Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 11: Giận dỗi




Ngồi trên xe quay về chung cư, Lạc Trăn mang bộ dạng như nàng dâu nhỏ bị ức hϊếp, không dám ngẩng đầu, không dám nhúc nhích, cặp mắt to tròn kia cũng không dám tuỳ tiện nhìn lung tung, nhanh như chớp mà nhìn thẳng tắp, giống như chỉ cần di chuyển thì nam thần sẽ không tức giận nữa.

Xe dừng lại ở gara, Vân Phỉ Thời tắt máy, xuống xe, đóng cửa, đi về phía ghế phụ, mở cửa, đưa tay.

Toàn bộ động tác thực hiện liền mạch, không chút tạm dừng.

Lạc Trăn đưa tay cho anh nắm một cách tự nhiên, sau đó bỗng nhiên nhớ ra, bọn họ...đang giận nhau cơ mà. Nhưng mà đã chậm, nam thần đã kéo cô vào tới thang máy.

Bàn tay Vân Phỉ Thời vẫn dày rộng ấm áp như cũ, Lạc Trăn cảm nhận rõ ràng xúc cảm trong lòng bàn tay, khớp xương rõ ràng cùng ngón tay thon dài, bàn tay khô ráo ấm áp, chỉ cần độ ấm nho nhỏ của bàn tay này thôi đã mang lại cho cô cảm giác an toàn không thể nào thay thế được.


Thực ra thì, cô nên... tin tưởng anh.

Một người trợ lý đã từng nói: "Trước khi đưa ra quyết định gì, Vân tiên sinh đều sẽ phân tích toàn bộ kết quả mà quyết định đó có thể mang lại, do vậy mỗi quyết định của ngài ấy đều phải trải qua quá trình suy nghĩ sâu xa mới được thông qua, hơn nữa, cam đoan tỉ lệ thành công là chín mươi chín phần trăm, một phần trăm còn lại, là ngài ấy lưu lại một cơ hội cho đối thủ."

"Cũng chỉ là thủ đoạn gϊếŧ thời gian nhàm chán của anh ấy."

"Nhưng mà, Lạc tiểu thư, vì sự xuất hiện của cô, một phần trăm cơ hội kia sẽ không còn tồn tại nữa."

"Chỉ là tôi không nghĩ tới, Vân tiên sinh cũng có lúc xử trí theo cảm tính. Nhưng mà tôi tin tưởng, bất kì quyết định nào của ngài ấy đưa ra, dù là trên phương diện lý trí chủ đạo hay tình cảm chủ đạo thì kết quả cũng nằm trong tầm kiểm soát của ngài ấy."


Không tin tưởng anh ấy, dường như chỉ có mỗi cô ư?

Lạc Trăn, dũng khí của mày đâu rồi? Lạc Trăn tự hỏi lòng mình.

Dũng khí bước về phía anh ấy bước đầu tiên lúc trước đâu rồi?

Cô vẫn nhớ rõ, ở hội nghị tầng mười tám của cao ốc Hoa Hạ, tại phòng khách trống trải không một bóng người, anh đã nói với cô:

"Chào em."

Đại khái thì câu "Chào em" của anh cho cô dũng khí vô tận, khiến cô bỏ qua tất cả các trở ngại bên ngoài, không do dự mà bước về phía anh.

Không phải nụ cười vô hại, cũng không phải nụ cười lấy lòng, nhưng cũng không phải là nụ cười tao nhã hay kiêu kỳ, chỉ là một nụ cười đơn thuần, không dính dáng bất kì một chút bụi bẩn nào, tám cái răng hiện ra dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng đẹp mắt.

"Em là Lạc Trăn, anh đẹp... Khụ khụ, chào anh!"

Anh không cười, nhưng trong mắt chứa đầy ấm áp như ánh nắng ngoài cửa sổ, không phải, so với ánh mắt còn ấm áp hơn.


"Vân Phỉ Thời."

Lạc Trăn ngơ ngác nhìn anh, trong chốc lát đánh mất khả năng suy nghĩ, cũng đánh mất luôn cả ngũ giác.

Người đàn ông trước mặt bỗng nhiên đi lướt qua cô, nhìn về phía sau cô, sau đó cô nghe anh nói, "Xin lỗi, không tiếp chuyện được." Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lướt qua cô.

Chỉ là cô vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh to lớn, cảm giác như ánh mặt trời hôm nay thật đẹp trai.

Giống như đã trôi qua hàng thế kỉ, lại giống như chỉ trôi qua vài giây đồng hồ, cô nhớ lại thanh âm của anh phát ra phía sau, trầm thấp, ấm áp, dễ dàng khiến con người ta sa đoạ.

