Người Tình Oan Gia

Chương 9: Người Cha Tù Tội






Lan nằm yên trên giường bệnh,
bởi vì thuốc mê chưa tan vẫn ngủ
thật say, Nhã Tuệ nhìn thời gian
không còn sớm nữa liền nói y tá giúp
cô chăm sóc một chút, rồi nhanh
chóng đi ra bệnh viện, lúc ở gần
bệnh viện mua một cái bánh ngọt
nho nhỏ sau đó lên taxi, đưa tiền nói:
“Đến nhà giam ngoại ô!“
Sau khi taxi ở trong thành phố
chạy một lúc lâu, rốt cuộc lái vòng
quanh đường núi đi phía trước, Nhã
Tuệ quay mặt sang nhìn ngoài cửa
xe trong suốt, tòa nhà nằm trên đỉnh
đồi thật cao gần ngay trước mắt.
Hai tròng mắt của cô nóng lên,
nước mắt chảy xuống, lại vội vàng
sạch, vội vàng móc tiền trả cho
tài xế taxi rồi bước nhanh xuống xe,
đi vào cửa chính nhà giam, sau khi
làm thủ tục thăm nuôi, liền được hai
cảnh sát dẫn qua một đầu hành lang
dài u ám.
Nhã Tuệ nắm chặt dây hộp bánh
ngọt, bước chân hơi đi nhanh theo
cảnh sát, tới trước một cánh cửa sắt,
cảnh sát dùng mật mã mở ra cánh
cửa sắt vừa dầy vừa nặng, nhìn Nhã Tuệ.
Sắc mặt Nhã Tuệ hơi nặng nề,
cầm bánh ngọt đi vào ngồi ở một cái
ghế trước bàn gỗ, đầu ngón tay có
chút run rầy đem bánh ngọt đặt ở
trên bàn, nhìn cánh cửa sắt một cái,
cánh cửa kia vẫn đóng thật chặt, hai
tròng mắt của cô không nhịn được
đỏ bừng, cánh cửa sắt này nhiều
năm trước từng đóng lại toàn bộ
cuộc sống của một người đàn ông
lương thiện…
Nhiều năm trước, trận cháy kia
vẫn còn ở trong lòng của mỗi người,
khi đó, xung quanh tràn đầy tiếng
khóc thét, tiếng kêu thảm thiết, còn
có người cha đáng thương của Lan,
vì người nhà, chịu đựng tất cả thảm
cảnh mà đầy mọi người ra khỏi đám cháy.
Khi đó Lan còn nhỏ tuổi, biết cha
sắp bị bắt, khóc quỳ gối trước mặt
chú cảnh sát, lôi kéo chú tay rơi lệ
cầu xin: “Không phải cha của cháu
làm! Thật không phải cha của cháu
làm.

Chú, cháu cầu xin các người,
thả cha cháu! Cha cháu là đầu bếp
ưu tú nhất trên đời.

Ông ấy không
biết làm chuyện như vậy.


Cháu cầu
xin các người thả cha của cháu!
Cháu dập đầu xin các người!”
Cô bé Lan khóc lóc nói hết lời,
hai tay chống trên mặt đất, vừa khóc
vừa dập đầu, xin các chú cảnh sát,
xin mọi người tha cho cha.
Chuyện cũ rõ mồn một trước
mắt, tất cả hình ảnh hiện về lũ lượt
làm cô cảm thấy đau lòng.
“Lại Văn Chí!” Một cánh cửa
khác mở ra, hai người cảnh sát đi
vào, nhìn về phía ngoài nói lớn.
Nhã Tuệ lập tức căng thằng
ngẩng đầu nhìn.

“Tuệ?”
“Chú!“ Nhã Tuệ lập tức đứng
lên nhìn về phía Lại Văn Chí, miễn
cưỡng nặn ra nụ cười, gọi nhỏ:
“Cháu tới thăm chú.

Hôm nay là sinh
nhật của chú, chúc chú sinh nhật vui vẻ.”
“Aiz… Cám ơn cháu, khó được
cháu có lòng tới một chuyến!” Lại
Văn Chí vội vàng nở nụ cười, đạp
bước chân mềm nhữn không còn hơi
sức, ngồi ở trước mặt Nhã Tuệ, hai
tay đầy sẹo nhẹ chống mặt bàn, có
chút lo lắng nhìn cô hỏi: “Lan… Tại
sao hôm nay không tới? Có phải đi
tham gia cuộc thi hay không? Tình
huống như thế nào? Con bé được
chọn chứ?”
Nhã Tuệ nhìn hai mắt già nua
của ông, lộ ra ánh sáng mong đợi,
nếp nhăn khổ sầu trên mặt làm cho
ông ta thoạt nhìn già nua hơn so lần
trước, ánh mắt cô không khỏi đỏ lên,
nhưng vội cười nói: “Cô ấy… Đang
tham gia cuộc thi, bởi vì thời gian
quá gấp… Cho nên không thể tới,
nhờ cháu mua cho chú một ổ bánh
ngọt.”
Lại Văn Chí nghe xong, giống
như thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười
vui vẻ nói: “Chú biết ngay con bé
này sẽ cố gắng.

