Ngươi Tốt Nhất

Chương 94




Editor: Yang Hy.

Khởi đầu không được suôn sẻ, có một số thứ khó vận hành hơn dự kiến.

Cuối tuần này Thẩm Niệm Thâm đến thành phố Z công tác, tìm nhà đầu tư để nói về dự án của bọn họ, nhưng tình hình không mấy lý tưởng.

Tôn Điềm Điềm trước nay chưa từng ngồi trước máy tính mỗi ngày lâu như vậy, thế nên mỗi ngày kết thúc công việc, lúc từ trên ghế đứng lên, xương cổ thắt lưng đau đến muốn rã rời.

Mười một giờ tối, Tôn Điềm Điềm vẫn còn tăng ca ở phòng làm việc. Bọn họ đang chạy tiến độ, tranh thủ trong vòng ba tháng cho ra bản demo.

Đang là giữa tháng bảy, thời tiết đã tới lúc nóng nhất của mùa hè, điều hoà ở phòng làm việc mỗi ngày đều chạy từ 7 giờ sáng cho đến 12 giờ khuya.

Triệu Lộc ngẩng đầu lên khỏi máy tính, “Ôi trời, cái điều hòa này càng ngày càng tệ, thật CMN nóng.” Hắn sờ phía sau lưng, cả người đều là mồ hôi.

Phòng làm việc của bọn họ là một căn hộ trong tiểu khu, điều hòa của căn hộ đã có chút cũ, hiệu quả làm lạnh không phải rất tốt.

Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu, nói với Lương Kì: “Ngày mai cậu đi gọi người đến xem máy điều hoà đi.”

Lương Kì đáp một tiếng, “Được.”

Thời gian đã không còn sớm, Lưu Hạ ngẩng đầu lên khỏi máy tính, mệt mỏi bóp bóp cổ, “Mười một giờ rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi.”

Từ tháng sáu dự án chính thức khởi động, hơn một tháng nay, mọi người gần như mỗi ngày đều làm việc đến mười một mười hai giờ đêm, mỗi người đều rất mỏi mệt.

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều đi hết.

Lương Kì cũng chuẩn bị rời đi, thấy Tôn Điềm Điềm còn ngồi ở chỗ đó vẽ tranh liền khuyên nhủ: “Chị dâu, nghỉ ngơi đi, sắp mười hai giờ rồi.”

Tôn Điềm Điềm cũng không ngẩng đầu, thuận miệng trả lời: “Chị bẽ xong cảnh này đã, em về trước đi.”

Lương Kì nhìn bộ dáng hết sức chuyên chú của Tôn Điềm Điềm, sắc mặt có chút ngưng trọng, cậu trầm mặc một lát rồi nói: “Trước khi đi công tác anh Niệm có kêu em chăm sóc cho chị, chị vẫn nên về nghỉ ngơi sớm đi, nếu anh ấy trở về mà biết chị mỗi tối đều làm việc đến đêm hôm khuya khoắc nhất định sẽ mắng em.”

Tôn Điềm Điềm cười cười, cuối cùng ngẩng đầu lên, “Em yên tâm đi, cảnh này chị sắp vẽ xong rồi, một lát nữa sẽ về, em đi về trước đi.”

Lương Kì không yên tâm, lại ở cùng Tôn Điềm Điềm thêm một lát.

Mãi cho đến hơn một giờ sáng, Tôn Điềm Điềm mới ngẩng đầu, cô thấy Lương Kì đang ngồi trước bàn làm việc, ngáp dài liên miên.

Cô không khỏi bật cười, “Lương Kì, đi thôi.”

Lương Kì tức khắc giật mình, “Chị vẽ xong rồi sao?”

Tôn Điềm Điềm “ừ” một tiếng, “Vẽ xong rồi.”

Trên thực tế, cô vẫn chưa vẽ xong, nhưng thấy Lương Kì buồn ngủ không chịu được, cô cũng không thể để cậu cứ ở đây chờ mình.

Cô đóng máy tính rồi thu dọn đồ đạc.

Thời điểm ra khỏi phòng làm việc đã gần hai giờ sáng.

Tôn Điềm Điềm ở ngay căn bên cạnh, rất gần.

“Em gọi xe về đi, đã trễ thế này rồi, trên đường chú ý an toàn.” Tôn Điềm Điềm tiễn Lương Kì đến cửa tiểu khu, cẩn thận dặn dò cậu.

Lương Kì “ừm” một tiếng, “Em biết rồi, chị dâu trở về đi.”

Cậu đi ra ngoài, vừa đi vừa vẫy tay với Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm thấy Lương Kì ngồi lên xe taxi mới xoay người đi vào trong tiểu khu.

Lúc về đến nhà vừa vặn là hai giờ.