"Tiểu thư Lạc Trăn..." Thanh ấm của anh dừng lại một chút, trong nháy mắt đó, Lạc Trăn phúc chí tâm linh mà đoán rằng, anh chắc là đang suy nghĩ trong đầu, Lạc là Lạc nào, Trăn là Trăn nào.
*Phúc chí tâm linh: khi vận may đến, con người thường trở nên khôn ngoan hơn.

Anh rất cẩn thận.

"Lưu lại phương thức liên hệ cho thuận tiện liên lạc được không?" Tựa hồ cảm thấy hơi đột ngột, anh lại bổ sung thêm một câu, "Anh rất mong được làm quen với em."

Lạc Trăn trong một giây bỗng cảm thấy, dù hiện tại tận thế có giáng xuống thì cô cũng không dám.

...

Thang máy dừng lại ở con số mười bảy, Lạc Trăn theo sau bước chân của Vân Phỉ Thời đi ra ngoài, nhập mật khẩu, ấn vân tay, mở cửa, đóng cửa, vẫn là một dãy động tác liền mạch.

Lúc cửa đóng lại cũng là lúc anh buông tay cô ra.

Dường như ngay lúc anh buông ra, trong chớp mắt cô đã níu lấy tay anh, trong mắt nhanh chóng xuất hiện sương mù, cứ làm bộ dạng đáng thương như vậy nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, "Phỉ Thời..."
Anh không nói gì, không xoay người lại, càng không có thêm động tác nào.

"Em sai rồi..."

Qua một lúc, Vân Phỉ Thời xoay người lại, sắc mặt vẫn không đổi, hỏi, "Sai chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng sai..." Lạc Trăn đáng thương mà nhích lại gần, "Anh đừng giận nữa được có được không? Sau này em sẽ ...không bao giờ làm như vậy nữa đâu!"

"Không như thế nào?"

Lạc Trăn bị anh nhìn đến nỗi lòng dạ rối bời, dũng khí vừa mới khơi lên thoáng cái đã tan thành mây khói, thế nhưng không còn cách nào, thái độ vẫn phải có, "Cái kia... Sau này, em bị người ta ức hϊếp thì sẽ mách anh, ăn thiệt thòi chỗ người ra cũng sẽ nói với anh, em sẽ không bao giờ... giấu anh để tự mình giải quyết nữa... Có được hay không?"

Vân Phỉ Thời không nói lời nào.

Lạc Trăn ngày càng luống cuống, ngay cả mặt mũi của bản thân cũng không cần nữa, dứt khoát bất chấp mọi thứ ôm lấy anh không buông tay, "Nam thần... Nam thần...Em sai rồi em sai rồi..."
"Lạc Trăn!"

"Đến đây!"

Vân Phỉ Thời một phen nắm lấy cằm cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, bất đắc dĩ mà thở dài, "Em thật sự muốn chọc anh tức chết à!"

Ái chà chà, dỗ được rồi, Lạc Trăn mở cờ trong bụng, chân chó xum xoe vỗ vỗ ngực anh, cười hì hì nói, "Xin bớt giận xin bớt giận! Em không bao giờ... chọc giận anh nữa đâu! Moah moah~!"

Sau đó liền moah moah.

Sau một cái moah moah, Lạc Trăn thoả mãn ôm lấy nam thần, mắt long lanh chớp chớp, "Người ta đói bụng."

Vân Phỉ Thời cong tay búng trán cô, yên lặng nhìn cô chăm chú, chính là gương mặt lúc này, gương mặt mang theo ý cười thỏa mãn, ánh sáng nơi đáy mắt chưa từng thay đổi dù chỉ là một chút, vẫn như lần đầu gặp mặt.

Mới gặp.

Vân Phỉ Thời nghĩ lại, so với người khác thì anh càng tin tưởng hơn vào... Vừa gặp đã yêu.
Sau ngày đó, anh cảm thấy cái quyết định không đi đến Hoa Hạ để ký dự án vài tỷ là một ý tưởng tuyệt vời.

Đúng vậy, tuyệt vời.

Chỉ có thể dùng vốn từ ngữ nông cạn đế biểu đạt ý nghĩ như thế, nhớ lại ánh dương ngày đó, đám mây ngày đó, con người ngày đó.

Anh đang nghe điện thoại, một cuộc điện thoại rất quan trọng, không thể bỏ qua một chút tin tức nào, bởi vì chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng đem lại tổn thất không thể nào tưởng tượng được.