Có thể thi đậu
chuyên gia pha rượu là mơ ước của
nó.

Sinh nhật của chú không phải
chuyện quan trọng, bảo nó đừng
nghĩ tới.

Sau khi thi xong nghỉ ngơi

mấy ngày, tới nói cho chú nghe tin
tức tốt.

Chú có lòng tin với con bé, từ
nhỏ nó đã là một đứa bé rất nỗ lực…”
Nhã Tuệ nghe ông nói như vậy,
trong lòng không khỏi chua xót,
nước mắt không nhịn được muốn rơi
xuống, cô vội vã hít mũi một cái nuốt
nước mắt trở về, miễn cưỡng cười
nói: “Chú yên tâm.

Nhất định Lan sẽ
cố gắng nỗ lực để thi.

Chú… trên đầu
chú lại thêm mấy sợi tóc trắng rồi.


trong tù có tốt không?”
Lại Văn Chí chậm rãi cười một
tiếng, nói: “Tốt… Sống rất tốt… Bảo
Lan đừng lo, gần đây thức ăn nhà
giam tốt hơn, chú ở nhiều năm như
vậy cũng đã quen rồi, nhưng đôi mắt
có chút không tốt lắm, ở trong tù chú
có một người bạn cũng giễu cợt nói
sau này con gái mang con rể đến
thăm chú, chú nhìn cũng không biết…”
Nhã Tuệ nghe lời này, nhớ tới
Lan bị hủy nửa bên mặt, cô nghẹn
ngào vội vã nói: “Lan xinh đẹp đáng
yêu như vậy vẫn luôn có rất nhiều
người thích, tương lai nhất định sẽ
có một người yêu thương Lan, chăm
sóc cho Lan! Đến lúc đó, nhất định
cô ấy sẽ mang theo người yêu tới
gặp chú, kính trọng chú, hiếu thuận
với chú…”
Lại Văn Chí gật đầu một cái, hai
mắt già nua rũ xuống, biết có lẽ mình
không đợi được ngày này liền ngầng
đầu lên, có lỗi nhìn Nhã Tuệ nói:
“Nhã Tuệ, chú vô dụng, đời này chỉ
có thể ở trong nhà giam, một người
làm cha như chú đây không thể
chăm sóc tốt cho con gái, để cho
con bé bị rất nhiều khổ sở.”
Nước mắt Nhã Tuệ lăn xuống,
vội vàng cúi đầu, nghẹn ngào nói:
“Chú, Chú đừng nói vậy,
không nhờ có chú, cả nhà cháu đã
chết đói từ mười mấy năm trước.
Chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cô
ấy thật tốt.


Cháu nhất định sẽ chăm
sóc cho cô ấy thật tốt…”
Lại Văn Chí nghe lời này yên
lòng cười một tiếng, gật đầu một cái,
hai mắt già nua nhìn về phía xa xa,
giống như nhìn thấy được nụ cười
ngọt ngào trên khuôn mặt xinh đẹp
của con gái, nói: “Hi vọng Lan có thể
thuận lợi vượt qua cuộc thi!”
Nhã Tuệ thăm ba của Lan xong,
mệt mỏi không còn hơi sức đi vào
cửa bệnh viện, đi qua một đoạn bên
đài phun nước dưới ánh mặt trời,
trên mặt xẹt qua tia nắng nhẹ nhàng
ấm áp, cô dừng bước lại, vươn tay
soi ánh mặt trời, nhìn lòng bàn tay
nổi lên màu hồng sáng bóng, nhớ tới
Lan đứng ở dưới ánh mặt trời, khuôn
mặt xinh đẹp động lòng người hai
mắt trong suốt, còn có nụ cười dịu
dàng ngọt ngào, lòng của cô lại đau nhói…
“Lúc nãy cô gái bị hủy khuôn
mặt tới bệnh viên chúng ta ở trong
phòng bệnh cắt cổ tay tự sát rồi, thật
đáng thương.” Có một nữ y tá cùng
đồng nghiệp lúc đi ra ngoài, thấp
giọng kể.
Nhã Tuệ nghe lời này, trong lòng
hoảng hốt, nhào tới khu nội trú, chạy
qua hành lang thật dài, thở hồn hền
gấp gáp dừng ở trước cửa phòng
bệnh, quả thật nhìn thấy cả phòng
bệnh đã bị bác sĩ, y tá đang chen lấn,
bên trong càng không ngừng truyền
đến kêu gào của Lan, cô nằm ở trên
giường bệnh khổ sở giãy giụa, cổ tay
trái bị cắt đang nhỏ máu tươi, cô
khóc thét thê lương, khàn giọng kêu gào:
“Để cho tôi chết đi! Mặt của tôi
như thế này, tôi không được thi, mặt
của tôi không có, cuộc đời của tôi
cũng xong rồi.”
Nhã Tuệ vừa khóc vừa xông tới,
thấy Lan như muốn xông tới vách
tường, bác sĩ và y tá lập tức ngăn ở
bên tường, đón được thân thể của
cô, lại muốn tiêm cho cô thuốc an
thần nhưng trong phút chốc, Nhã
Tuệ đột nhiên tức giận vạch đám
người, thậm chí đẩy bác sĩ, từ trong
túi xách của mình lấy ra một cây dao
nhỏ ném xuống đất, nói:
“Cô chết đi! Tất cả mọi người
đừng ngăn cô ấy.

