Người Trừ Tà

Chương 17: Điều tra




Sau khi đến thành phố A, Nguyễn Chiêm tìm đến khách sạn Diệp Viên nơi Lý Cảnh Minh ở lần trước.

Hắn tùy ý chọn một căn phòng, bởi vì hắn tin rằng nếu có bất cứ thứ gì muốn tìm, tự nhiên sẽ tìm được, không nhất thiết phải lên gác mái nơi Lý Cảnh Minh đã gặp được quỷ. Hơn nữa hắn hơi hoài nghi tình trạng không hoàn chỉnh của ác linh thì nó có dám tới để khiêu chiến hay không.

Nguyễn Chiêm đi quan sát con sông phía sau khách sạn, con sông chảy vòng quanh thị trấn, không sâu không cạn không chút gợn sóng, có thể coi là một đường giao thông nhỏ vào thị trấn, ngoài ra còn có thể khai thác du lịch. Phong cảnh rất đẹp tuy nhiên qua đôi mắt đặc biệt của Nguyễn Chiêm thì dòng sông dày đặc âm sát khí. Thật không may, năng lực đã bị phong ấn quá lâu nên hắn nhìn không rõ, hơn nữa đoạn sông phía sau khách sạn Diệp Viên là nơi sâu nhất, cần phải lặn xuống đáy sông mới tìm hiểu được.

Chỉ là cảnh đẹp quy mô địa phương nên ở đây không có những thiết bị lặn bán cho khách du lịch, do đó hắn đành nhờ Vạn Lý đang trông coi quán mua rồi gửi đến cho mình. Mọi việc sắp xếp đã xong hắn yên tâm ngồi chờ, khi có thiết bị là có thể bắt đầu hành động. Trong thời gian chờ đợi, hắn đóng giả làm một nhà sưu tập những câu chuyên văn hóa dân gian để tạo thành sách, hắn đi khắp nơi hỏi thăm về những câu chuyện dân gian trong vòng một thế kỷ, và cố gắng nhớ lại những kỹ năng lặn đã được học hồi đại học.

Cuối cùng đến chạng vạng hôm nay, hắn cũng đã tổng hợp thành công các điển tích rời rạc thành một câu chuyện hoàn chỉnh, và hài lòng trở về khách sạn. Vừa trở về hắn đã phát hiện sự bất thường của phòng mình.

Cửa chính khép hờ, ngăn tủ bị lục qua, trong phòng xuất hiện hơi thở lạ, trong nhà vệ sinh có âm thanh phát ra.

Nguyễn Chiêm nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm. Một người đang lúi cúi rửa mặt, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy trong gương có hai bóng người, một cái trong đó là vẻ mặt u ám của Nguyễn Chiêm, làm người đó giật mình kêu lên một tiếng.

"Anh hù chết tôi mất. Anh đi không phát ra tiếng động được à?" Tiểu Hạ quệt những giọt nước còn đọng lại trên mặt và giận dữ nói.

"Sao cô lại ở đây?" Nguyễn Chiêm cau mày, cảm thấy thật phiền toái.

"Tôi không thể đến sao?"

Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Tiểu Hạ, Nguyễn Chiêm biết rằng tiếp tục tranh luận với cô ấy chỉ khiến xảy ra tranh cãi, tốt hơn là không nên nói gì cả. Tiểu Hạ thẳng thừng chen ra giữa Nguyễn Chiêm và khe cửa, ngồi xuống một cái giường khác, với bộ dạng đánh chết cũng không đi.

"Làm sao cô vào được?"

"Tôi đã nói với chủ khách sạn rằng tôi là em gái của anh."

"Thật vinh hạnh làm sao!"

"Tôi cảm thấy bị thiệt bởi vì tôi nhìn đẹp hơn anh nhiều."

"Vậy tôi thật xin lỗi cô." Nguyễn Chiêm chuyển đề tài hỏi. "Ở chỗ cô không có việc gì để làm sao?"

"Không cần lo, bên kia tất cả đều thuận lợi. Đơn tái thẩm định đã mau chóng được phê duyệt rất suôn sẻ, trước mắt đang đợi thảo luận. Không có cơ hội nào để "cái kia" có thể kết hợp lại thành một."