Phòng khách trống trải chính là nơi thích hợp để nghe cuộc điện thoại quan trọng như vậy, nhưng nhằm ngay lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên phá vỡ không gian trầm tĩnh.

Thật ra thì âm thanh đó cũng không đến mức gây phiền nhiễu cho người khác, chỉ là lúc đó anh không muốn bị ảnh hưởng bởi bất kì yếu tố nào, giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không thể chấp nhận một hạt cát trong mắt vậy.
Nhíu mày xoay người lại, cuối cùng lại thấy một mảnh sao trời.

Anh đã đi qua rất nhiều quốc gia, cũng đi qua rất nhiều địa phương, nghe qua Vi Lịch róc rách tiếng nước chảy, nhìn qua sóng biển Địa Trung Hải khiến bầu trời nhạt sắc, chiêm ngưỡng qua bầu trời đầy sao của sa mạc Afar, cuối cùng lại chìm đắm trong ánh sáng lộng lẫy này.

Không vì điều gì khác, chỉ vì đó là ánh sáng lộng lẫy, tràn đầy trong một người, trừ lần đó ra, không bao giờ thấy nó nữa.

Anh ở trong mắt cô thấy được cả thế giới, mà thế giới đó, lại chính là anh.

Sau đó trên đời này không còn phong cảnh nào nữa, thế giới chỉ còn chỗ của anh, chỉ mỗi anh mà thôi.

Anh lần đầu tiên sinh ra ý định theo đuổi một cô gái, lại phát hiện ra, cản bản không cần theo đuổi.

Lần thứ hai gặp mặt, là anh mời cô.
Cô giống như một con ngỗng ngây ngô, ngây thơ đem phương thức liên lạc giao ra, cô căn bản không nghĩ tới nếu anh mãi không liên lạc với cô thì sẽ mang lại kết quả gì.

May mắn, là anh, là cô.

Anh bao trọn một phòng ăn, bên trong cửa thuỷ tinh ở tầng cao nhất đó có thể quan sát được toàn bộ ánh đèn của thành thị.

Đêm đó, cô nói trứng cá muối có vị rất ngon, anh liền rót vốn vào công ty sản xuất cá muối bên Anh quốc, cô bảo tay nghề của người đầu bếp rất điêu luyện, đêm đó anh liền đến nhà bếp cam đoan đầu bếp ở đây vĩnh viễn không thất nghiệp, cô nói thành phố đêm đó rất đẹp, cũng không thể so với thời gian ở bên anh.

Làm thế nào.

Trên đời làm thế nào lại có một cô gái có thể đem tâm can của anh hoá thành sự mềm mại không tưởng, khiến anh muốn đến gần, gần một chút, lại gần thêm một chút nữa.
"Chỉ như vậy mà cô đáp ứng ở bên cạnh anh ta sao?" Vẻ mặt Tùng Hề lúc đó vô cùng khϊếp sợ mà nhìn chằm chằm Lạc Trăn, cô ôm mặt gật đầu, "Nam thần đã chủ động lên tiếng rồi, người ta sao lại không biết xấu hổ mà từ chối được chứ~~"

"Các người chỉ mới gặp mặt hai lần." Tùng Hề giơ ra hai ngón tay, "Hai lần đó bà cô của tôi ơi! Cái này quyết định chuyện chung thân đại sự đó?"

"Nhất kiến chung tình nhị kiến ái một. Cô luôn trải qua mùa xuân của cẩu độc thân thì làm sao mà hiểu được chứ!"

Cũng không biết rụt rè là thứ gì, nếu không thì cũng không đến nỗi chỉ mới gặp mặt hai lần đã theo người ta.

Tùng Hề chỉ có thể yên lặng sỉ vả trong lòng, nhưng mà nghĩ lại, cái giá trị con người cùng khí chất của Vân tiên sinh, chỉ sợ có người lần đầu tiên gặp mặt đã muốn nhào vào lòng rồi đi?
Như vậy mới nói, Lạc Tranh lần thứ hai mới bị bắt đi, mà còn là đối phương chủ động, tính ra...cũng không lỗ nha!

Lạc Trăn sau khi kết thúc quan hệ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với nam thần, trong lòng cảm thấy rất là tuyệt vời.

Cảnh sắc đêm không trăng, mọi âm thanh đều im lặng.

Lạc Trăn đem giấy kiểm điểm nộp cho Vân Phỉ Thời, Vân Phỉ Thời nhận lấy, tuỳ tiện đọc lướt qua bài văn, "Được rồi. Đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."