Một người nếu
không muốn sống, vậy hãy để cho cô
ấy chết đi! Các người ngăn cản được
sao? Hôm nay cô ấy không chết
được, ngày mai cô ấy cũng sẽ đi
chết.”
Nhã Tuệ nhìn Lại Ngọc Lan nằm
ở trên sàn nhà lạnh lẽo, máu tươi
trên tay vẫn không ngừng chảy ra
nhưng không chú ý, cuộn tròn thân
thể, hai chân, mặt dán mặt tường
tiếp tục khóc lóc.
Rốt cuộc Nhã Tuệ cũng không
nhịn được khổ sở, bật khóc nói to:

“Tôi vừa mới đi thăm cha của cô.
Ông ấy còn đang chờ tin tức tốt của
cô.

Cho nên, bây giờ tốt nhất cô chết
đi.

Như vậy cô sẽ không phải chịu
đựng sự thất vọng và khổ sở của cha
cô.

Cũng không phải chứng kiến ông
ấy khổ sở cả đời ở trong tù.”
Lại Ngọc Lan nhớ tới cha, nước
mắt không ngừng được chảy xuống,
tay vịn ở trên mặt tường màu trắng,
máu nhiễm đỏ cả mặt tường.
Nhã Tuệ vẫn kích động nói với
Lại Ngọc Lan: “Gương mặt bị phá
hủy có gì đặc biệt hơn người? Thân
thể cô không quan trọng sao? Thân
thể do cha mẹ sinh ra! Cô có thể
sống đã không được dễ dàng, cô còn
muốn chết? Nếu không có ai yêu
mình, chúng ta yêu bản thân mình
được không?”
Trong phòng bệnh, bác sĩ và y tá
nghe những lời này hốc mắt cũng
không nhịn được đỏ hồng, rơi lệ.
“Cô không muốn trả thù sao?”,
Nhã Tuệ nước mắt tràn đầy khẽ
khàng nói với Lan, “Cô còn chưa biết
kẻ nào đã hại mình ra thế này, đã
muốn di tìm cái chết? Chẳng lẽ cô
không muốn kẻ đó phải trả giá hay
sao?”
Lan ngước lên nhìn sâu vào mắt
Nhã Tuệ, một tia cảm xúc dấy lên
trong lòng, “Đúng, tôi còn phải trả
thù.

Tôi sẽ tìm ra sự thật.”
mình, chúng ta yêu bản thân mình
được không?”
Trong phòng bệnh, bác sĩ và y tá
nghe những lời này hốc mắt cũng
không nhịn được đỏ hồng, rơi lệ.
“Cô không muốn trả thù sao?”,
Nhã Tuệ nước mắt tràn đầy khẽ
khàng nói với Lan, “Cô còn chưa biết
kẻ nào đã hại mình ra thế này, đã
muốn di tìm cái chết? Chẳng lẽ cô
không muốn kẻ đó phải trả giá hay Sao?”
Lan ngước lên nhìn sâu vào mắt
Nhã Tuệ, một tia cảm xúc dấy lên
trong lòng, “Đúng, tôi còn phải trả
thù.

Tôi sẽ tìm ra sự thật.”
Nhã Tuệ cũng rơi lệ ôm chặt
người bạn thân, vừa khóc vừa nói:
“Khó khăn cũng đã qua, bước tới
một bước nữa thôi… Lan… bước tới
một bước nữa thôi… Ông trời chắc
chắn có mắt, cô phải mạnh mẽ lên.
“Đúng, phải mạnh mẽ.””, Ngọc
Lan lặp lại trong miệng, cô nhất định
sẽ không chịu thua số phận.