Tôn Điềm Điềm đến phòng tắm tắm rửa trước, thay đổi váy ngủ lại ra phòng khách, bưng cái ly đến phòng bếp pha cà phê, sau đó mới lại về phòng ngủ.

Cô đi đến bàn làm việc, kéo ghế ra ngồi xuống, mở máy tính lại tiếp tục bắt đầu vẽ tranh.

Đêm khuya, toàn bộ tiểu khu đều an tĩnh đến không có một chút âm thanh, trong phòng cũng im ắng, lại rất tối, chỉ có ánh đèn mờ nhạt ở trên bàn làm việc.

Tôn Điềm Điềm tùy ý cột mái tóc dài lên, ghé vào bàn làm việc, cực kỳ nghiêm túc mà vẽ tranh.

Thẩm Niệm Thâm về đến nhà là sáu giờ rưỡi sáng.

Lo lắng Tôn Điềm Điềm còn đang ngủ, anh mở cửa rất nhẹ, sợ làm phiền đến cô.

Bên ngoài bôn ba cả tuần, anh mệt mỏi tới cực điểm.

Thẩm Niệm Thâm vào nhà, vừa kéo cà vạt, vừa đi vào trong phòng ngủ.

Nhưng vừa đẩy cửa ra, anh lại thấy Tôn Điềm Điềm ghé vào bàn làm việc mà ngủ. Máy tính còn chưa tắt, trên màn hình là một cảnh teong trò chơi mà gần đây cô đã vẽ.

Thẩm Niệm Thâm ngơ ngác đứng ở cửa, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm.

Anh cứ đứng ở đó, nhìn cô, hơn nửa ngày không động một chút.

Trái tim giống như bị cái gì chặn lại, cực kỳ khó chịu.

Qua thật lâu, anh mới chậm rãi bước đến chỗ Tôn Điềm Điềm.

Trên bàn còn đặt ly cà phê, cà phê đã uống hết, bên cạnh còn có mấy viên chocolate.

Tôn Điềm Điềm vẽ đến hơn bốn giờ sáng, thật sự là không chịu đựng nổi, đến sức lực nhúc nhích một chút cũng không có, cô liền ghé vào bàn, chỉ vài giây liền ngủ mất.

Cô khoanh tay đặt trên bàn, nghiêng đầu, đầu gối lên cánh tay.

Sắc mặt có chút tái nhợt, cả người thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi.

Đáy lòng Thẩm Niệm Thâm như đột nhiên bị con dao nhỏ cứa qua, đôi mắt đau rát đến lợi hại.

Anh cúi người, nhẹ nhàng bế Tôn Điềm Điềm lên.

Tôn Điềm Điềm ngủ không sâu, Thẩm Niệm Thâm vừa bế lên cô liền tỉnh.

Nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm, cô còn cho rằng mình đang nằm mơ, theo bản năng xoa nhẹ đôi mắt, “Mình đang nằm mơ sao?”

Thẩm Niệm Thâm cực kỳ đau lòng, nghe thấy câu này lại có chút buồn cười, anh ôm cô đi đến mép giường, cười nói: “Em không có nằm mơ, anh đã về rồi.”

Anh đặt Tôn Điềm Điềm lên giường, cô kích động muốn ngồi dậy, Thẩm Niệm Thâm lại đè bả vai cô xuống, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, “Không cho phép nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm đó, ngủ đi.”

Tôn Điềm Điềm ngơ ngác, chớp mắt hai cái, “Em ngủ rồi.”

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, thần sắc không vui, “Ghé vào bàn cũng gọi là ngủ sao?”

Tôn Điềm Điềm: “…”

Thẩm Niệm Thâm lại nói: “Lúc đi anh đã dặn dò em thế nào? Phải chăm sóc bản thân thật tốt, em xem lời anh nói là gió thoảng bên tai sao?”

Tôn Điềm Điềm tự giác chột dạ, tròng mắt đảo tròn, nhỏ giọng nói thầm, “Em có chăm sóc cho mình mà.”

Thẩm Niệm Thâm hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không tin.

“Ngoan ngoãn ngủ đi, anh tắm rửa một cái rồi nằm với em.”

Tôn Điềm Điềm có chút kỳ quái, nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Hôm nay anh không đi làm sao?”

Thẩm Niệm Thâm “ừ” một tiếng, “Hôm nay nghỉ một ngày.”

Hơn một tháng nay mọi người đều rất mệt mỏi, năm giờ rưỡi sáng vừa xuống mấy bay Thẩm Niệm Thâm liền phát thông báo nghỉ một ngày trong nhóm.

Lúc anh ra khỏi phòng tắm Tôn Điềm Điềm vẫn thành thành thật thật nằm trên giường, chỉ là đôi mắt mở to, không ngủ.

Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, “Không phải anh kêu em ngủ sao.”

Tôn Điềm Điềm nghiêng người, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Em chờ anh ngủ cùng.”

Cô vốn dĩ rất mệt, nhưng bây gioè Thẩm Niệm Thâm đã trở về, cô giống như không còn thấy mệt nữa.

Thẩm Niệm Thâm đứng ở đầu giường, cầm máy sấy sấy tóc vài giây rồi leo lên giường, cánh tay dài duỗi ra, ôm Tôn Điềm Điềm vào trong lòng.

Tôn Điềm Điềm gối đầu lên cánh tay Thẩm Niệm Thâm. Anh ôm cô thật chặt, Tôn Điềm Điềm cũng ôm chặt lấy anh, mặt chôn ở bên gáy, thanh âm rầu rĩ, nhỏ giọng nói: “Em rất nhớ anh, A Niệm.”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Anh có nhớ em không?”

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, giây tiếp theo lại đột nhiên xoay người đè cô dưới thân, nặng nề hôn xuống.

Sao lại không nhớ chứ, ngày cũng nhớ đêm cũng nhớ, nhớ đến hận không thể lập tức kết thúc công tác trở lại bên người cô. Lo lắng cô vì anh mà liều mạng làm việc, lo lắng cô có ăn cơm đúng giờ không, lo lắng cô không biết chăm sóc bản thân.

Rõ ràng chỉ mới rời xa một tuần, nhưng lại giống như đã cách xa rất lâu vậy.

Lâu lắm không gặp, Thẩm Niệm Thâm hôn cực kỳ mạnh bạo, anh cạy môi cô ra, gần như có chút hung ác mà đấu đá lung tung bên trong, giống như muốn nuốt trọn toàn bộ không khí trong cơ thể cô.

Tôn Điềm Điềm bị hôn đến sắp thiếu Oxy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Cô không có cách nào hô hấp liền đẩy đẩy bả vai Thẩm Niệm Thâm. Anh hơi buông cô ra, ánh mắt rất sâu nhìn cô, rốt cuộc cũng trả lời vấn đề vừa rồi, “Nằm mơ cũng nhớ.”

Anh có nhớ em không?

Nằm mơ cũng nhớ.

Tôn Điềm Điềm khóe miệng cong lên, cười cực kỳ vui vẻ.

Thẩm Niệm Thâm thấy cô cười, cũng không khỏi cười theo, anh cúi đầu hôn nhẹ lên đôi mắt cô, sau đó mới xoay người đi xuống, ôm cô, “Ngủ một lát đi.”

Tôn Điềm Điềm “ừm” một tiếng, “Được.”

Hai người đều quá mệt mỏi, nhắm mắt lại một lát liền ngủ mất.

Một giấc ngủ dậy, đã là hai giờ chiều.

Tôn Điềm Điềm mở to mắt, Thẩm Niệm Thâm đã không còn trên giường, thậm chí cũng không ở trong phòng.

Cô để chân trần xuống giường, đi ra bên ngoài phòng ngủ.

Thẩm Niệm Thâm ngồi trên sô pha, trong tay ôm máy tính, đang làm việc.

Tôn Điềm Điềm đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, đầu đặt lên vai anh, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhỏ giọng nói: “Không phải nói hôm nay nghỉ sao?”

Thẩm Niệm Thâm cười cười, gõ vài cái lên bàn phím, sau đó mới đặt máy tính lên bàn trà.

Anh nghiêng đầu, nhéo khuôn mặt Tôn Điềm Điềm, cười nói: “Không phải anh chờ em ăn cơm sao?”

Nói xong anh sờ đầu Tôn Điềm Điềm, “Đi đi, rửa mặt rồi ra ăn cơm.”

Lúc này Tôn Điềm Điềm mới gật đầu, đứng lên, ngoan ngoãn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt.

Thẩm Niệm Thâm mới đi công tác từ bên ngoài về, ăn cơm trưa xong, Tôn Điềm Điềm kêu anh đi nghỉ ngơi, cô cướp việc rửa chén, Thẩm Niệm Thâm muốn đến giúp, Tôn Điềm Điềm liền đóng cửa phòng bếp lại, đuổi người ra ngoài.

Thẩm Niệm Thâm bị nhốt ở bên ngoài, xuyên qua cửa kính, anh nhìn thấy Tôn Điềm Điềm đứng ở trước bệ bếp luống cuống tay chân mà rửa chén, anh không khỏi xoa nhẹ ấn đường, không tiếng động cười cười.