"Cho nên cô ở đây?"

"Ai bảo anh vừa đi liền không có tin tức gì phản hồi về." Tiểu Hạ đổ lỗi cho anh, "Tôi đã nhờ anh giúp đỡ, ít nhất tôi phải có quyền biết được tung tích của anh. Nhưng anh lại không có tin tức gì, tôi có lý do nghi ngờ anh bị ăn thịt hoặc không cố gắng hết sức. Cho dù anh không vui nhưng anh cũng phải có một chút trách nhiệm chứ."

Nghe qua lời nói hợp tình hợp lý của cô, Nguyễn Chiêm không còn gì để bàn.

"Tôi biết anh chê tôi vướng chân vướng tay, nhưng chuyện này là bất đắc dĩ! Đây là cái thời nào rồi, anh còn không có nổi một chiếc điện thoại di động để liên lạc." Cô hơi nặng lời cũng chỉ vì lo lắng cho Nguyễn Chiêm. Đây là vụ án của cô, do cô khăng khăng muốn cứu Lý Cảnh Minh, còn Nguyễn Chiêm chỉ là giúp đỡ. Mặc dù anh không nói ra nhưng cô biết chuyện này khá nguy hiểm, sao cô có thể bỏ anh chiến đấu một mình được. Đúng là cô rất nhát gan, nhưng cô tin rằng vào thời điểm quan trọng thêm một người sẽ luôn luôn hữu ích.

Nguyễn Chiêm vẫn không nói lời nào.

"Chắc chắn anh đang mắng tôi ngụy biện đúng không? Nhưng mà luật sư vốn là.. là người đào ra lỗi sai và sử dụng cái đó để đả kích đối phương không thể ngẩng đầu. Chỉ là anh không hiểu thời thế mà chọc tức người như tôi thôi."

"Tùy cô. Có bị hù chết cũng đừng trách tôi!"

"Anh sẽ không để tôi sợ chết khiếp đâu." Tiểu Hạ chắc chắn rằng anh sẽ không mặc kệ cô.

"Cô biết mình đang làm gì là được rồi. Đi, tôi đưa cô đi đặt phòng."

"Đặt phòng làm gì, tôi ở đây luôn. Chỗ này không có hai cái giường sao? Anh một mình không cần đến, đừng lãng phí."

Nguyễn Chiêm gần như tuyệt vọng. Từ khi cô chiếm phòng của anh, anh bất đắc dĩ phải ngủ trong nhà kho. Thật ra anh nhiệt tình giúp đỡ cô là do muốn thoát khỏi tình trạng này càng sớm càng tốt. Nhưng không ngờ tới tại một nơi xa xôi như thế này anh vẫn không được yên bình.

"Nếu không thì tôi trả tiền phòng cho cô. Cô có thể chọn phòng nào tùy thích, hoặc có thể đến khách sạn ba sao kia cũng được."

"Không được! Lãng phí tiền bạc là một hành động đáng xấu hổ."

"Tiểu thư, cô nên hiểu một chuyện." Nguyễn Chiêm mệt mỏi nói: "Tôi là đàn ông, hơn nữa chúng ta cũng không thân thiết. Cô ở chung phòng với một người đàn ông xa lạ như thế này có thích hợp không? Tuy bây giờ không phải là thời đại phong kiến, nhưng gan của cô có thể nhỏ hơn một chút được không."

"Vì gan tôi nhỏ nên mới muốn ở cùng với anh đó! Hơn nữa tôi biết anh rất ghét tôi, sẽ không hứng thú với tôi đâu. Anh thật là xấu, nhất định bắt người ta phải nói rõ ràng như vậy sao. Này, phải rồi, anh ăn tối chưa?"

Nguyễn Chiêm lắc đầu.

"Đi. Tôi mời anh đi ăn một số đặc sản nổi tiếng của địa phương? Tôi có hỏi thăm chủ khách sạn, cách đây không xa có một cửa tiệm nổi tiếng lâu đời rồi đấy."

Nguyễn Chiêm nhức đầu gần chết.

