chú nhìn mình thì có chút dũng cảm, anh lập tức làm như không thấy, nói ra phán đoán của mình: “Nghe cô nói như vậy, có lẽ thật sự không có chuyện! Nếu như phát hiện có gì khác thường, lập tức cho tôi biết!”

Anh nói xong cũng đã xoay người đi khỏi! !

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, chỉ sâu kín rưng rưng nhìn theo bóng lưng của anh, cách mình càng lúc càng xa, hai mắt của cô đột nhiên phát ra ánh sang rất mạnh mẽ, lập tức đứng thẳng người, bước nhanh theo bóng lưng của anh, càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh! !

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy sau lưng có tiếng bước chân càng lúc càng gần, hai mắt của anh xốc xếch chợt lóe, bước chân chậm lại, nhìn bóng dáng in trong cửa thang máy ở phía trước, bước nhanh tới phía sau mình, quả đấm của anh khẽ nắm lại!

Đường Khả Hinh bước nhanh đi đến phía sau lưng anh, vẻ mặt rất lạnh lùng, đi qua bên cạnh của anh, xẹt qua bờ vai của anh, đi nhanh về phía trước! !

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng cô nhanh chóng mà kiên quyết, anh chậm rãi dừng bước lại.

Đường Khả Hinh vọt vào bên trong thang máy, cũng không ngẩng đầu lên, đè xuống nút đóng cửa, biết trước mặt có người đang nhìn mình, hai mắt của cô càng lúc càng lạnh, mặc cho cánh cửa thang máy đóng lại, cũng không có ngẩng đầu lên!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lồng ngực của anh đột nhiên phập phồng mãnh liệt, nhưng cũng im lặng xoay người bước đi, từng bước nặng nề, bóng lưng kia đã nhiều năm vẫn luôn cô đơn và kiên trì như vậy, mặc dù gặp được một chút hạnh phúc, nhưng chấp nhận vì một áng mây mà buông tha bầu trời xanh có gió phơi phới, còn có một chút môi ngọt. . . . . . Mà tất cả những điều này cũng chỉ vì tình yêu.