Hai cái chén và vài cái dĩa, Tôn Điềm Điềm ở bên trong bận rộn hết nửa giờ, cuối cùng cũng thu dọn sạch sẽ. Lúc đi ra, cô có chút tự hào khoe với Thẩm Niệm Thâm, “Không phải chỉ là rửa mấy cái chén sao, quá đơn giản.” Cô chạy đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, cười hì hì nói: “Em rửa rất sạch sẽ.”

Thẩm Niệm Thâm ngồi dưới đất, dựa lưng vào sô pha, lại ôm máy tính làm việc.

Vừa ngẩng đầu liền thấy Tôn Điềm Điềm đắc ý nâng cằm, một bộ dáng cầu khen ngợi.

Thẩm Niệm Thâm không khỏi bật cười, anh đặt máy tính sang bên cạnh, giơ tay kéo Tôn Điềm Điềm ngồi lên đùi anh.

Tôn Điềm Điềm cười khanh khách ôm lấy cổ anh, thò đầu lại gần hôn lên môi Thẩm Niệm Thâm một cái.

Thẩm Niệm Thâm cười, nhéo mũi cô, theo tâm ý của cô mà khen, “Điềm Điềm nhà chúng ta càng ngày đảm đang.”

Tôn Điềm Điềm nghe vậy, tức khắc càng đắc ý, “Em cũng cảm thấy vậy.”

Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nhìn tay cô, trầm mặc một lát rồi cầm chai kem dưỡng da tay trên bàn trà, anh bóp một ít lên tay cô, ôn nhu giúp nàng thoa đều.

Tôn Điềm Điềm nhìn bộ dáng Thẩm Niệm Thâm nghiêm túc giúp cô thoa kem dưỡng da tay, trong lòng ngọt ngào, giống như kẹo bông gòn, cả trái tim đều cực kỳ mềm mại.

Qua một lát, cô mới nhớ tới: “Đúng rồi, lần này anh nói chuyện với mấy nhà đầu tư thế nào rồi?”

Thẩm Niệm Thâm hơi dừng động tác lại, một lát sau mới thấp giọng nói: “Không tốt lắm.”

Tôn Điềm Điềm ngẩn người, nhưng rất nhanh lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, cô nâng mặt Thẩm Niệm Thâm, nhìn anh, khóe miệng cong cong, cực kỳ lạc quan mà cổ vũ anh, “Không sao, tiếp tục cố gắng nha ông chủ Thẩm.”

Nụ cười của Tôn Điềm Điềm như có ma lực, Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, tâm tình vốn trầm trọng bỗng nhiên liền thả lỏng.

Anh cười cười, xoa xoa đầu cô, “Anh biết rồi.”



Cuối tuần Tôn Điềm Điềm về nhà ăn cơm, vừa vặn đụng phải anh trai cũng ở nhà.

Cơm nước xong, cô tung tăng chạy đến phòng bếp lấy điểm tâm mẹ làm sau khi ăn xong.

Mẹ Tôn sửng sốt, gọi cô lại: “Ai da, con bưng đi đâu vậy?!”

Tôn Điềm Điềm bưng điểm tâm chạy ra ngoài, “Con bưng cho anh trai ăn!”

Tôn Điềm Điềm chạy đến thư phòng, Lâm Cảnh đang gọi điện thoại.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, anh ngước nhìn ra ngoài cửa.

Tôn Điềm Điềm thấy anh trai nhìn mình, cô cong cong đôi mắt, nhanh chóng chạy vào trong.

Lâm Cảnh: “Trước tiên cứ như vậy đi, ngày mai đến công ty lại nói kỹ càng tỉ mỉ.”

Lâm Cảnh cúp máy, quét mắt về phía Tôn Điềm Điềm, “Tìm anh có việc gì?”

Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, đặt cục cưng mà mẹ làm tới trước mặt Lâm Cảnh, “Em đến đưa điểm tâm cho anh.”

Vừa nói, cô vừa đưa muỗng cho Lâm Cảnh. Bộ dáng chân chó, chỉ kém việc viết mấy chữ “Có việc muốn nhờ” lên mặt thôi.

Lâm Cảnh trong lòng hiểu rõ, “Nói đi, trong bụng em có gì anh biết hết, đừng có mà giả bộ trước mặt anh.”

Tôn Điềm Điềm sửng sốt, ngay sau đó bật cười hắc hắc, “Vẫn là anh trai hiểu em nhất.”

Cô ghé vào bàn làm việc, đôi mắt sáng lấp lánh, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Nhưng hôm nay cũng không phải là em tới tìm anh giúp đỡ.”

Lâm Cảnh nhướng mày, nhìn về phía cô, khóe miệng câu lấy tia cười, “Phải không?”

Tôn Điềm Điềm dùng sức gật đầu, đôi mắt mở tròn xoe, “Em là đến cho anh cơ hội kinh doanh kiếm tiền.”