Lạc Trăn hoan hô một tiếng, chạy về hướng phòng tắm, tuy nhiên chân vừa bước đi đã rụt lại, cô sấn đến bên Vân Phỉ Thời đang không tập trung, nhón chân lên mổ một cái, gây án thành công liền chạy trốn khỏi hiện trường.

...Bị bắt mất rồi.

"Em đây là đang mời gọi anh sao?"

Mắt to chớp chớp, "Không có nha!"

Vân Phỉ Thời nhíu mày, "Gần đây anh không đi công tác!"
Lạc Trăn, "Ừ...Ừ? Sau đó thì sao?"

"Cho nên không có tiền trả phí điện nước."

"...Em có thể cho anh mượn."

"Anh không phải người thích nợ nần."

"A..."

"Cho nên..."

"Cho nên?"

"Chúng ta tắm chung. Tiết kiệm nước."

"..."

Lạc Trăn đỏ mặt, không chút rụt rè mở cửa cho nam thần.

Hình ảnh rất không trong sáng, không có cách nào nhìn thẳng.

******

Trên mạng mấy hôm nay đang ồn ào chuyện xấu của Lạc Trăn, thuỷ quân đối địch nhau, fan cùng anti fan mở ra hình thức cắn xé lẫn nhau, hơn một nửa người trong giới giải trí của cả nước đều vây xem trận mắng chửi này.

Đương nhiên, đội quan hệ xã hội của Hoa Hạ cũng không nhàn rỗi, lợi dụng thời cơ thuỷ quân đang chiến đấu ở tiền tuyến, họ nhanh chóng tìm được chứng cứ chứng minh Lạc Trăn trong sạch, tuân thủ quy định, tất cả đều được trình bày có thứ tự, vả mặt bôm bốp.
Vài ngày sau khi sự kiện lên men, blogger Tiểu Bát Ca cuối cùng cũng xuất hiện lần thứ hai.

Blogger Tiểu Bát Ca V: Thật xin lỗi vì mang đến phiền phức cho mọi người, đây là vết nhơ trong cuộc đời sự nghiệp của tôi, vốn dĩ tôi cho rằng chứng cứ đã vô cùng chính xác, ý định ban đầu vốn là muốn nói cho mọi người chân tướng của sự việc, để mọi người không bị khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia lừa dối, cuối cùng mới phát hiện bản thân mới là người mơ màng không hay biết gì, tôi đã nhận được sự trừng phạt. Xin lỗi! Lạc Trăn. Xin lỗi! Tôi thành thật xin lỗi cô@Một quả phỉ thật to.

Sau đó mặc kệ khu bình luận ầm ĩ đến lật trời, một đoạn thời gian dài blog đều không có thêm cập nhật nào mới nữa. Không lâu sau đó, có cư dân mạng nhìn qua, phát hiện cái Weibo này đã bị người ta gạch bỏ.
Blogger Tiểu Bát Ca lần hai xin lỗi khiến Weibo của Lạc Trăn lại bùng nổ thêm lần nữa.

"Thật xin lỗi Lạc Trăn, tôi không nên nghe gió ra mưa, thật xin lỗi![rơi lệ][rơi lệ [rơi lệ]"

"Xin lỗi cô! Trước đây không nên mắng cô như vậy! Sau này tôi sẽ không bao giờ...tuỳ tiện tin vào V lớn nữa!"

"Lạc Thần thật tuyệt vời! Quả phỉ chúng em vẫn luôn tin tưởng chị!"

"Bôi đen nhanh, tẩy trắng cũng nhanh, nói đây không phải lăng xê thì tôi không tin."

"Tôi nghĩ không ai ngu ngốc đến nỗi dùng phương thức tai tiếng như này để tạo độ nóng cho bản thân đâu? Mượn người nổi tiếng cùng minh tinh đang nổi truyền miệng chuyện xấu của bản thân trái lại tôi lại tin, không biết đầu óc mấy người đó được làm từ gì nữa, trước khi cười nhạo phê bình người khác thì nên soi gương lại chính bản thân mình trước đi, không phải kim cương thì cũng đừng làm đồ sứ chứ."
"Chúng ta là Lạc Thần, chúng ta không chấp antifan, không có antifan thì không có Lạc Thần hoàn chỉnh, bởi vì có những con người đáng ghét đó nên mới có thể khiến lòng ái mộ Lạc Thần của chúng ta càng thêm kiên định! A không cẩn thận liền gửi đến nữ thần một lời tỏ tình rồi~ [mặt thẹn thùng"

...

Không phải không có antifan nỗ lực bội đen, chỉ là chúng quá ít để có thể nổi lên sóng gió.

--------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.