Người Vợ Nô Lệ

Chương 249: Gậy ông đập lưng ông (1)




Minh Lâm im lặng đưa lưng về phía Phỉ Vô Dư.

Phỉ Vô Dư lại nói.

" Anh sợ mất em... sợ em sẽ thật sự rời đi nên mới ép em... "

" Anh... anh ghen với bạn em... anh cảm thấy thật khó chịu khi em cứ muốn gặp người bạn đó. "

" Có lẽ lúc trước là do anh yêu đơn phương Tư Noãn Noãn nên không nhận ra tình cảm của em nhưng đến bây giờ hồi tưởng lại quá khứ anh chợt thấy được những lần chúng ta bốn mặt chạm nhau, cái ánh mắt của em cũng như bây giờ chứa chan một chút gì đó đau lòng và nhớ thương. "

" Minh Lâm, chúng ta bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc đi có được không? "

Minh Lâm nằm đó im lặng một lúc lâu, khi Phỉ Vô Dư cảm thấy bản thân đã hết cơ hội đang định đứng dậy rời đi thì giọng nói khàn khàn của Minh Lâm vang lên.

" Được. " giọng nói khàn khàn do kịch liệt quá độ làm Minh Lâm vừa nói xong liền đỏ mặt.

Phỉ Vô Dư hai mắt trừng to ra.

" Thật... thật sự? "

Minh Lâm ho khan " khụ " một tiếng gật đầu.

" Ừ! "

Phỉ Vô Dư mím môi nhịn cười nhưng vẫn không thể giấu được sự vui sướng ở trong mắt.

Anh nhào đến ôm Minh Lâm.

" Á... " bị động vào chỗ còn đang đau, Minh Lâm la lên một tiếng.

Phỉ Vô Dư hết hồn mà lùi lại.

" Anh xin... xin lỗi. "

Minh Lâm quay mặt qua cười nói.

" Không... không sao. "

Hai người bốn mắt nhìn nhau cười... đây là tình yêu... là kết thúc đẹp của một cuộc tình đồng giới có đúng không?

Minh Lâm không ước gì nhiều, chỉ mong rằng sau này cả hai đều sẽ như vậy mà ở bên nhau.

- --

Tư Noãn Noãn vừa ngủ dậy, mày cô nhíu lại chặt ho khan vài tiếng.

Cảm giác buồn nôn lại ập đến làm cô không thể nào có gương mặt vui vẻ vào lúc sáng khi tỉnh dậy.

Tư Noãn Noãn ngồi trên giường một lúc mới đứng dậy đi về hướng phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Thay bộ quần áo xong, Tư Noãn Noãn đi xuống dưới phòng bếp.

Ngồi ăn một tô cháo to thì đứng dậy rời đi.

Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên đã đi học từ sáng nên Tư Noãn Noãn không cần đến nhìn hai bé.

Hà Sinh Khứu dạo này lại có công việc mới, đó chính là làm tài xế đưa đón Tư Noãn Noãn.

Vừa xuống xe, Hà Sinh Khứu lú đầu ra nói.

" Tư tiểu thư, nếu như cô muốn trở về thì gọi cho tôi nhé! Cô đừng tùy tiện đi xe người khác. "

Tư Noãn Noãn gật đầu đi vào trong bệnh viện.

- --

Lúc này bên ngoài hàng lang bệnh viện có một người phụ nữ ăn mặc xốc xếch, mặt mày nhợt nhạt đang đứng đó đợi người.

Vừa thấy Tư Noãn Noãn đang một mình đi vào, người phụ nữ khẽ nhếch môi, nhưng rất nhanh biến thành gương mặt lo lắng sợ hãi.

Người phụ nữ đi vội về hướng Tư Noãn Noãn.

Tư Noãn Noãn như phát hiện liền tránh kịp.

Người phụ nữ mất đà nên té, hai tay cô ta nắm chặt tức giận nhưng vẫn cố bình tĩnh lại mà sợ hãi nhìn về hướng Tư Noãn Noãn.

" Chị hai... vì sao chị lại làm như vậy? "

Tư Noãn Noãn lúc đầu còn nghĩ người phụ nữ bị khùng nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc này thì cũng có thể nhìn ra chuyện gì đó.

" Chị hai... huhu cho dù mẹ có không phải là mẹ ruột của chị chị cũng không nên cho người đến đánh đập mẹ... càng không nên để mọi người phỉ nhổ gia đình của chúng ta. "

" Bọn em ở quê có làm gì chị đâu vì sao chị không chừa cho em một con đường sống nào? Ahuhu... " vừa khóc to lại vừa nói, Tư Chân Châu rất nhanh thu hút không ít ánh nhìn từ xung quanh.

Tư Noãn Noãn nhíu mày nhìn Tư Chân Châu.

Tư Chân Châu cũng nhìn Tư Noãn Noãn.

Tư Noãn Noãn nhếch mép.

" Sống giả tạo như vậy cô nghĩ cô lừa được ai?! " giọng nói mềm dịu và bình tĩnh vang lên.

Tư Noãn Noãn nhìn Tư Chân Châu bằng một ánh mắt chán ghét cùng khó chịu, nhưng thay vì như trước kia cô nhịn và không thể giữ được bình tĩnh, bây giờ khác rất nhiều.

Chỉ cần đứng đó nhìn và nói ra những gì cần nói thì cũng đủ làm một người thích giá họa cho người khác nhột.

" Chị... em có làm gì đâu? Chị không thương em không thương ba mẹ cũng được nhưng vì sao lại bôi xấu em và ba mẹ... chị một mình sống tốt ai cũng vui cho chị vì sao phải ép em vào đường cùng? Vì sao... vì sao? "

Tư Noãn Noãn nhìn nhìn lại nói.

" Ồ đường cùng? Tôi nghe nói là Tư Gia và Tư Thị bị cô làm phá sản mà cô cho tiền trai cho đến nổi cả một Tư Gia và Tư Thị đều biến mất khỏi nước J bây giờ cô nói tại tôi? "

" Chị đừng có ngậm máu phun người... "