Người Tôi Yêu Tên Vương Tuấn Khải

Chương 45: Trứng ngót - Khải gặp nguy hiểm




Sáng sớm nó đã dậy để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà rồi, một điều kì diệu từ trước tới giờ hôm nay như vậy kiểu gì ngày mai đến trưa ngủ gọi dậy cũng không dậy cũng lên

Khải bước xuống nhà cũng trả kém gì cũng dậy sớm mặc dù không muốn vậy, đơn giản bởi vì lại sợ Băng thả con rắn vào chăn thì chết

Khải bước xuống bếp thấy dáng hình bé nhỏ của nó, Khải từ từ bước tới hai tay luồn qua eo nó làm nó giật nảy mình

-Uây hôm nay em cũng biết dậy sớm nấu thức ăn nữa cơ -- Khải chêu

-Thì đôi lúc phải thay đổi chút chứ -- Nó cười

-Anh lên gọi mọi người dậy đi hôn nay em sẽ trổ tài -- nó

-Được rồi -- Khải nghe lời nó rồi bắt đầy lên gọi tất cả

Đúng lúc Nguyên đi xuống

-Anh Khải ơi em ngửi thấy mùi thơm thơm từ thức ăn, bộ ai nấu gì hả -- Nguyên ngó nghiêng

-Tuyết Nhi nấu đó -- Khải

Ồ thế phải để en thử tay nghệ của Tuyết Nhi rồi -- Nguyên háo hức

-À mà có ăn được không anh -- Nguyên hỏi

Chắc ăn được thấy em ấy đun thức ăn bao giờ đâu thấy Nam bảo ăn không nuốt được luôn, -- Khải nói tỉnh bơ

-Thật đó hở, mà thôi chắc không sao đâu chắc trả đến nỗi nằm viện 1 năm đây nhỉ -- Nguyên nói rồi lại chạy một mạch về phòng

-Khủng hoảng trầm trọng, có khi heo cũng nhèo luôn vù thức ăn của em ấy đấy chứ -- Khải nhướn mày

Sau 15p Khải quay lại thấy nó ủ rũ ở bàn

-Sao vậy Tuyết Nhi, sao buồn nào -- Khải hỏi

Em luộc rau trả biết thế nào nó cứ ít ít ý, sợ mọi người nói em ăn vụng thì chết-- Nó

-Ui trời em ngốc, xào rau đương nhiên phải ngót đi rồi -- Khải xoa xoa tóc máu của nó

-Vậy hả, vậy hết rồi để em đi luộc thêm 10 quả trứng nữa ha, 10 quả thôi anh hai em không thích ăn trứng -- nó cười rồi lại lăn vào bếp

Thiên đi xuống ngồi xuống bàn

-Uây anh Khảu có người yêu đảm đang ghê -- Thiên chêu

-Biết nấu nhưng không biết có ăn được hay không ha, mới làm lần đầu nên nấu toàn món giản dị thôi, chắc phải cho đi học nấu ăn chứ khi mà cưới rồi chắc có mà nhịn đói -- Khải

-Vui thế còn gì chắc sau này em sang ăn ké món cậu ấy làm -- Thiên chêu rồi đứng dậy chạy tọt luôn

Một lúc sau

Khải vào bếp thấy trứng còn có 5 quả, anh tò mò hỏi nó

-Ơ anh tưởng em luộc 10 quả mà sao giờ còn có 5 quả vậy -- Khải hỏi

-Thì anh nói luộc thì ngó bớt đi còn gì, vừa nãy em thấy nó không ngót bớt nên em ăn mất tiêu 5 quả rồi vậy là ngót rồi anh thấy em siêu không?-- nó cười ngây thơ

Mặt Khải méo xệch, bó tay luôn rồi, lúc đầu nó sợ bị nghi là ăn vụng nhưng mà bây giờ phải nói thật sự ăn vụng rồi

-Ui trời sao em ngốc thế, trứng sao ngót được thông minh vậy mà.. hazz anh bó tay luôn, 5 quả trứng mỗi quả cắt làm hai ra -- Khải lững thững bước đi luôn

Nó thì trả hiểu mô tê gì luôn, đúng là không biết gì về nấu ăn luôn chắc giống Nguyên

Buổi chiều

-Mày hãy làm như kế hoạch đi giết nó cho tao, chết phải thấy xác -- An An nói qua điện thoại với đàn em

-Ok đại ca -- đàn em trả lời

Trên đường Khải đang đi siêu thị cùng Băng, mua đồ để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai

Một chiếc xe gas lao tới dùng con dao đâm thẳng vào bụng Khải thế nhưng may cho anh là chỉ bị chầy xước ở bên ngoài vết thương không quá sâu, tụi đàn em kia nhảy xuống vì Khảu vẫn chưa chết định lấy con dao lao thẳng vào Khải thì vị cú đá chết người của Băng đạp cho giữa bụng tên đàn em kia xông lên, Băng xử hắn ta luôn hai tên đàn em gục xuống

Khải cố cầm lấy máu ôm bụng, máu lan ra một chỗ vùng áo trắng của Khải, Băng nhìn anh họ của mình như vậy cô rất xót, nhưng dù có đau anh cũng trả hề lộ ra bên ngoài

-Đứng dậy đi em đưa anh về -- Băng kéo Khảỉ dậy bắt lấy chiếc taxi về nhà

-Đừng Tuyết Nhi sẽ biết anh không muốn em ấy phải lo đâu -- Khải lững lự

-Trời tên ngốc này đã bị như vậy rồi còn lo cho người khác nữa, về nhà đi em băng bó vết thương cho -- Băng cãi

Chỗ An An

-Mẹ kiếp lũ ăn hại chúng bay xó việc nhỏ như vậy cũng không làm nổi, chán sống hả -- An An tức giận

-Xin lỗi đại ca tại con nhỏ đó võ giỏi quá may cho tụi em là thằng đó không kịp giở võ chứ không tụi em đã bay xác rồi -- tên đàn em nói

-Cút hết cho tao -- An An

Về đến nhà

-Ơ Khải anh bị sao vậy nè -- Hyun chạy đến hỏi

-Anh không sao chầy xước nhẹ thôi -- Khải

Tuyết Nhi chạy ra nhìn thấy vậy cũng lo lắng

-Khải anh.. anh bị gì thế này, sao toàn màu vậy-- giọt nước mắt rơi xuống

-Ngốc ạ anh không sao -- Khải cười

-Lên tầng em băng bó lại cho -- nó

-Nhìn anh như vậy em xót lắm anh biết không, lần sau đừng để em lắng em không chịu nổi đâu -- nó nói trong đầu