"Đừng như vậy mà! Tôi chỉ muốn nghe những gì anh điều tra được và kế hoạch sắp tới của anh là gì thôi. Anh biết mỗi lần đề cập đến " chuyện kia" tôi rất sợ, phải ở chỗ đông người thì mới đỡ. Mau đi thôi. Thiệt tình, phải nói hết ra mới chịu đi!"

Nguyễn Chiêm hoàn toàn đầu hàng. Lúc này đầu óc anh choáng váng, hắn chưa từng gặp qua người nào có tính cách như cô. Một người nhát gan, nhưng thích thể hiện, rõ ràng tự tôn rất cao, nhưng nhiều lúc cũng vô lý hết mức.

* * *

Cửa hàng có tuổi đời hàng thế kỷ này được xây dựng cạnh sông, vì không phải là mùa du lịch nên trong tiệm rất thưa thớt, Tiểu Hạ và Nguyễn Chiêm dễ dàng chọn một nơi gần cửa sổ bắt đầu thảo luận về vấn đề gần như đã sáng tỏ.

Chuyện là hơn trăm năm trước, chủ nhân của Diệp Viên là người giàu nhất làng này, khuôn viên khách sạn bọn họ đang thuê là một phần nhỏ trong đó. Theo lời kể của các cụ trong trấn thì chủ nhân Diệp Viên rất giàu có, tiền bạc vô kể nhưng qua các thế hệ thì bắt đầu suy tàn dần, cho đến thế kỉ trước thì họ không có nổi một mụn con trai để nối dõi tông đường. Vì vậy, tiểu thư duy nhất trong Diệp gia đã chọn một anh tú tài nhiều lần thi trượt ở thị trấn để vào ở rể. Khi đó, mọi người đều ghen tị cho rằng một núi vàng đã rơi trước cửa nhà hắn ta.

Nhưng chỉ một năm sau, lúc Diệp tiểu thư mang thai, cô lấy lý do tên tú tài thường xuyên ăn cắp tiền để đuổi hắn ta ra khỏi cửa. Thực tế, Diệp tiểu thư đã chán sự hèn nhát bất tài của hắn, và đem lòng yêu người khác. Thời đó người phương Nam còn rất bảo thủ, cô không thể công khai mình bỏ chồng theo trai được vì vậy cô đã nghĩ ra một cái cớ đuổi tên tú tài đi cho khuất mắt, và bắt đầu lén lút sống với người tình - là quản gia trong nhà.

Nhưng trên đời không có bức tường nào là không thấm nước, ngay sau đó sự việc này đã bị những người hầu của Diệp gia để lộ ra bên ngoài. Nhưng Diệp gia thế mạnh, không ai dám bàn tán chuyện của họ thế là miệng đời chuyển mục tiêu công kích lên tên tú tài. Tên tú tài vốn là một người nghèo khó, luôn bị mọi người coi thường. Sau này tự nhiên gặp vận may khiến người khác ghen tị, nhưng hắn lại ăn ở không tốt, lúc giàu có thì kiêu ngạo hợm hĩnh làm mất lòng nhiều người. Hiện tại hắn gặp xui xẻo thì người ta không có lý do gì mà không châm chọc hắn.

Vợ danh nghĩa của hắn ngang nhiên vụng trộm với người ta, còn vu cáo hắn là ăn trộm. Hắn đã mất hết mặt mũi, lại hổ thẹn với tổ tiên từ đó không dám ra đường nửa bước.

Thấy hắn ta mãi vẫn không chịu rời đi, nên Diệp tiểu thư ra lệnh cho những người hầu trong Dinh thự Diệp gia phải gây khó dễ và ngược đãi hắn ta bằng mọi cách có thể miễn sao hắn ta có thể biến mất khỏi đây. Hai năm sau, khi "đứa con của hắn" được gần hai tuổi, đột nhiên hắn nảy sinh thù hận muốn giết chết Diệp tiểu thư. Vô tình tạo ra cơ hội cho Diệp gia sử dụng tư hình, họ bỏ hắn vào trong một chiếc quan tài bằng đá và dìm xuống sông.